Tham lam sự ngọt ngào

Hoắc Tư Niên dắt Mạnh Ninh xuống xe, trên đường trở về, Mạnh Ninh đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến du lịch sau đó.
“Ba người chúng em dự định chọn Tam Á là điểm dừng chân đầu tiên, nghe nói ở đó có thể nhảy dù, lặn xuống nước, chơi mô tô nước, có rất nhiều trò chơi thú vị!”
“Anh nói xem, em nên mang theo quần áo gì đây? Đúng rồi, chiếc váy thắt lưng màu trắng của em có lẽ rất thích hợp để chụp ảnh bên bờ biển, anh cảm thấy thế nào?”
Hoắc Tư Niên nhìn thẳng về phía trước, trên gương thang máy phản chiếu bóng dáng một cao, một thấp của hai người. Cô gái bên cạnh khẽ ngửa đầu nhỏ, khuôn mặt tươi cười trong veo nhìn về phía anh, hỏi ý kiến của anh.
Chiếc váy thắt lưng màu trắng đó là món quà anh mang về cho Mạnh Ninh khi anh ra nước ngoài tham gia tuần lễ thời trang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh có khung xương nhỏ, lại vừa trắng vừa gầy, chiếc váy mặc lên cơ thể đó còn đẹp hơn người mẫu, nhưng bởi vì quá đẹp và cũng có chút lộ liễu cho nên bình thường Mạnh Ninh đều mặc ở nhà.
Nghe được cô bé muốn mặc chiếc váy thắt lưng đó để đi ra bờ biển chụp ảnh, Hoắc Tư Niên nhướng mày, mím môi mỏng lại, không hề lên tiếng, gương mặt đẹp trai thanh tú càng lúc lại càng không nhìn ra vui hay buồn.
Mạnh Ninh thấy anh không nói lời nào, coi như Hoắc Tư Niên ngầm đồng ý, cười tủm tỉm nói tiếp: “Nếu đi biển, có phải em nên chuẩn bị một bộ đồ bơi không?”
Trong lòng Hoắc Tư Niên cuống lên, sau đó nhìn Mạnh Ninh nhắc nhở hai người khác trong nhóm mang theo đồ bơi.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng bọn họ ở, Hoắc Tư Niên dắt Mạnh Ninh đi ra khỏi thang máy. Toàn bộ quá trình mặt anh không chút thay đổi, không nói một lời, Mạnh Ninh đã liên tưởng đến việc cùng Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh mặc đồ bơi chụp ảnh bên bờ biển ngầu như thế nào.
Nhìn hai người trong nhóm trả lời, hiển nhiên cũng hưng phấn giống như Mạnh Ninh vậy.
Tưởng Ý Hoan: “A a a a, tớ thấy mấy kiểu áo tắm siêu gợi cảm, các chị em mặc vào! Chúng ta sẽ xinh đẹp nhất bên bờ biển!”
Ngay sau đó, Tưởng Ý Hoan gửi tới mấy tấm ảnh người mẫu mặc đồ, có đồ bơi liền mảnh, có một ảnh lộ rốn, còn có kiểu buộc dây phần lưng toàn bộ/khỏa thân.
Tôn Dĩnh: “Wow.... Cái áo tắm kiểu dây buộc kia nhìn thật mỏng manh, cái dây đeo đó chẳng may bị nước biển cuốn ra thì phải làm sao?”
Tôn Dĩnh vừa nói, trong đầu Mạnh Ninh nhịn không được liên tưởng cảnh áo tắm rơi ra lúc đang bơi, yên lặng đỏ mặt.
Hoắc Tư Niên dắt Mạnh Ninh vào phòng, tầm mắt rũ xuống, trong lúc vô tình đảo qua màn hình điện thoại di động của cô gái, ánh mắt dần tối lại.
Mạnh Ninh đi theo phía sau Hoắc Tư Niên thay giày, ngay lúc đứng dậy đang muốn hỏi lúc trưa Hoắc Tư Niên ăn như thế nào.
Một giây sau, trên eo bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay cường tráng có lực, vững vàng siết chặt lấy cô, mạnh mẽ hướng về phía trước. Mạnh Ninh không có chút phòng bị nào, cơ thể giống như bị người ta nâng lên, không kịp đề phòng ngã về phía Hoắc Tư Niên, dán chặt vào lồng ngực rắn chắc đó.

Hơi thở nóng bỏng và sạch sẽ của người đàn ông đột nhiên ập tới. Trong khoảnh khắc anh cúi người, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận xinh đẹp của Mạnh Ninh, nụ hôn ái muội trăn trở trên khóe miệng cô, càng ngày càng xâm nhập sâu hơn.
Tay Mạnh Ninh cầm điện thoại di động lơ lửng giữa không trung, đôi mắt nai tơ ẩm ướt hơi mở to, rõ ràng cảm nhận được động tác của người trước mặt, trên màn hình điện thoại di động, trong nhóm còn đang không ngừng nhảy ra tin nhắn mới nhưng cô không rảnh bận tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xung quanh Hoắc Tư Niên tỏa ra hormone không ngừng kích thích cảm giác của Mạnh Ninh. Hơi thở mạnh mẽ nóng bỏng từ môi răng hai người kề sát xâm nhập vào phổi của cô, vừa mãnh liệt vừa nguy hiểm, mũi chân Mạnh Ninh theo bản năng căng thẳng hơn một chút.
Toàn bộ quá trình kéo dài một lúc lâu, người đàn ông trước mặt mới kiếm chế và dừng lại.
Son môi Mạnh Ninh đã sớm bị Hoắc Tư Niên ăn sạch, lúc này màu son đỏ tươi cùng mới ánh nước mập mờ còn tươi sáng xinh đẹp hơn nhiều so với màu đậu đỏ.
Hoắc Tư Niên khẽ cúi đầu, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng cọ qua dấu vết ái muội trên khóe miệng Mạnh Ninh, chân mày thanh tú, ánh mắt thật sâu.
Mạnh Ninh khôi phục hô hấp, đôi môi đỏ mọng bị tàn phá bừa bãi khẽ khép lại, nhẹ giọng hỏi: “Anh, anh đang không vui sao?”
Hoắc Tư Niên rũ mắt đảo qua màn hình điện thoại di động đang không ngừng sáng lên, ánh mắt đau thương: “Một mình anh ở trong căn phòng trống nửa tháng thì thôi đi, thế mà bạn gái còn định mặc đồ bơi đi biển.”
Vừa nghĩ đến những người đàn ông khác sẽ nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Ninh mặc đồ bơi, Hoắc Tư Niên không thể bình tĩnh.
Mạnh Ninh chậm rãi “à” một tiếng, con ngươi đen nhánh xoay chuyển, thì ra Hoắc Tư Niên không vui là do chuyện này.
Hoắc Tư Niên thấp giọng ‘‘hừ’’ một tiếng: “Anh còn chưa thấy dáng vẻ em mặc đồ bơi đâu.”
Mạnh Ninh: “...” Sao cô lại ngửi thấy một mùi giấm chua nồng nặc thế này?
Hoắc Tư Niên dừng lại một chút, mí mắt đen như quạ chậm rãi chớp chớp, nghiêm túc đề nghị: “Vợ à, hay các em đừng đi biển nữa, đổi chỗ khác đi.”
Mạnh Ninh khịt chóp mũi, lắc đầu: “Nhưng bọn em đã nói xong rồi.” Hơn nữa, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh vô cùng hứng thú với việc đi biển, bây giờ sao có thể nói không đi chứ?
Hoắc Tư Niên không còn cách nào khác: “Thật sự phải mặc đồ bơi sao?”
Mạnh Ninh liếm cánh môi khô khốc, cuối cùng gật đầu nhỏ một cái.
Hoắc Tư Niên khẽ ‘‘à’’ một tiếng, xem ra chiêu giả vờ đáng thương này ở trước mặt cô gái nhỏ đã không còn tác dụng gì, anh thỏa hiệp nói: “Mặc đồ bơi cũng được, để anh chọn giúp em.”

Mạnh Ninh không hề nghi ngờ anh, cười đến nỗi đuôi mắt cong cong: “Được.”
Nghĩ đến kiểu dáng Tưởng Ý Hoan đăng trong nhóm, đều rất đẹp mắt, Mạnh Ninh: “Đúng rồi, em thích kiểu dáng này, anh đến tham khảo một chút.”
Vừa nói cô vừa mở nhóm nói chuyện phiếm ra, vậy mà có gần ba mươi tin nhắn chưa đọc.
Vì thế Mạnh Ninh đứng ở trước mặt Hoắc Tư Niên, đầu ngón tay không ngừng vuốt trên màn hình, phong cách vẽ tranh trong nhóm không biết hoàn toàn thay đổi từ khi nào, càng đọc càng thấy không thích hợp. Hoắc Tư Niên ở một bên không một tiếng động nhếch khóe miệng, đuôi mắt hoa đào hẹp dài sâu thẳm nhướng lên, trong mắt tràn đầy ý cười sâu xa.
Trong nhóm có rất nhiều hình ảnh, phong cách đồ bơi cũng ngày càng không bị gò bó.
Còn có đồ bơi kết hợp với tai thỏ và đuôi thỏ?
Có chuyện gì xảy ra với chiếc chuông trên cổ thế? 
Mạnh Ninh càng lướt lên trên, nhiệt độ trên gương mặt không khống chế được càng ngày càng cao. Hoắc Tư Niên ung dung đứng bên cạnh cô, kiên nhẫn chờ đợi hình ảnh cô muốn cho anh xem, khóe miệng thu hồi ý cười, dịu dàng hỏi: “Ninh bảo bối thích kiểu dáng nào?”
Đây rõ ràng không phải là đồ bơi... Mạnh Ninh mặt đỏ tới mang tai, cúi thấp đầu như chim, lập tức rời khỏi nhóm trò chuyện, ngoài miệng lẩm bẩm: “Không nhìn, không nhìn, những kiểu dáng này đều không đẹp.”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, cánh tay dài lười biếng khoác lên bờ vai gầy gò của cô gái, nhìn thấy tin nhắn chưa đọc trong nhóm, thân mật nhắc nhở: “Nhìn xem, các cô ấy đang nhắc em kìa.”
Mạnh Ninh rất bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng hai người này có lẽ sẽ đổi đề tài khác, không ngờ sau khi vào nhóm trò chuyện, nội dung đang chờ đợi cô càng ngày càng bạo dạn.
Nhìn thấy hình ảnh Tưởng Ý Hoan gửi lên nhóm, phía trên một nam một nữ giống như đang nhập vai, tai mèo trên đầu người phụ nữ phía sau là đuôi mèo, tay người đàn ông vừa vặn đặt ở bộ phận mấu chốt, cảm giác ảnh hưởng quá mạnh. Mạnh Ninh run rẩy, điện thoại di động thiếu chút nữa đập xuống mặt đất. Hoắc Tư Niên ở bên cạnh kịp thời đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy mu bàn tay cô, cùng với cô cầm lấy điện thoại di động.
Trong nhóm, Tưởng Ý Hoan còn đang hưng phấn đề nghị: “Ninh Ninh mua nó! Cậu mặc cái này lên chắc chắn sẽ rất đẹp! Hoắc Tư Niên nhất định sẽ bị cậu mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo!”
Tôn Dĩnh cũng phụ họa: “Dáng người Ninh Ninh rất đẹp, mặc cái này vào Hoắc Tư Niên làm sao còn kiềm chế được [trơn trượt, trơn trượt].”
Tưởng Ý Hoan: “Ninh Ninh mua size nhỏ hơn đi, khoe dáng người!”
Tôn Dĩnh: “Oa, vậy mà lại còn có đạo cụ, chờ một chút, cây gậy tiên nữ này dùng như thế nào?”
“......”

