Gần đến lúc tốt nghiệp, sinh viên năm tư được tốt nghiệp đều lần lượt thu dọn hành lý chuẩn bị rời trường. Trước tòa nhà ký túc xá nữ chồng chất rất nhiều túi lớn túi nhỏ, đang chuẩn bị được gửi chuyển phát nhanh.
Về phần cảm giác bi thương lúc chia tay thì đối với bọn Mạnh Ninh ở cùng ký túc xá mà nói dường như cũng không mặn mà gì mấy. Tôn Dĩnh và Tưởng ý Hoan đều báo danh thi nghiên cứu sinh tại trường, trước đó không lâu hai người cũng đã thông qua vòng thi thứ hai của trường. Nói cách khác, trong hai năm học nghiên cứu sinh này, ba người vẫn sẽ ở cạnh nhau, nếu vận may tốt thì còn có thể tiếp tục làm bạn cùng phòng.
Tôn Dĩnh là người đầu tiên mặc áo cử nhân xong, đang vội giục hai người bạn cùng phòng khác: “Các cậu nhanh lên chút đi, bọn mình chụp ảnh xong còn phải tham gia lễ tốt nghiệp, không nhanh là không đến kịp đâu.”
Thật ra Tưởng Ý Hoan đã sớm sửa soạn đâu vào đấy rồi, lúc này đang giúp Mạnh Ninh trang điểm. Bốn năm đại học, tính ra tiết tấu và cách sinh hoạt của ba người bọn họ cũng rất giống nhau, đều rất ít khi trang điểm. Nhất là Mạnh Ninh, một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lại chưa trang điểm bao giờ, thậm chí lúc buộc mái tóc dài lên còn có vẻ hơi ngây thơ, trông không giống đàn chị năm tư sắp tốt nghiệp chút nào.
Giúp Mạnh Ninh đánh son màu đậu đỏ xong, ngón tay của Tưởng Ý Hoan khều cái cằm nhọn của cô gái, hai mắt đều sáng lên, đứng trước khuôn mặt hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ mà khẽ chậc một tiếng, cô ấy xúc động nói: “Đúng là vẻ đẹp trời sinh của Mạnh Ninh đã cứu vớt kỹ thuật trang điểm cỡ học sinh tiểu học của tớ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Dĩnh ở cạnh đó cũng đến gần, thấy Mạnh Ninh trang điểm nhẹ như không, mắt ngọc mày ngài thì nhìn không chớp mắt: “Thế này cũng đẹp quá rồi đấy!”
Mạnh Ninh cười tủm tỉm nói cảm ơn, Tưởng Ý Hoan vứt cho cô một ánh mắt, vỗ vỗ bả vai của bạn tốt: “Tin tớ đi, tên đàn ông của cậu mà thấy được dáng vẻ trang điểm này thì chắc chắn sẽ không thể chịu được.”
Mạnh Ninh: “...”
Thu dọn đồ xong, ba người đi đến thư viện gần đây trước. Dọc đường, họ gặp được rất nhiều sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân đang chụp ảnh lưu niệm.
Ba người đi đến thư viện, đầu tiên là chụp ảnh với bức tượng đằng trước. Tôn Dĩnh dựng chân máy ảnh ba chân, điều chỉnh thời gian hẹn chụp xong thì vội vàng chạy đến chỗ bạn cùng phòng, ba cô gái hướng về phía ống kính tạo dáng.
Không lâu sau, sinh viên tốt nghiệp đến thư viện chụp ảnh càng lúc càng đông, lúc này bọn Mạnh Ninh cũng định đến sân thể dục. Khi đang muốn đi thì có mấy sinh viên mặc áo cử nhân đi nhanh đến chỗ Mạnh Ninh, có nam có nữ, một nữ sinh trong số đó cười mỉm rồi lễ phép hỏi: “Mạnh Ninh, bọn mình có thể chụp một tấm ảnh chung với cậu không?”
Mạnh Ninh chớp mắt, cười tủm tỉm mà gật gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”
Cô vừa dứt lời, mấy bạn học cùng trường không quen biết cách đó không xa cũng bước nhanh đến đây, mọi người cùng chụp ảnh chung.
Bây giờ Mạnh Ninh đã là người nổi tiếng của đại học A, nhất là sau khi yêu đương với Hoắc Tư Niên, mọi người đều biết tên cô.
Sau khi chụp xong, ba người lại vội vàng chạy đến hội trường để tham gia buổi lễ tốt nghiệp diễn ra tiếp đó.
Cách thời gian bắt đầu buổi lễ tốt nghiệp còn 20 phút, vừa nghĩ đến lát nữa bản thân làm sinh viên tốt nghiệp ưu tú phải lên sân khấu phát biểu, tim của Mạnh Ninh lại đập rộn cả lên, căng thẳng đến mức toát mồ hôi tay. Trường hợp phải lên phát biểu công khai lần trước là lễ trưởng thành năm lớp 12, cô có mặt trên sân khấu làm người dẫn chương trình, mà bây giờ là lễ tốt nghiệp, phải đối mặt với nhiều người hơn. Vậy nên trong suốt quá trình cô phải cần đến bản thảo, bởi nếu căng thẳng đến nỗi quên từ thì thật sự xấu hổ.
Thấy Mạnh Ninh vẫn đang tập hít thở sâu, Tưởng Ý Hoan vội vỗ nhẹ bả vai cô mà an ủi: “Đừng căng thẳng quá, sau khi lên sân khấu cậu cứ tập trung chú ý vào bản thảo phát biểu đã thuộc của mình, coi người dưới sân khấu là đầu gỗ hết!”
Mạnh Ninh che lồng ngực nơi trái tim đang đập bịch bịch lại, cô lo lắng: “Nếu tớ nói sai lời, hoặc là quên từ hay làm sân khấu vắng vẻ[1] thì phải làm sao giờ...”
Tưởng Ý Hoan: “Cậu yên tâm, đến lúc đó tớ và Tôn Dĩnh sẽ dẫn đầu vỗ tay, giúp cậu làm dịu bầu không khí.”
Mạnh Ninh lo lắng mà chớp mắt, sao dường như nghe xong cô lại càng thấy lúng túng hơn thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh vừa lặng lẽ học thuộc bản thảo lát nữa lên phát biểu, vừa liên tục nhìn thời gian thay đổi trên điện thoại. Đúng lúc này, trên màn hình bật ra một tin nhắn mới.
Mạnh Ninh ấn mở ra xem, là Hoắc Tư Niên gửi.
Gâu gâu gâu: “Lễ tốt nghiệp bắt đầu chưa?”
Tâm trạng của Mạnh Ninh hơi bình tĩnh lại một chút: “Còn mười phút, cứ nghĩ đến lát nữa còn phải lên sân khấu phát biểu là em lại căng thẳng quá [ nhỏ yếu ][ rơi lệ ]”
Gâu gâu gâu: “Nếu căng thẳng thì cứ nhìn vị trí chính giữa hàng thứ tư.”
Mạnh Ninh thấy khó hiểu: “Vì sao.”
Gâu gâu gâu: “Anh ngồi ở đó.”
Nhìn dòng chữ mới nhất hiện ra trên khung chat, Mạnh Ninh đầy kinh ngạc. Cô lập tức nhìn xung quanh một vòng, ngoài học sinh qua lại và đầu người chen chúc ra thì đâu tìm được hình bóng quen thuộc kia, cô vội hỏi: “Không phải anh nói với em rằng anh đang đi công tác ở nơi khác ư?”
Thế mà giờ phút này lại ở hội trường!
Gâu gâu gâu: “Bận việc xong chạy đến ngay.”
Trong hội trường cũng giành vị trí cho phụ huynh đến dự, chẳng qua tương đối xa khán đài. Hoắc Tư Niên không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng kịp đến hội trường trước khi buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu, cũng thuận tiện dùng chữ ký của mình mà đổi được vị trí ở hàng trước này.
Sau khi biết Hoắc Tư Niên cũng ở hội trường, Mạnh Ninh như có được hậu thuẫn to lớn, dần không còn căng thẳng như vậy nữa.
Mười phút sau, buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Khi đến lượt Mạnh Ninh lên sân khấu phát biểu, vào giây phút cô đứng dậy ấy có vô số ánh mắt ở đây đồng thời nhìn cô, Mạnh Ninh ung dung bước đến bục phát biểu. Khoảnh khắc cô đứng dậy, trái tim vừa nãy vẫn luôn đập điên cuồng bỗng bình tĩnh trở lại một cách kỳ lạ. Cô biết, trong rất nhiều ánh mắt ở xung quanh có một ánh mắt là của Hoắc Tư Niên.
Cô muốn bày ra một khía cạnh tốt nhất của bản thân trước mặt anh.
Cho anh biết, cô đã thật sự trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía, không còn là cô gái chỉ có thể được anh che chở dưới đôi cánh lúc trước. Bây giờ cô đã có thể sóng vai với anh.
Mạnh Ninh đứng trước micro, cụp mắt nhìn về phía người xem đông nghịt dưới sân khấu, trong lòng thầm đọc bản thảo, đồng thời tầm mắt cũng nhanh chóng tìm kiếm trong thính phòng, tìm “vị trí chính giữa hàng thứ tư” kia.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai vô cùng quen thuộc trong thính phòng như mong muốn, tầm mắt của Mạnh Minh hơi dừng lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười vô cùng nhạt. Bỗng nhiên cô cảm thấy không còn thứ gì đáng để cô sợ hãi nữa.
Lúc này Hoắc Tư Niên đang ngồi trong thính phòng, cách cô gái trên sân khấu một khoảng không xa. Tầm mắt hai người giao nhau cách một khoảng không, Hoắc Tư Niên cong môi cười khẽ, ánh mắt chăm chú mà dịu dàng, anh khẽ gật đầu với Mạnh Ninh trên sân khấu.
Mạnh Ninh điều chỉnh độ cao của micro, giọng nói dịu dàng thản nhiên từ trong đó truyền đến: “Chào các vị lãnh đạo, các thầy cô tôn kính và các bạn học thân mến.”
“Tôi là Mạnh Ninh đến từ Viện dịch thuật. Thật vui khi hôm nay có thể đứng ở đây, đại diện cho sinh viên tốt nghiệp khóa 20XX lên phát biểu.”
Lúc cô gái trên sân khấu nhẹ giọng nói cô là Mạnh Ninh, không biết dưới sân khấu là ai dẫn đầu mà thính phòng bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có tiếng cười nói, tiếng bàn luận nhỏ, có buôn chuyện, có kinh ngạc, có tò mò, nhưng lại không có ác ý.
Từ lúc Hoắc Tư Niên bắt đầu ngồi xuống, chuyện anh ngồi chính giữa hàng thứ tư cũng đã lan truyền khắp toàn bộ hội trường:
“Mẹ nó! Không phải tớ đang nằm mơ đấy chứ! Vốn là tớ muốn nói chuyện với bạn học bên cạnh, kết quả vừa quay đầu sang thế mà thấy Hoắc Tư Niên!”
“Nhất định người ta đến là vì xem lễ tốt nghiệp của bạn gái, đây là tình yêu thần tiên gì thế...”
“Lúc trước tớ còn nghĩ rằng show ân ái thì cũng nhanh chia tay, không ngờ đôi này không chỉ ngọt ngào trên mạng mà ngoài đời còn càng ngọt ngào hơn.”
“Đúng là người có thể xứng đôi với hoa khôi của trường chỉ có Hoắc Tư Niên.”
“Vừa nãy bạn học đổi chỗ ngồi với anh ấy còn lấy được chữ ký của anh ấy đó. Vì sao anh ấy không đổi với tớ, tầm nhìn ở vị trí hàng hai của tớ tốt hơn mà!”
“...”
Từ đầu đến cuối, sự chú ý của Hoắc Tư Niên chỉ ở trên người Mạnh Ninh. Cho dù người xung quanh nói gì, hoặc là chụp gì, anh đều không thèm để ý.
Cảnh tượng này như đã từng thấy, lần Mạnh Ninh lên sân khấu phát biểu trước đó như chuyện mới xảy ra hôm qua, lại không ngờ rằng nhoáng cái thế mà đã qua bốn năm.
Mạnh Ninh nói năng khéo léo, từng động tác cử chỉ đều tự nhiên hào phóng. Gương mặt tinh xảo xinh đẹp, tràn ngập vẻ phấn chấn của tuổi trẻ tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu.
Ánh mắt của Hoắc Tư Niên an tĩnh mà chân thành. Khoảnh khắc đối diện với Mạnh Ninh ấy, trong lòng anh đầy mềm mại.
Cuối cùng cô gái nhỏ của anh cũng đã có dáng vẻ của người lớn rồi.
Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc.
Lãnh đạo, thầy cô và học sinh trong hội trường đều đang chụp ảnh cho nhau. Hội trường vô cùng náo nhiệt.
Chụp ảnh với mọi người xong, Mạnh Ninh mới nhìn thấy tin nhắn Hoắc Tư Niên gửi cho cô từ mấy phút trước.
Lúc này anh đang ở cửa C của hội trường.
Mạnh Ninh cầm hai bản giấy chứng nhận, bước nhanh cả một đường ra đến cửa hội trường. Chỗ đó ít người nhất, cô liếc mắt một cái là thấy Hoắc Tư Niên ngay.
Cũng đúng lúc này, Hoắc Tư Niên xoay người, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm khẽ nhếch lên, hai người đồng thời đi về phía đối phương.
Mạnh Ninh bước nhanh đến trước mặt anh, đôi mắt đen trắng rõ ràng cong thành hai vầng trăng non xinh đẹp, lông mi được chuốt mascara chớp liên tục, cô cười khanh khách mà nói: “Hôm nay cũng may là có anh ở đây, nhìn thấy anh bỗng dưng em không còn căng thẳng nữa.”
Hai mắt của Hoắc Tư Niên cụp xuống, nhìn đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở của cô gái, xinh tươi lại ướt át.
Anh nhấp môi, yết hầu nhô ra từ từ chuyển động lên xuống, dịu dàng hỏi cô: “Hôm nay em trang điểm à?”
Mạnh Ninh gật đầu như gà mổ thóc, nụ cười ở khóe môi vừa tươi đẹp lại xán lạn, ánh mắt đầy mong đợi: “Đúng rồi, đẹp không?”
Hoắc Tư Niên tạm dừng một chút, đáy mắt đen nhánh dịu dàng đầy lưu luyến, anh nghiêm túc gật đầu: “Ừm, rất đẹp.”
Nhất là lúc cô phát biểu ở trên sân khấu, Hoắc Tư Niên đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh động lòng với Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh cười tủm tỉm: “Anh có thể đến tham gia lễ tốt nghiệp của em là chuyện khiến em vui nhất.”
Vốn cho rằng anh công tác ở nơi khác, không đến kịp đến.
Hoắc Tư Niên cười khẽ một tiếng, sau đó giơ tay, ngón tay dài gập lại khẽ cọ qua sống mũi vừa tinh xảo vừa xuất chúng của cô gái, giọng nói dịu dàng: “Thời khắc quan trọng như vậy, sao anh có thể bỏ lỡ chứ.”
Cho dù là lễ trưởng thành hay là lễ tốt nghiệp…
Anh đều phải có mặt.
(1) Sân khấu vắng vẻ/ lãnh tràng: chỉ diễn viên hoặc MC vì quên từ, đến lúc ra sân nhưng chưa ra mà khiến tiết mục trên sân khấu chợt dừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...