Học kỳ sau chính là năm cuối đại học vậy nên có rất ít bài học, về cơ bản chỉ có thực tập, cũng đến lúc mọi người phải hoạch định hướng đi cho cuộc sống tương lai của mình. Trong thời gian này, Mạnh Ninh chỉ tập trung vào việc học, bởi không lâu sau đó trường học cũng đã đưa ra các điều kiện ứng tuyển cho vị trí nghiên cứu sinh sau đại học(1).
Mạnh Ninh nộp hồ sơ ứng tuyển dựa theo tài liệu mà giáo viên gửi tới. Thành tích của Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh cũng không tệ, nhưng Viện dịch thuật có quá nhiều học sinh giỏi, tổng hợp xếp hạng của hai người đều đứng sau 10% của lớp. Tôn Dĩnh quyết định thi, còn Tưởng Ý Hoan vẫn đang phân vân giữa việc nên tìm việc làm, hay là tiếp tục đi học sau khi tốt nghiệp.
Trong ba năm đại học, cô đã vừa phải chăm chỉ học tập, vừa phải đi làm thêm ngoài giờ để kiếm đủ tiền trang trải học phí và sinh hoạt. Nhưng trong tương lai, nếu muốn có một chỗ đứng ở thủ đô, cô vẫn còn một chặng đường dài phía trước phải đi.
Vừa nghĩ đến những vấn đề ở thực tại, đầu của Tưởng Ý Hoan như muốn nổ tung, cô chỉ có thể tập trung vào những gì trước mắt, đầu tiên là giúp Hoắc Sâm thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học rồi lại nói tiếp.
Từ năm nhất đến năm ba đại học, Tưởng Ý Hoan đã từng dạy kèm tại nhà cho rất nhiều học sinh, lại không nghĩ tới, Hoắc Sâm lại là học sinh mà cô gắn bó lâu nhất. Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy mình sắp bị Hoắc Sâm đuổi việc rất nhiều lần, không ngờ cuối cùng không những không bị đuổi việc mà hai người còn thân thiết được hai năm. Qua một thời gian nữa, Hoắc Sâm cũng phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối tuần, Mạnh Ninh đến chỗ Hoắc Tư Niên, Tôn Dĩnh lại đi đến thư viện chuẩn bị cho bài nghiên cứu, còn Tưởng Ý Hoan theo thường lệ đi đến nhà cũ Hoắc gia dạy thêm cho Hoắc Sâm.
Nghĩ đến về sau số lần Hoắc Sâm học thêm không còn nhiều nữa, nên lúc này Tưởng Ý Hoan giảng bài vô cùng tỉ mỉ, chỉ sợ bỏ sót những kiến thức quan trọng. Hoắc Sâm ở một bên bày ra vẻ mặt hờ hững, cậu nhướng mi, đôi mắt yên lặng nhìn cô gái trước mặt nghiêm túc giảng đề, gương mặt trắng trẻo đẹp đẽ không có chút biểu tình dư thừa nào, vẫn là cái vẻ lạnh lùng lãnh đạm, bất kể là đối với ai cũng như vậy.
Tưởng Ý Hoan đã quen với sự lãnh đạm của Hoắc Sâm từ lâu. Sau khi giải đến câu hỏi lớn cuối cùng trên đề thi, cô nhìn lại quá trình giải một lượt rồi nghiêm túc nói: “Cách giải của câu hỏi này chính là như vậy, em còn có chỗ nào không hiểu, đều có thể hỏi chị.”
Hoắc Sâm không nói lời nào, Tưởng Ý Hoan ngước mắt lên đúng lúc đụng phải ánh mắt của thiếu niên đang nhìn cô, ý tứ trong đôi mắt có chút không rõ ràng.
Tưởng Ý Hoan hoài nghi nhíu mày một cái, vô thức sờ lên gò má của mình: “…Trên mặt chị có cái gì sao?”
Hoắc Sâm lắc đầu, cảm xúc giữa lông mày và đôi mắt rất khó dò. Đột nhiên cậu mở miệng hỏi: “Chị cảm thấy tôi thi vào trường của chị thì sao?”
Nghe vậy, Tưởng Ý Hoan đột nhiên trợn to hai mắt, tưởng rằng mình gặp phải ảo giác, “Cái gì?!”
Đôi môi mỏng của Hoắc Sâm hơi mím lại, cậu sốt ruột lặp lại lần nữa: “Tôi nói, tôi muốn thi vào trường của chị.”
Xem ra cô không nghe lầm, Tưởng Ý Hoan thấy vẻ mặt của Hoắc Sâm rất nghiêm túc, giọng điệu không có vẻ gì là đang nói đùa.