Những từ ngữ hổ lang của hai người trong nhóm không ngừng xuất hiện ra ngoài, Hoắc Tư Niên nhìn thấy thì thái dương đột nhiên nhảy dựng lên, lần đầu tiên nhìn thấy đề tài riêng tư giữa các cô gái một cách trực tiếp như vậy, không ngờ họ cũng trò chuyện đến loại đề tài cấm kỵ này.
Lúc này, Mạnh Ninh hận không thể chết ngay tại chỗ, chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ cùng Hoắc Tư Niên đối mặt với hoàn cảnh xấu hổ như vậy. Cô nhiều lần muốn rời khỏi nhóm trò chuyện hoặc là tắt màn hình, nhưng tay Hoắc Tư Niên khống chế cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội chạy trốn.
Trong nhóm, Tưởng Ý Hoa vẫn còn đang hỏi tại sao Mạnh Ninh không nói chuyện, gửi thêm vài biểu cảm năng động còn lộ liễu hơn bức ảnh vừa rồi.
Tôn Dĩnh: “Gà đỏ thật tốt [chảy máu cam]”
Mạnh Ninh nhìn thấy thì đồng tử chấn động, trái tim điên cuồng đập thình thịch, thầm nghĩ: Điên rồi, điên rồi.
Mạnh Ninh hoảng loạn đến mức tay chân cũng không hề đứng yên, xấu hổ đến nỗi sắp khóc thành tiếng.
“Bình thường các em đều nói chuyện này sao?” Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên nhấc lên, khẽ mở miệng, giọng nói còn có chút khàn khàn.
Hơi thở ấm áp của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, bả vai Mạnh Ninh không khống chế được mà rụt lại một cái, rũ cái đầu xù lông xuống không chịu nhìn anh, giống như là có chút chột dạ.
“Em, chúng em bình thường rất đứng đắn, rất ít khi nói về chuyện đó.”
Hoắc Tư Niên thu lại, ánh mắt u ám thâm thúy rơi trên vành tai đỏ đến nhỏ máu của cô gái, âm cuối lười biếng bật ra: “Thật sao?”
Mạnh Ninh đỏ mặt, chậm rãi gật đầu: “Thật.”
Phòng khách lớn như vậy im lặng hai giây, chân Mạnh Ninh mềm nhũn đến mức có hơi không đứng vững, cũng may người đàn ông bên cạnh rốt cuộc cũng từ bi mà buông tha, giọng nói khàn khàn mỉm cười: “Anh cảm thấy bộ đồ tai mèo kia rất thích hợp với em.”
Đối diện với gương mặt cười đến vô hại của Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh không hiểu sao cảm nhận được sự nguy hiểm, bất an chớp chớp mắt.
Hoắc Tư Niên cúi người tiến đến bên tai cô, không nhanh không chậm mở miệng: “Thật ra thì, bạn bè của em nói không sai.”
Mạnh Ninh nghi ngờ nhíu mày: “Cái gì không sai?”
Giọng gió phun ra giữa đôi môi đang mỉm cười của Hoắc Tư Niên: “Em mặc vào chắc chắn đẹp hơn người mẫu.”
Mạnh Ninh: “!!!”
......
Cách thời gian đi du lịch càng ngày càng gần, điểm dừng chân đầu tiên của ba người chính là Tam Á, nghĩ đến tia cực tím bên bờ biển tương đối mạnh cho nên Mạnh Ninh cố ý mang theo một đống đồ chống nắng, ngay cả phần của Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh cô cũng mang theo.
Sau khi sửa sang lại quần áo xong, chỉ còn lại hai bộ đồ bơi cuối cùng, Mạnh Ninh ngồi xổm trước vali, khẽ nhíu mày, nhìn hai bộ đồ bơi của học sinh tiểu học trên tay, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Hoắc Tư Niên đúng là có đồng ý để cô đi nghỉ bên bờ biển, cũng giữ lời hứa, mua cho cô gần hai mươi bộ đồ bơi, phong cách khác nhau, bộ này còn gợi cảm hơn bộ kia.

Đáng tiếc Mạnh Ninh chỉ có thể trải nghiệm trong bồn tắm nhà mình, sau khi trải nghiệm xong, còn bị Hoắc Tư Niên phá hư, cách một lớp áo tắm cọ cọ, tóm lại những bộ đồ bơi gợi cảm này nhất định không có cơ hội mặc ra bờ biển.
Ngày xuất phát, Hoắc Tư Niên tự mình lái xe đưa Mạnh Ninh ra sân bay. Dọc suốt đường đi, cô bé bĩu môi, lẩm bẩm không muốn nói chuyện với anh.
Tất cả cũng đều phải trách Hoắc Tư Niên, tối hôm qua không phải ép cô mặc bộ đồ bơi kiểu dây buộc kia, sau đó đi ra khỏi bồn tắm thì đã trở nên không thể cứu vãn rồi. Trên ngực Mạnh Ninh, xương quai xanh và cổ còn có dấu răng và vết hôn của anh để lại, hại cô hôm nay ra ngoài chỉ có thể mặc áo chống nắng cổ cao, che chắn cổ kín mít.
Đôi khi, Mạnh Ninh không thể không nghi ngờ rằng kiếp trước Hoắc Tư Niên có thể là một con chó cho nên đời này mới thích cắn cô như vậy.
Đến sân bay, Hoắc Tư Niên xuống xe, nhẫn nhục chịu khó làm em trai xách túi cho bạn gái. Mạnh Ninh xuống xe không lâu thì nhìn thấy Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh cách đó không xa.
Ba cô gái vui vẻ phất tay chào hỏi, Mạnh Ninh nhận lấy vali từ tay Hoắc Tư Niên. Lúc chuẩn bị rời đi, cô lại có chút luyến tiếc, vì thế trông mong nhìn anh, vẻ mặt do dự.
Vừa nghĩ đến việc nửa tháng kế tiếp anh sẽ một mình cô đơn, Hoắc Tư Niên khẽ thở dài, nhịn không được giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má mềm mại của Mạnh Ninh: “Còn đang giận anh à?”
Mạnh Ninh suy nghĩ một chút, thành thật lắc đầu: “Không giận nữa.”
Thật ra, lúc ra khỏi cửa cô đã hết giận rồi, chỉ là cảm thấy tha thứ cho anh nhanh như vậy sẽ có chút mất mặt.
Hoắc Tư Niên lạnh nhạt hỏi: “Mang theo ví tiền chưa?”
Mạnh Ninh lắc đầu, đã lâu lắm rồi cô không dùng ví tiền, bình thường cũng đều thanh toán qua điện thoại di động.
Mặc dù vậy, Hoắc Tư Niên vẫn đưa thẻ trong tay cho cô, dịu dàng dặn dò: “Tấm thẻ chính này em cầm đi, cứ tùy ý quẹt. “
Mạnh Ninh nghĩ đến tiền tiêu vặt bảy con số trên thẻ của mình, Hoắc Tư Niên bây giờ lại đưa thẻ chính của anh cho cô, dường như luôn lo lắng cô không có tiền tiêu xài.
Mạnh Ninh do dự có nên nhận hay không, Hoắc Tư Niên hình như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô, đáy mắt đen nhánh có thêm vài phần nghiêm túc: “Anh không ở bên cạnh em, tiền là thứ đáng tin cậy nhất.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh nhận lấy tấm thẻ đó, lúc chia tay, vẫn không kìm được mà ôm lấy anh.
Nhưng mà sự thật chứng minh, bộ mặt đứng đắn này của Hoắc Tư Niên đều là giả dối!
Ngay khi Mạnh Ninh  rời khỏi vòng tay của anh, chuẩn bị đi, Hoắc Tư Niên ngay lập tức nắm lấy tay cô, nói một câu cuối cùng trước khi chia tay: “Chờ sau khi em trở về, anh sẽ dạy em cách sử dụng gậy tiên nữ.”
Mạnh Ninh: “!!!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui