Tham lam sự ngọt ngào

Buổi concert tròn tám năm của Hoắc Tư Niên được tổ chức ở trung tâm thể dục của thủ đô, giống với buổi concert kia của năm năm trước.
Khi Mạnh Ninh và các bạn bè đến bên ngoài nhà thi đấu, Viên Dịch đã đợi sẵn ở bên ngoài lối đi dành cho khách quý. 
Còn gần một tiếng nữa thì buổi concert mới bắt đầu, nhưng bên ngoài nhà thi đấu đã sớm đầy người hết chỗ, trong màn đêm tăm tối có vô số ánh đèn dần dần sáng lên, giống như những ngôi sao lóa mắt.
Mạnh Ninh đi theo sao Viên Dịch, xuyên qua đường đi dành cho khách quý ở hậu trường.
Càng đến gần khu vực bên trong của trung tâm thể thao, âm thanh của những khán giả tại hiện trường giống như thủy triều đổ về đây, ầm ĩ ồn ào, nó vượt xa cả tiếng tim đập của Mạnh Ninh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng cũng tới khán phòng, liếc mắt nhìn thoáng qua, bên trong sân vận động như bị đại dương ánh sáng bao phủ, vừa mộng ảo vừa chân thật, giống như đặt bản thân vào một thế giới khác.
Tưởng Ý Hoan ngồi ở chỗ của mình, biển người xung quanh giống như liếc mắt một cái là không thấy đầu, cô ấy không nhịn được cảm thán nói: “Lúc trước tớ còn cảm thấy, sau này Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh yêu nhau, cuối cùng cũng có chút khói của pháo hoa*.”
*: ý chỉ tình cảm không lâu bền, nhanh tan biến như khói pháo hoa.
“Hôm nay nhìn thấy hiện trường buổi concert của anh ấy, thì ra anh ấy vẫn là người đàn ông đứng trên thần đàn.”
Bởi vì có tầng quan hệ là bạn của Mạnh Ninh và Hoắc Sâm, cho nên đã khiến Tưởng Ý Hoan có một loại cảm giác, Hoắc Tư Niên cũng là người bình thường.
Nhưng hiện thực đã nói cho cô ấy, loại cảm giác này hoàn toàn là ảo giác, cả đời này Hoắc Tư Niên đều không thể là người bình thường!
Mạnh Ninh nhìn về phía chính diện của sân khấu, tất cả những thứ này vừa xa lạ lại quen thuộc, thời gian dường như đã quay lại 5 năm trước.
Lần đầu tiên cô đi xem concert, cũng là buổi biểu diễn của Hoắc Tư Niên, nhưng cảnh tượng bây giờ so với 5 năm trước càng long trọng hơn.
Tôn Dĩnh liếc mắt nhìn về bốn phía, sau đó thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng lúng túng nói: “Ninh Ninh, cậu đã từng nghĩ tới chưa, tình địch của cậu có lẽ phải chiếm hơn nửa cái sân vận động này đấy.”
Nếu như để cho fans xung quanh biết, bây giờ bạn gái chính thức của Hoắc Tư Niên đang đứng bên người các cô ấy, nhóm người này có phải sẽ điên luôn không?
Lúc trước khi Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh công khai chuyện tình cảm, đã gây ra náo động không nhỏ, chẳng qua là nó chỉ giới hạn trong việc thảo luận sôi nổi trên các trang mạng xã hội, rút bỏ cáp mạng, dường như dư luận cũng rời xa theo. 
Nhưng lúc này, mỗi một góc của sân vận động đều là người hâm mộ của Hoắc Tư Niên, là sự tồn tại chân thật hơn nhiều so với các cư dân trên mạng.
Mạnh Ninh rũ lông mi, hàng lông mày xinh đẹp bình tĩnh lạ thường, cô thấp giọng ‘ừm’ một tiếng: “Tớ biết.”

Khi nhìn thấy những ánh đèn tiếp ứng ở giữa sân đó, còn có những trang phục tiếp ứng với màu sắc thống thất, sâu trong nội tâm Mạnh Ninh thật sự có một loại cảm giác tội lỗi là cô đã đoạt mất người yêu thích của mọi người.
Nhưng cô cũng có một mặt giống với các fans khác, cảm tình của Mạnh Ninh đối với Hoắc Tư Niên chỉ nhiều không ít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nhận thấy xung quanh có bao nhiêu ầm ĩ, Mạnh Ninh đều vô cùng an tĩnh, chậm rãi chìm đắm trong thế giới của chính mình, mãi cho tới khi Viên Dịch nhận được một cuộc điện thoại, đầu tiên cậu ta đáp mấy tiếng, lập tức đưa điện thoại di động cho Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh cầm lấy di động, chú ý tới ánh mắt ra hiệu của Viên Dịch, rất nhanh, bên tai cô liền truyền đến âm thanh dịu dàng trầm thấp quen thuộc của người đàn ông: “Vẫn quen đấy chứ?”
Lông mi dày rậm của Mạnh Ninh buông xuống, mím môi cười nhẹ: “Sớm thành thói quen rồi.”
Cô nhìn về biển đèn chuyển động trong hội quán, ý cười nơi đáy mắt vô thức lan tràn ra: “Bây giờ khán giả trong hội trường đang rất chờ mong màn biểu diễn của anh.”
Hoắc Tư Niên dịu dàng hỏi lại: “Vậy còn em?”
Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới: “Đương nhiên em cũng rất mong chờ rồi ~”
Khán giả ở bên trong hội quán càng ngày càng nhiều, vị trí trống dần được lấp đầy, những âm thanh hỗn loạn trong hội trường cũng ồn ào hỗn loạn hơn, di động vẫn đang gọi điện, nhưng hai người ai cũng không nói chuyện nữa.
Qua một lúc lâu sau, Mạnh Ninh nghe thấy giọng nói của Hoắc Tư Niên xuyên qua những tầng tạp âm, được truyền tới đây một cách rõ ràng và trầm ổn.
Anh nói: “Chờ anh.”
Mạnh Ninh vô thức nắm chặt di động, hình như cô đã bắt được điều gì đó trong các từ ngữ ngắn gọn của anh rồi, Mạnh Ninh không đoán ra được, nhưng luôn cảm thấy, không lâu sau sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cô kiềm chế nhịp tim ngày càng điên cuồng của mình, ngoan ngoãn nói một tiếng ‘Được’, sau đó đưa điện thoại di động trả lại cho Viên Dịch.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, Viên Dịch nghe thấy lời ông chủ dặn dò cậu ta: “Chăm sóc cô ấy thật tốt giúp tôi.”
-
Nửa tiếng sau, buổi concert cuối cùng cũng bắt đầu.
Ánh đèn trong hội quán dần dần được tắt đi, mãi cho đến khi toàn bộ đều tối xuống, chỉ có vị trí sân khấu vẫn sáng, một phút trước, tiếng người trong khán phòng còn đang ồn ào, bây giờ đã vô cùng yên tĩnh, chỉ trong chớp mắt hàng vạn người ở đây đạt tới độ ăn ý cao nhất, tất cả các ánh mắt đều đổ dồn lên trên sân khấu.
Khoảnh khắc khi Hoắc Tư Niên lên sân khấu, tiếng la hét chói tai, nhiệt tình và vui mừng của người xem ở hiện trường truyền tới hết lượt này đến lượt khác, giống như có thể đâm thủng màng tai.

Thân hình thon gầy thẳng tắp bước ra từ ánh đèn sân khấu, như vị thần đi xuống thế gian, chùm ánh sáng che ở trên đỉnh đầu, hình dáng dần dần lộ ra, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông hiện ra hoàn chỉnh ở trên màn hình lớn, cực kỳ giống một khối ngọc bích được chạm khắc tinh xảo, góc cạnh thâm thúy, trắng lạnh sắc bén.
Ngay lập tức, hội quán tối tăm trở nên sáng như ban ngày.
Thân thể Mạnh Ninh ở trong đại dương của các vì sao, nhìn vô số người quơ quơ cây gậy huỳnh quang, cảnh tượng này giống như quay trở về 5 năm trước.
Bây giờ 5 năm đã trôi qua, Hoắc Tư Niên đứng ở trên sân khấu, cô vẫn ngồi ở khán đài như cũ, chẳng qua là thân phận của hai người đã có sự thay đổi, còn tâm cảnh của cô cũng đã kiên định và dũng cảm hơn 5 năm trước nhiều.
Tưởng Ý Hoan hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoắc Tư Niên trong màn hình lớn, liên tục cảm thán: “Ninh Ninh, người đàn ông của cậu thật sự rất tuyệt! Một người không đu idol như tớ thế mà hôm nay cũng cảm nhận được sự sung sướng khi được đu idol!”
Tôn Dĩnh nhìn chằm chằm vào ngũ quan của Hoắc Tư Niên một hồi lâu, nhẹ chậc một tiếng: “Cậu nói xem, sau này khi Mạnh Ninh và Hoắc Tư Niên sinh em bé, phải đẹp đến mức nào?”
Gen của ba mẹ mạnh mẽ như thế, có khi sau này em bé lớn lên sẽ có nhan sắc như thần giống như ba mẹ của nó!
Ý thức được điều này, Tưởng Ý Hoan khẽ vỗ Mạnh Ninh còn đang ngơ ngẩn, nghiêm túc nói: “Nếu như Tôn Dĩnh không đề cập tới, thiếu chút nữa là tớ đã quên mất chuyện quan trọng như vậy rồi.”
Mạnh Ninh liếc mắt: “Chuyện quan trọng gì cơ?”
Tưởng Ý Hoan chớp mắt, nghiêm túc nói: “Tớ sẽ làm mẹ nuôi cho hai đứa con trong tương lai của cậu.”
Tôn Dĩnh: “Tớ cũng muốn!”
Mạnh Ninh: “…”
Bây giờ đã nghĩ làm mẹ nuôi rồi, có phải là hơi… Sớm?
Buổi concert từ từ đi đến đoạn kết thúc, Hoắc Tư Niên ở trên sân khấu đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa rồi, quần áo dính mồ hôi ướt sũng dán vào cái eo gầy thon chắc của anh, những giọt mồ hôi trong suốt như pha lê trượt theo cái cằm thon gầy mịn màng của anh rồi chảy xuống dưới, máy quay chĩa vào cổ áo sơ mi đang mở rộng của Hoắc Tư Niên, ở chỗ xương quai xanh  trắng lạnh, hình xăm có chữ cái ‘leMoN’ bị mồ hôi nóng làm cho ướt nhẹp, hoàn toàn lộ ra dưới ánh sáng.
Hoắc Tư Niên cầm microphone, nhìn biển đèn từ từ di chuyển ở dưới sân khấu, mặt mũi trong veo thâm thúy mỉm cười, trong cổ họng phát ra những âm thanh trầm thấp gợi cảm, còn có phần hơi khàn: “Mười bài hát biểu diễn của hồi nãy, là món quà tôi tặng cho các bạn.”
“Cảm ơn mọi người đã tới hiện trường tham dự ngày kỷ niệm tròn 8 năm ra mắt của tôi.”
Hoắc Tư Niên vẫn luôn nhớ rõ, là người hâm mộ đã đồng hành cùng anh trong suốt tám năm.
Tất cả mọi người trong sân vận động dường như đều bị điên rồi, lớn tiếng gọi tên của Hoắc Tư Niên, vừa khóc vừa cười, hoàn toàn không kiềm chế cảm xúc được.

Dưới ánh đèn chiếu, Hoắc Tư Niên dựng thẳng ngón tay lên, nhẹ nhàng để ở cánh môi, hội trường đang ồn ào náo nhiệt từ từ khôi phục sự bình tĩnh.
Người đàn ông trên sân khấu đứng ngược với ánh sáng, ngũ quan thâm thúy góc cạnh tiếp xúc với ánh sáng chói màu bạc, mặt mũi đẹp trai cũng bị mạ những tầng màu sắc nhẹ nhàng.
“Tôi đi vào cái vòng này tám năm, phần lớn thời gian đều cống hiến cho âm nhạc mà mình đã yêu thích từ lâu.”
“Sau này tôi may mắn gặp được một cô gái, sự tồn tại của cô ấy đối với tôi mà nói, cũng quan trọng giống như âm nhạc.”
Vừa dứt lời, sân vận động so với hồi nãy thậm chí còn an tĩnh hơn, chỉ kéo dài được vài giây, trận náo động lại xuất hiện lần nữa, thậm chí Hoắc Tư Niên có thể nhìn thấy, biển đèn lóa mắt tại hiện trường rõ ràng đã xuất hiện sự dao động.
Ở khán đài vip, tứ chi của Mạnh Ninh cứng đờ ngồi trên ghế, đại não bùm một tiếng liền hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt cô dại ra nhìn vào thân hình được vạn người chú ý trên sân khấu.
Trong màn hình lớn, ánh mắt Hoắc Tư Niên chậm rãi di chuyển, ở trong khu khán đàn tối tăm tìm kiếm gì đó.
Rất nhanh, trong mắt người đàn ông xuất hiện một tia ánh sáng, bắt gặp tầm mắt của cô gái đang đúng lúc nhìn về phía anh.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Hoắc Tư Niên nhẹ giọng mở miệng: “Hôm nay không chỉ là ngày kỷ niệm tròn tám năm tôi ra mắt, cũng là ngày sinh nhật của cô ấy.”
Hoắc Tư Niên yên lặng nhìn chằm chằm vào Mạnh Ninh, trong tim trong mắt đều là cô, giống như người xung quanh không hề tồn tại, anh nói: “Bà Hoắc tương lai, em xem, anh thật sự đã tìm được em ở trong biển người rồi.”
Trái tim của Mạnh Ninh giống như bị một bàn tay vô hình dùng sức nắm chặt, mềm tới nỗi rối tinh rối mù.
Mấy hôm trước, cô còn đang lo lắng, bản thân mình không mặc đồ tiếp ứng, không giơ đèn tiếp ứng, Hoắc Tư Niên sẽ không nhận ra cô.
Lúc ấy anh còn trịnh trọng đảm bảo với cô, chắc chắn được.
Bây giờ, anh đứng ở trước mặt hàng vạn người nói với cô, anh không có lừa cô.
Hơi nước trong hốc mắt của Mạnh Ninh chậm rãi tụ lại, tầm mắt dần dần mơ hồ, cứ nhìn Hoắc Tư Niên như vậy, cuối cùng cũng không rời đi.
Người đàn ông trên sân khấu xoay người cầm lấy đàn ghi ta ở một bên, lại trở về đứng trước microphone lần nữa, âm thanh du dương sạch sẽ truyền khắp toàn bộ hội trường: “Một bài cuối cùng, là bài viết mới tôi viết cách đây không lâu ‘duy nhất’.”
“Dùng làm quà sinh nhật cho bà xã tương lai của tôi, Mạnh Ninh.”
Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, âm thanh thổn thức và kinh ngạc không thôi liên tục phát ra hết đợt này đến đợt khác, mãi cho tới khi dần dần dừng lại.
Trong hội quán yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng nhạc đệm nào, cũng không có những nhạc cụ khác làm nền, chỉ có cây đàn ghi ta đơn giản ở trên tay Hoắc Tư Niên.
Ngón tay thon dài trắng lạnh của người đàn ông nhẹ nhàng gảy dây đàn, giai điệu ngọt ngào và thâm tình tuôn ra từ microphone:
“Cuối cùng anh cũng nhìn thấy, thân ảnh của em xuất hiện ngược sáng
Chờ tất cả điều này, đều được em thấu hiểu

Mười ngón tay của chúng ta đan xen vào nhau, vượt qua thời gian
Em chính là định nghĩa của duy nhất, không ai khác có thể so sánh được.”
Một đoạn kết thúc, người đàn ông trên sân khấu rũ mắt cười khẽ, yên lặng chăm chú nhìn về hướng của Mạnh Ninh.
Hiện trường của buổi biểu diễn to như vậy lúc này lại yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đều không đoán được, Hoắc Tư Niên muốn làm cái gì tiếp theo.
Khi hai mắt cô đang đẫm lệ mông lung, đờ đẫn tại chỗ cũ, hô hấp và nhịp tim đập đã sớm hỗn loạn, Mạnh Ninh yên lặng chăm chú nhìn vào Hoắc Tư Niên từ ánh đèn chiếu lộng lẫy lóa mắt, bước chân thong dong đi về phía cô.
Cuối cùng Mạnh Ninh cũng ý thức được là Hoắc Tư Niên muốn làm cái gì, trái tim trong lồng ngực giống như sẽ nhảy ra ngoài vào giây tiếp theo.
Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh ở một bên kích động tới mức ấn huyệt nhân trung, trong lòng luôn hô, chắc chắn là Hoắc Tư Niên điên rồi!
Chùm ánh sáng phía trên sân khấu đuổi theo anh, mãi cho đến khi Hoắc Tư Niên đứng yên ở trước mặt Mạnh Ninh, nguồn sáng cũng thuận tiện chiếu sáng cô gái ở trong bóng tối lên.
Ánh sáng chói mắt rơi vào trong một mảnh bóng tối, Mạnh Ninh vẫn có chút không quen, theo bản năng nhắm mắt, trên lông mi cong vút còn treo hai giọt nước mắt nho nhỏ.
Màn hình đi theo ánh đèn chiếu, cảnh tượng Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh cùng chung khung hình xuất hiện trong màn hình lớn trên sân khấu, từ lúc hai người công bố tình cảm tới nay, đây cũng là lần đầu tiên cũng đứng trước mặt hàng ngàn vạn người.
Lúc này mỗi một cử động của hai người, tất cả đều được phóng đại trước vô số đôi mắt ở hiện trường.
Mạnh Ninh đâu còn lo lắng được việc camera ở hiện trường đang quay chụp mặt của cô, Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu, trong hốc mắt phiếm hồng tràn đầy nước mắt trong suốt, lúc này giống như hạt châu bị đứt dây, tạch tạch rơi thẳng xuống bên dưới.
Lông mi đen như lông quạ của Hoắc Tư Niên hơi hạ xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chậm rãi cọ qua đuôi mắt ướt dầm dề của cô gái, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, giống như lúc bình thường, thấp giọng dỗ cô: “Ngoan, không khóc nữa.”
Mạnh Ninh khẽ hít cái mũi, ý thức được đây đang là hiện trường của buổi biểu diễn, cô cũng không muốn khóc, nhưng làm như thế nào cũng không nhịn được, nước mắt giống như không kiểm soát nổi, nước mắt cứ ứa ra.
Hoắc Tư Niên dừng một chút, hầu kết chậm rãi di chuyển lên xuống, vào giờ khắc này, cuối cùng cũng không chờ được.
Ánh mắt anh vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, ngay giây tiếp theo, thân hình chậm rãi hạ thấp xuống, ở hiện trường của buổi biểu diễn, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, quỳ một đầu gối xuống đất trước mặt cô gái.
Mạnh Ninh sửng sốt, một giọt nước mắt trong suốt xuôi theo cằm cô chậm rãi lăn xuống.
Hoắc Tư Niên đã sớm không để ý tới phản ứng của người khác là như thế nào rồi, anh chỉ để ý tới mình Mạnh Ninh. 
Anh lấy hộp nhẫn đã giấu ở trên người từ lâu ra, bấm tay nhẹ nhàng đẩy ra, ngửa đầu nhìn về phía cô, ánh mắt trầm tĩnh và kiên định, chậm rãi mở miệng: “Chanh Nhỏ, em có đồng ý gả cho Hoắc Tư Niên không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui