Quan Xán Xán nhìn biểu cảm trên mặt Tô Viên, đó là biểu cảm của một người con gái đang yêu, bản thân cô cũng từng yêu nên cô hiểu rõ cảm giác này.
"Còn Mục Ngạn thì sao? Anh ấy có yêu cậu không?" Quan Xán Xán hỏi.
Biểu cảm trên mặt Tô Viên hơi sững lại, sau đó cô cười nói: "Còn chưa." Cô không có ý định giấu giếm chuyện này với người bạn thân nhất của mình, "Trong mối quan hệ này chỉ có một mình mình chủ động thôi." còn Mục Ngạn chỉ là hợp tác cùng cô mà thôi.
Quan Xán Xán sửng sốt, "Anh ấy..
không yêu cậu sao?"
Tô Viên gật đầu: "Nhưng anh ấy nói sẽ cố gắng yêu mình, mình cũng sẽ cố gắng khiến anh ấy yêu mình."
Quan Xán Xán cảm thấy trong lòng nặng nề, tình yêu có thể dựa vào sự cố gắng sao?
"Viên, nếu mà hẹn hò theo cách như thế, cậu không sợ đến cuối cùng sẽ không có kết quả sao?"
Tô Viên cắn môi, sau đó cười nói: "Nếu thật sự có một ngày, mình phát hiện Mục Ngạn không thể yêu mình, thì mình sẽ lựa chọn buông tay, không dây dưa với anh ấy nữa.
Cho dù thất bại nhưng ít nhất mình đã rất nổ lực, thì đời này xem như không hối tiếc.
Chỉ có thể nói rằng mình không có sự may mắn để khiến anh ấy có thể dựa dẫm vào, để có thể khiến anh ấy yên tâm mà yêu.
Nhưng nếu bây giờ mình từ bỏ thì mình nghĩ mình sẽ hối tiếc cả đời.
Xán Xán, mình biết cậu quan tâm lo lắng cho mình, nhưng mình muốn thử.
Thật đấy, mình yêu anh ấy, vì vậy mình cũng muốn đặt cược một lần, xem mình có thể chạm tay đến hạnh phúc được hay không."
Quan Xán Xán thở dài, chuyện tình cảm mỗi người mỗi khác, cô không có cách nào xen vào, "Viên, mình chỉ mong bất luận như thế nào, cậu cũng sẽ được hạnh phúc."
Chỉ là..
yêu Mục Ngạn cũng đồng nghĩa với việc Tô Viên sẽ phải cố gắng hơn nhiều so với người khác.
"Mình biết." Tô Viên mỉm cười, "Xán Xán cho dù cuối cùng kết quả như thế nào, ít nhất, hiện tại mình cũng đang nổ lực vì bản thân mình."
* * *
Mấy ngày nay, một số nhân viên trong tập đoàn Mục thị đều đang luận về một chủ đề chung, đó là chủ tịch của họ, người đang hẹn hò với một người phụ nữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, giống như một phiên bản lọ lem thời hiện đại.
Nhưng điều kỳ lạ là trước đây người phụ nữ này thường đến tập đoàn Mục thị để tìm chủ tịch, nhưng sau khi công khai mối quan hệ, thì mấy ngày nay vẫn không thấy người phụ nữ đó đến tìm chủ tịch.
Mặc dù chủ tịch trông vẫn như mọi khi, nhưng theo một số nhân viên cấp cao của công ty, có vẻ như chủ tịch những ngày này lạnh lùng và nghiêm khắc hơn bình thường.
Thậm chí giám đốc điều hành cấp cao suýt bị sa thải vì một số lỗi nhỏ trong báo cáo.
Từ đó có thể thấy được mấy ngày nay tâm tình của chủ tịch họ hẳn là không tốt.
Đương nhiên, điều này cũng làm cho mọi người càng thêm suy đoán, trong đó suy đoán nhiều nhất chính là chủ tịch của họ có lẽ đã chia tay nàng lọ lem kia.
Chính vì vậy, nhìn thấy Tô Viên một lần nữa lại xuất hiện và hỏi chủ tịch của họ đang ở đâu, đột nhiên họ cảm thấy khuôn mặt trước mắt đây quả nhiên là đẹp.
"Chủ tịch đang họp, e rằng một lát nữa mới kết thúc, cô có thể.." Thư ký đang nói đột nhiên dừng lại.
Vốn dĩ chủ tịch đã hạ lệnh, cô Tô có thể tùy lúc vào phòng chủ tịch, nhưng lúc này thư ký cũng không biết hai người là đang cãi nhau hay là chia tay, nếu như để cho đối phương một mình vào phòng chủ tịch, e rằng không thích hợp.
"Vậy tôi chờ ở bên ngoài phòng chủ tịch là được rồi."
Nhìn thấy Tô Viên cũng nhận thức ra được vấn đề, thư ký cũng yên tâm, trong lòng cảm thấy yêu thích Tô Viên hơn một chút.
Cô không biết phải đợi anh bao lâu, liền lấy ca khúc mới ra xem.
Chiều nay, anh Quảng có hỏi cô bài hát mới như thế nào, cô nói cô đã viết xong rồi, nhưng cô nói với anh Quảng rằng cô sẽ đưa cho anh ấy xem vào ngày mai.
Bởi vì cô muốn bài hát này, người đầu tiên xem chính là anh!
Cô đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình cho đến khi nghe thấy giọng nói của thư ký: "Mục tổng, cô Tô đang đợi ngài."
Cô chỉ thấy Mục Ngạn không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, phía sau anh là vài người có vẻ là giám đốc điều hành cấp cao của công ty.
"Anh họp xong rồi à?" Cô đã mấy ngày không gặp anh, vừa nhìn thấy khuôn mặt anh, nhất thời có cảm giác ngẩn ngơ.
Khi không gặp anh, tôi thường nghĩ về anh và cảm thấy có nhiều điều muốn nói với anh, nhưng khi gặp rồi lại không biết nói gì.
"Ừm, sao em lại ở đây?" anh hỏi.
"Có..
một bản nhạc mới viết, em muốn cho anh xem."
Anh liếc nhìn bài hát trong tay cô, sau đó quay đầu nói với nhân viên cấp dưới: "Chuyện còn lại ngày mai chúng ta sẽ nói sau."
"Vâng!" Họ liếc nhìn Tô Viên sau đó mới rời đi.
Mãi cho đến khi cửa phòng chủ tịch đóng lại, nhân viên phòng thư ký liền chụm đầu lại nói: "Các cô nói xem, có phải chủ tịch và cô Tô đang cãi nhau không?"
"Tôi không biết, nhưng cho dù có cãi nhau chắc cũng sẽ làm hòa."
Trong khi những người khác đang thảo luận sôi nổi bên ngoài, thì bên trong, Tô Viên và Mục Ngạn đang nhìn chằm chằm nhau.
Sau khi cô vào phòng, Mục Ngạn không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, vì vậy cô hắng giọng phá vỡ sự im lặng.
"Bản nhạc em viết xong rồi." Cô đưa bản nhạc đến trước mặt anh, nói với anh: "Lần trước anh có nói qua, nếu như bản nhạc em viết không tệ đến nỗi anh không thể đàn thì anh sẽ đàn, lần này em đã viết xong rồi, em muốn cho anh xem, liệu nó có đạt tiêu chuẩn để anh đàn không?"
"Em thật sự muốn nghe anh đàn?" anh hỏi.
"Đúng vậy.
Những ngày qua em đã xem đi xem lại bài hát này, và chỉnh sửa nó nhiều lần, em hy vọng anh có thể đàn bài này."
Mục Ngạn xoay người, đi tới cây đàn dương cầm.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh di chuyển trên phím đàn, âm thanh lắp đầy không gian trong phòng.
Tô Viên nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, giờ đây nơi trái tim cô tràn ngập những cảm xúc mang tên "hạnh phúc" và "xúc động".
Lúc trước ở trường học, cô cũng từng nhìn thấy anh ngồi đánh đàn, nhưng lúc đó cô chỉ cảm thấy anh cô độc, lạnh lùng khiến người ta khó tới gần..
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy khác.
Sự lạnh lùng và xa cách của anh chẳng qua chỉ là lớp vỏ bề ngoài nhằm để bảo vệ cho trái tim đầy vết thương của anh mà thôi.
Sau khi kết thúc, anh quay đầu lại nhìn Tô Viên, mới phát hiện cô đang ngẩn người nhìn mình.
Sau đó, ánh mắt cô lóe lên, cô nhấc chân, bước từng bước đi về phía anh.
Cô bước đến bên anh, lần này, cô là người nhìn xuống anh, còn anh đang ngồi trên ghế đang ngước lên nhìn cô.
Cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Hôm đó, câu hỏi mà anh hỏi em, em đã suy nghĩ kỹ rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...