Điểm chuẩn của đại học A tăng liên tục trong hai năm qua, Tưởng Ý Hoan nghĩ đến bài thi thử của Hoắc Sâm mà mình vừa sửa, cảm thấy tình hình không mấy lạc quan, vẫn còn một khoảng cách rất lớn so với đại học A. Nếu như cô nói sự thật, rõ ràng sẽ làm tổn thương đến lòng tự tin của cậu nhóc này, vì vậy Tưởng Ý Hoan nói một cách uyển chuyển: “Có thể... Sẽ có một chút khó khăn.”
Hoắc Sâm hơi nhướng mày, dường như đoán được cô sẽ nói lời này, trên mặt không có biểu hiện gì không vui, ngược lại hỏi: “Năm sau chị có thi nghiên cứu sinh không?”
Não Tưởng Ý Hoan dừng hoạt đồng một hồi, cô không ngờ tới cậu nhóc này còn quan tâm đến việc cô có thi nghiên cứu sinh hay không nữa.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại nhất thời không cách nào đưa ra một câu trả lời chắc chắn, “Có thể sẽ thi.”
Tưởng Ý Hoan vừa muốn giảm bớt áp lực kinh tế cho mẹ, vừa muốn thi nghiên cứu sinh để tiếp tục việc học của mình, nhưng gánh nặng cuộc sống đã sớm đặt lên người cô.
Hoắc Sâm không để ý tới câu trả lời lấp lửng của cô, rũ mắt nhìn về phía cô: “Nếu như sau cùng chị lựa chọn thi thì sẽ tiếp tục ở lại Đại học A chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước đến nay Hoắc Sâm không thích nói chuyện phiếm của người khác, nhưng hôm nay cậu lại có ý tứ muốn hỏi cặn kẽ chuyện của cô.
Đối với chuyện mà bản thân chưa đưa ra quyết định cuối cùng, Tưởng Ý Hoan không biết nên trả lời thế nào. Cô ngước mắt lên nhìn thiếu niên trước mặt, lúng ta lúng túng nói: “Em trai, hôm nay em thật kỳ lạ.”
Cậu vậy mà lại rất quan tâm tới việc cô có tham gia thi nghiên cứu sinh hay không.
Hoắc Sâm đặt bút trên tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh: “Có gì kỳ lạ, lẽ nào chị vẫn chưa nghe ra được?”
Tưởng Ý Hoan “a” một tiếng, nghi hoặc khó hiểu: “Nghe ra cái gì?”
Hoắc Sâm khẽ hừ một tiếng, người này không phải rất thông minh khi làm bài à, tại sao bây giờ phản ứng của cô lại chậm như vậy?
Cậu lười biếng nói: “Bổn thiếu gia đây muốn học cùng một trường với chị.”
Tưởng Ý Hoan: “…”
-
Trong nháy mắt đã đến năm cuối Đại học, danh sách đề cử nghiên cứu sinh của Đại học A cũng đã được công bố vào tháng chín.
Khi nhìn thấy tên mình xuất hiện trong danh sách đề cử, Mạnh Ninh thở phào nhẹ nhõm. Chuyện khiến cô lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng được một kết quả mỹ mãn.
Mạnh Ninh chia sẻ tin tức tốt này với Hoắc Tư Niên đầu tiên.
Hoắc Tư Niên xem ra còn vui vẻ hơn cả chính mình được nhận làm nghiên cứu sinh, “Đi ăn mừng một chút không?”
Mạnh Ninh nhớ chiều nay không có lớp học, vì vậy cô quyết định buổi tối đi đến chỗ Hoắc Tư Niên.
Buổi chiều Hoắc Tư Niên còn có công việc nên không có cách nào đến trường học đón Mạnh Ninh. Vậy nên anh trả lời: “Anh bảo Viên Dịch dành chút thời gian đi đón em.”
Mạnh Ninh: “Không cần phiền phức vậy đâu, buổi chiều em có thể tự mình tới mà.”
Gâu gâu gâu: “Được, buổi tối gặp lại.”
Sau khi trò chuyện với Mạnh Ninh xong, Hoắc Tư Niên vốn định đăng Weibo, nhưng lại nghĩ đến lời Mạnh Ninh dặn anh nên khiêm tốn một chút, anh suy nghĩ hai giây, cuối cùng buộc lòng phải lùi một bước chỉ đăng trạng thái lên vòng bạn bè.
Hoắc Tư Niên: “Vợ tôi sắp làm nghiên cứu sinh rồi [vui vẻ][ăn mừng][bia]”
Sau khi trạng thái được đăng lên, chỉ trong vài giây đã có không ít người thích và bình luận.
Lương Gia Ngộ: "Chậc chậc chậc, anh ở bên cạnh đối tượng của anh từ cấp ba đến đại học, chờ cô ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh thế nào cũng đã 30 tuổi rồi chứ nhỉ? Chú Hoắc?"
Trợ lý: “Chị dâu quả nhiên là sinh viên ưu tứu, quá mạnh mẽ!”
Trương Khiêm: “Xin hỏi ông chủ, có một cô vợ vẫn còn đang đi học là trải nghiệm thế nào?”
Hoắc Đình Ân: “Chú Hoắc?”
“…”
Bạn thân trong danh sách bạn bè từ lâu đã quen với việc khoe vợ mọi lúc mọi nơi của Hoắc Tư Niên, ngày nào cũng thể hiện tình yêu với vợ. Nhất là khi nhìn thấy hai từ "Chú Hoắc" của Lương Gia Ngộ, nhiều người đã bắt đầu xếp hàng ở khu vực bình luận, dồn dập trêu chọc Hoắc Tư Niên là “Chú Hoắc”.
Hoắc Tư Niên tỏ vẻ vô cùng khinh thường chuyện này. Anh quay đầu lập tức mở camera trước của điện thoại di động, nhìn mình trong máy một lúc lâu. Anh không cảm thấy mình so với trước đây có gì khác biệt, nhưng sự chênh lệch tám tuổi này thật sự là tồn tại.
Vốn dĩ là anh chỉ muốn khoe vợ thôi, không nghĩ tới lại bị từng tiếng kêu “Chú Hoắc” đả kích. Mạnh Ninh còn không ghét bỏ anh, mấy người này lại dám cười tuổi tác của anh! Vì vậy Hoắc Tư Niên đã có một quyết định dứt khoát, đặt mua một loạt sản phẩm chăm sóc da chống lão hóa và nếp nhăn dành cho nam giới trên mạng, ngay cả mặt nạ dưỡng da cũng không bỏ sót.
Bấy giờ Mạnh Ninh cũng không biết việc gì đang xảy ra, thu dọn đồ đạc xong liền đi đến chỗ Hoắc Tư Niên.
Cũng không biết khi nào anh mới trở về, Mạnh Ninh gửi một tin nhắn qua.
Sau một lát, Hoắc Tư Niên trả lời: “Ạnh sẽ về nhà trước bảy giờ, đến lúc đó cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối.”
Đầu tiên Mạnh Ninh liếc nhìn thực phẩm trong tủ lạnh, tất cả đều là đồ mới mua, sau đó cô đề nghị: “Hay chúng ta ở nhà ăn đi.”
Hoắc Tư Niên: “Cũng được.”
Hoắc Tư Niên còn đang nghĩ về nhà nấu ăn sau khi làm xong công việc, vừa định hỏi Mạnh Ninh muốn ăn gì, cô gái đầu dây bên kia điện thoại đã gửi tin nhắn trước: “Hôm nay em sẽ xuống bếp nấu ăn, anh có muốn ăn món nào không?”
Hoắc Tư Niên khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cuộc đối thoại giữa hai người, ánh mắt bất giác dịu đi: “Em muốn ăn gì, anh đều thích hết.”
Mạnh Ninh mím môi khẽ cười: “Vậy thì em tự quyết định nhé?”
Hoắc Tư Niên: “Được.”
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Mạnh Ninh một mình xem phim trong phòng khách. Khi bộ phim kết thúc, mặt trời cũng lặn dần về phía tây.
Mạnh Ninh đặt điện thoại di động xuống đứng dậy. Cô chọn một số nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, bên trong không chỉ có mì ống, mà còn có cả thịt bò tảng. Mạnh Ninh suy nghĩ một chút, quyết định làm hai phần bò bít tết.
Lúc trở về nhà, Hoắc Tư Niên vừa đẩy cửa ra liền thấy một bóng người đang bận rộn trong nhà bếp, toàn thân chìm trong ánh tà dương xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào.
Mái tóc dài của cô gái được buộc lên cao, để lộ ra chiếc cổ mảnh mai trắng nõn. Dáng người cô cao gầy, mặc chiếc tạp dề có hình con vịt nhỏ màu vàng bên hông trông đẹp hơn nhiều so với khi anh mặc nó.
Ánh mắt Hoắc Tư Niên yên lặng rơi trên người Mạnh Ninh, cả người bất động như bị ấn nút dừng. Thận chí anh còn không nhận ra cảm xúc đang lan tỏa từ giữa mi tâm của anh vào lúc này có bao nhiêu dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh làm bít tết tại nhà, cô vừa xem hướng dẫn trên điện thoại di động, vừa dùng khăn giấy trong nhà bến để xử lý máu trên miếng thịt bò. Nhìn thấy cô gái nhỏ tay chân luống cuống, khóe miệng Hoắc Tư Niên cong lên một nụ cười, trực tiếp đi tới chỗ Mạnh Ninh.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Mạnh Ninh vô thức quay đầu. Vừa nhìn thấy Hoắc Tư Niên, hàng mi thanh tú của cô khẽ nhấc lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, vui vẻ nói: “Anh đã về rồi!”
Hoắc Tư Niên cong môi trả lời. Liếc nhìn con vịt nhỏ màu vàng trên tạp dề của cô gái, nụ cười trên mặt anh càng sâu: “Chuẩn bị chiên thịt bò?”
Mạnh Ninh cười híp mắt, gật đầu: “Đúng vậy, ở nhà ăn món Tây hẳn cũng không tệ.”
Hoắc Tư Niên: “ Có cần anh giúp một tay không?”
Mạnh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó ra lệnh: “Anh giúp em tìm bơ và bột húng quế nhé.”
“Được.”
Sau khi rưới tất cả gia vị và dầu ô liu lên miếng thịt bò, Mạnh Ninh mới cẩn thận cho miếng thịt bò vào chảo chiên với lửa trung bình nhỏ. Sợ dầu tràn ra ngoài, Mạnh Ninh tiện thể đã đậy nắp lại.
Trong lúc chiên bít tết, Mạnh Ninh lấy từ trong tủ bát ra hai bộ đồ ăn xinh đẹp, là bộ đồ ăn thích hợp nhất để đựng bít tết. Nhìn thấy cô gái nhỏ đang tươi cười bận rộn, ánh mắt của Hoắc Tư Niên không nén nổi tình cảm nhìn theo cô. Trái tim như bị lông vũ nhẹ nhàng gãi một cái, anh bước tới chậm rãi duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm eo Mạnh Ninh từ phía sau, kéo cả người cô ôm vào lòng.
Thân thể Mạnh Ninh cứng đờ, tấm lưng mảnh mai của cô áp vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của anh. So với người đàn ông phía sau, cô có vẻ gầy gò và nhỏ bé hơn nhiều.
Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu, tấm lưng rộng khẽ cong xuống, đầu anh tựa nhẹ vào bờ vai mảnh mai của cô gái, trầm giọng nói: “Làm sao bây giờ, anh hơi đói bụng rồi.”
Hơi thở nóng rực xen lẫn với hô hấp trầm thấp của người đàn ông sau lưng, khiến cô nóng đến mức khẽ run lên, cũng cảm thấy tai của mình vô cùng ngứa.
Mạnh Ninh cúi thấp đầu, nhiệt độ hai bên má không ngừng tăng lên. Cô nhỏ giọng trấn an anh: “Chờ thêm vài phút nữa, thịt bò sẽ chiên xong nhanh thôi.”
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Tư Niên hơi nhướng lên, cái đầu đang tựa vào vai Mạnh Ninh hơi nghiêng xuống, đôi môi mỏng kề sát bên tai cô, anh cất giọng vô cùng nghiêm túc nói: “Nhưng anh không đợi được nữa.”
Mạnh Ninh cũng bất lực, cô đứng trong vòng tay anh xoay người lại. Vừa định cho anh ăn một chút gì trước để lót dạ thì bàn tay của người đàn ông đang ôm eo cô đã đột nhiên siết chặt, ép cô vào người anh.
Khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, đôi môi ấm áp cùng với hơi thở dễ chịu, Hoắc Tư Niên nở một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó cúi đầu dịu dàng ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô gái.
Thì ra anh ấy nói đói, chính là có ý này?
Mạnh Ninh chớp mắt, hàng mi dày và cong run lên, khuôn mặt đỏ bừng khi cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của người đàn ông đang tàn sát bừa bãi. Hơi thở có chút không ổn định, trước khi lý trí sụp đổ, Mạnh Ninh đã kịp nghĩ đến miếng thịt bò vẫn còn đang chiên trong chảo, cô vội vàng đẩy ngực Hoắc Tư Niên ra, cúi đầu khẽ nức nở một tiếng rồi tỏ ý kháng nghị với sức lực rất nhỏ.
Hoắc Tư Niên hơi lùi về phía sau. Anh khẽ cúi đầu, cất giọng trầm thấp, hơi thở giữa răng môi hai người đan xen vào cùng một chỗ, từng câu từng chữ đều nhuốm đầy sự ám muội mập mờ: “Có muốn tiếp tục một không?”
Mạnh Ninh co rụt người lại. Cô vừa điều chỉnh hô hấp vừa lầm bầm với khuôn mặt ửng hồng: “Ai muốn tiếp tục với anh chứ...”
(1) Chương trình đào tạo nghiên cứu sinh tương tự với chương trình đào tạo Thạc Sĩ ở Việt Nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...