Trong suốt hai tuần thi, Mạnh Ninh và hai người bạn cùng phòng khác hàng ngày đều đúng giờ đi đến thư viện để ôn tập, suốt quãng thời gian đó không về nhà, lúc liên lạc với Hoắc Tư Niên, cũng là sau khi cô đã ôn lại tất cả các loại bài tập, đêm khuya, mọi người đều đi ngủ hết rồi mới gọi điện thoại cho anh.
Kết thúc tuần thi, thi xong môn cuối cùng là có thể rời trường, Mạnh Ninh đi ra khỏi trường thi, lại trở lại ký túc xá để lấy hành lý, quê của Tôn Dĩnh và Tưởng Ý Hoan đều ở ngoại tỉnh nên hai người đó không vội vàng thu dọn đồ đạc mà mua vé xe buýt, ngày mai mới đi.
Tôn Dĩnh cảm khái nói: "Thật là ngưỡng mộ Mạnh Ninh quá đi, về nhà cũng không cần phải ngồi tàu cao tốc, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã về tới nhà rồi."
Tưởng Ý Hoan vừa thu dọn, sắp xếp hành lý vừa nói hùa theo: "Đâu chỉ có như vậy thôi đâu, sau khi về nhà rồi còn cùng trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ với bạn trai nữa chứ!"
Tiêu Như Vũ ở một bên đang biên tập chỉnh sửa video, nghe cuộc nói chuyện của các bạn cùng phòng, cô ta hơi khẽ nhướng mày, nhớ lại hình ảnh chụp được tại cửa hàng cá nướng hôm đó, không lẽ người đàn ông cùng đi ăn với Mạnh Ninh lại là bạn trai của cô?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Như Vũ cũng là vô tình nghe thấy hai người bạn cùng phòng đang nói chuyện, các sản phẩm chăm sóc da mà Mạnh Ninh tặng họ vào dịp khai giảng, ngay cả những bộ quần áo và những chiếc túi xách xa xỉ mà cô nhận được đều là do bạn trai của cô tặng cho, chàng trai ngày đó cô ta nhìn thấy ở cửa hàng cá nướng, không những đội mũ lưỡi trai mà còn đeo khẩu trang trong suốt cả đoạn đường, ngoại trừ chiều cao nhỉnh hơn một chút so với những người bình thường, có khí chất hơn một chút, những điểm khác thì cô ta đúng thật không thể nhìn ra được anh có chỗ nào giống một người giàu có.
Tiêu Như Vũ âm thầm mím môi, trong lòng càng thêm khinh thường sâu sắc.
Mạnh Ninh đẩy vali ra khỏi tòa nhà ký túc xá, vừa lúc bắt kịp một chiếc xe buýt chuyên dụng của trường đi ngang qua. Khi đến cổng phía Bắc, đứng từ xa cô cũng đã nhìn thấy chiếc xe của Hoắc Tư Niên đang đỗ bên lề đường.
Khi Mạnh Ninh xách vali xuống xe và bước ra khỏi cổng trường, người ở trên xe kia dường như cũng để ý tới cô, đẩy cửa xe rồi bước xuống…
Hoắc Tư Niên nhận vali trên tay cô gái nhỏ cho vào trong cốp xe một cách nhẹ nhàng, Mạnh Ninh cũng nhắm mắt theo đuôi, đi theo phía sau anh, khuôn mặt trắng trẻo luôn nở nụ cười tươi tắn, chăm chú dõi theo từng bước đi của người đàn ông, cực kỳ bám người.
Hoắc Tư Niên mở cửa xe, cười khẽ rồi lên tiếng: "Cuối cùng cũng chịu về nhà với anh rồi hả?"
Mạnh Ninh lên xe, cười híp mắt, nói: "Bây giờ không phải là đã kết thúc kỳ thi, được nghỉ đông rồi hay sao~"
Hoắc Tư Niên lên xe từ phía bên kia, thấy cô gái nhỏ đã thắt dây an toàn, anh chậm rãi đạp chân ga, lái xe về phía trung tâm thành phố.
"Nếu như kỳ thi không kết thúc thì em thật sự không có ý định gặp anh nữa à?" Giọng điệu của Hoắc Tư Niên biếng nhác đầy tính trêu chọc.
Đôi mắt trong veo của Mạnh Ninh nhìn anh chăm chú, gật đầu một cách nghiêm túc: "Có khả năng này thật." Dù sao thì việc học hành mới là quan trọng mà.
Hoắc Tư Niên làm ra vẻ bày ra biểu tình bị tổn thương, thở dài một cái: "Haizzz, đúng thật là uổng công anh thương em mà."
Nghe anh nói vậy, Mạnh Ninh liếc mắt nhìn anh, khóe miệng mím lại thành một nụ cười như có như không, trong lòng cô đột nhiên trở nên mềm nhũn, dịu dàng nói: "Em có một bí mật muốn nói cho anh biết, anh có muốn nghe không?"
Hoắc Tư Niên: "Ừ hứ?"
Ý cười bên khóe miệng của cô gái nhỏ đang ngồi cạnh anh dần dần lan tỏa, cô mở miệng, chậm rãi nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng: "Mỗi khi ôn thi cực kỳ mệt mỏi, em đều sẽ nhớ anh."
Hoắc Tư Niên liếm liếm môi, cười đùa, nói: "Chẳng lẽ anh lại còn có chức năng đặc biệt khác thường nào hay sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh 'Ưm' một tiếng, giống như là đang suy nghĩ một cách vô cùng nghiêm túc, gật đầu hùa theo: "Miễn cưỡng cũng có thể coi như có một chức năng đặc biệt đi."
Hoắc Tư Niên cười ra thành tiếng, Mạnh Ninh giải thích rõ ý trong lời chưa kịp nói của mình: "Vừa nghĩ đến việc có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi này rồi đi gặp anh, không có chuyện nào có thể làm cho em cảm thấy thỏa mãn hơn được nữa."
Mặc dù Hoắc Tư Niên đang tập trung lái xe, nhưng những gì Mạnh Ninh nói thì nghe được rất rõ ràng, đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, ngoài dự kiến mà không có đáp lời cô, bàn tay đang nắm lấy vô lăng bất tri bất giác càng nắm càng chặt, gân xanh trên mu bàn tay trắng lạnh kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong phương diện làm sao để bắt thóp được anh, cô gái nhỏ được coi như muốn gì được nấy, mà Hoắc Tư Niên cũng không thể không thừa nhận rằng, anh rất hay đớp trúng thính này.
Vừa khéo, xe đang tạm dừng tại một ngã tư, Hoắc Tư Niên tranh thủ thời gian quay qua lấy một cái túi giấy bảo vệ môi trường, đặt lên trên đùi của Mạnh Ninh, tuy anh không đặc biệt nói rõ nhưng Mạnh Ninh biết rằng, bên trong cái túi ấy đều là đồ ngọt và đồ ăn vặt mà cô thích ăn.
Đó là thói quen nhỏ của anh mỗi lần đến trường đón cô.
Vừa nãy còn nói là đã uổng công thương cô, bây giờ lại còn không quên đưa cho cô mấy món ăn ngon, người nào đó đúng thật là ngoài miệng thì nói một đằng mà trong lòng lại nghĩ một nẻo nha.
Mạnh Ninh chọn một viên kẹo dẻo vị dâu tây nhân chảy bỏ vào trong miệng, bỗng nhiên nhớ ra một điều: "Đúng rồi, anh ơi, bao giờ chúng ta trở về nhà cũ thế?"
Hoắc Tư Niên dường như đã có chuẩn bị từ lâu, trong lòng đã tính từ trước: "Chúng ta cứ hưởng thụ thế giới của hai người mấy hôm trước rồi trở về sau cũng được."
Mạnh Ninh 'Hả' một tiếng, đôi mày hơi nhíu lại, cảm thấy rất có lỗi, nói: "Hôm qua, ông nội Hoắc đã gọi điện cho em, hỏi em bao giờ mới trở về nhà cũ."
Hoắc Tư Niên ngây người, hỏi: "Em đã trả lời thế nào?"
Mạnh Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, ánh mắt cực kỳ vô tội, còn có hơi chột dạ nói: "... Em bảo rằng ngày mai sẽ trở về."
Hoắc Tư Niên: "..."
Cô bé này cũng quá trung thực rồi, ngay cả một lời nói dối vô hại cũng không dám nói, Hoắc Tư Niên bật cười: "Thì ra em vẫn còn để dành lại thời gian một đêm cho hai người chúng ta."
Đúng là như vậy, Mạnh Ninh rất ngoan ngoãn gật đầu.
Hoắc Tư Niên làm bộ làm tịch thút thít khịt mũi, chậm rãi mở miệng: "Nhưng anh vẫn bị tổn thương nhiều lắm, em phải dỗ dành anh."
Trong lòng Mạnh Ninh cũng có hơi hối hận, hai người đã xa nhau lâu như vậy rồi, chưa được ở bên nhau cho đường hoàng tử tế, về đến nhà cũ rồi lại phải nhìn sắc mặt của ông nội Hoắc mà xử sự, khó tránh khỏi việc bị gò bó, vậy nên, khi Hoắc Tư Niên vừa mở miệng, cô cũng không hề cự tuyệt, theo bản năng mà hỏi lại anh: "Dỗ dành anh như thế nào?"
Hoắc Tư Niên nhếch khóe miệng, giọng nói biếng nhác mang theo ý cười đong đầy ái muội mà rằng: "Cứ dỗ dành anh giống như lần trước."
Mạnh Ninh: "..."
Cô hoài nghi rằng người này có phải đang cố ý đào hố ở chỗ này chờ cô nhảy vào hay không.
Khuôn mặt của Mạnh Ninh đỏ bừng lên, không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn ra đường phố vùn vụt lướt qua bên ngoài cửa sổ xe.
Nhận thấy vành tai đỏ như sắp rỉ ra máu của cô gái ấy, nét cười trên miệng của Hoắc Tư Niên càng sâu hơn, chỉ coi việc cô không đáp lại chính là âm thầm chấp nhận.
Trở về nơi ở, Mạnh Ninh đi ở phía trước, đưa tay ra nhập mật khẩu khóa cửa, Hoắc Tư Niên thì đi theo sau cô, có cảm giác hiện diện rất mạnh mẽ và khí thế bức người.
Cảm nhận được áp suất của người đàn ông phía sau, khoảnh khắc Mạnh Ninh bấm khóa vân tay, bàn tay cô run rẩy dữ dội, dường như cảm nhận được điều gì sẽ xảy ra sau khi bước qua cánh cửa này vào trong nhà.
Đẩy cửa ra, Mạnh Ninh đang chuẩn bị đổi dép đi trong nhà thì bất ngờ có thêm một cánh tay mạnh mẽ ở hông, thoải mái dùng một tay nhẹ nhàng bế cô lên, sau đó bèn đặt cô ngồi lên trên mặt bàn đá cẩm thạch ở huyền quan, thứ được bày trí ở xung quanh đều là những bộ sưu tập có giá trị không hề nhỏ, Mạnh Ninh triệt để không dám động đậy lung tung, chỉ sợ không để ý một cái là sẽ đụng cho mấy thứ đồ sưu tập ở bên cạnh rơi xuống đất.
Người đàn ông trước mặt chống hai tay ở hai bên người của Mạnh Ninh, dựa vào tư thế thể hiện dục vọng chiếm hữu vô cùng, khóa cô lại dưới thân mình, hơi thở sạch sẽ mát rượi cứ thế mạnh mẽ ùa tới, liên tục kích thích cảm quan nhạy cảm và yếu ớt của Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh ngửa đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm và nguy hiểm của người đàn ông ấy, trái tim không nghe theo sự điều khiển của lý trí cứ thế mạnh mẽ đập 'Thình thịch' một hồi, cô ổn định lại tâm trí, giọng nói hờn giận nhưng vì khí thế yếu ớt nên đã giảm xuống vài độ, nói: "... Ban ngày ban mặt, có phải không được ổn lắm hay không?"
Hoắc Tư Niên nghe thấy vậy, nhướng mi cười ái muội, một tiếng cười khẽ bật ra giữa môi lưỡi của anh: "Em đoán xem, anh đang muốn làm gì."
Mạnh Ninh: "..."
Rõ ràng trong lòng anh biết rõ hơn ai hết, thế nhưng lại bắt cô phải đoán!
Mạnh Ninh mím chặt cánh môi, không nói gì, dứt khoát vùi đầu vào trong lòng anh làm một con chim cút, vành tai vừa nóng vừa nhột.
Hoắc Tư Niên thành công bị phản ứng của Mạnh Ninh chọc cười, ôm chặt người vào lòng, cúi đầu ghé vào hõm vai thon gầy đơn bạc thanh tú của cô, thấp giọng cười ra thành tiếng, bờ môi mỏng phả ra hơi thở ấm áp, không ngừng liên tục khiêu khích làn da mỏng manh non mềm sau gáy của Mạnh Ninh.
Anh Mạnh Ninh kiềm chế hơi thở hồi hộp của mình, bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông ấy, đầy từ tính, trầm thấp mà lại dịu dàng: "Em cứ thế này, anh sẽ không thể nhịn được, luôn muốn bắt nạt em thì phải làm sao?"
Thậm chí anh còn đang tự hỏi, liệu có thể yêu cầu quá đáng hơn lần trước một chút được hay không.
Hơi thở của Mạnh Ninh đều trở nên nóng rực, mím chặt khóe môi, khóc không ra nước mắt: "Đây rốt cuộc là đang dỗ dành anh hay là bắt nạt em vậy hả...!"
Trong mắt của Hoắc hàm chứa ý cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn xù bông của cô, khóe miệng treo lên nụ cười đứng đắn, nói ra những lời thiếu đứng đắn nhất: "Ừ... Là dỗ dành anh, cũng coi như là thương em."
Lúc đầu, Mạnh Ninh không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, đợi đến khi kịp phản ứng lại mới nhận ra câu nói đó có bao nhiêu đen tối.
Hoắc Tư Niên không còn trêu chọc cô nữa, ngón tay thon gảy lọn tóc đen mềm mại trước ngực của cô, hỏi: "Nên bắt đầu từ đâu đây? Phòng khách, phòng sách hay là phòng ngủ?"
Anh nói chuyện không nhanh không chậm, mang theo một loại khiêu khích mê hoặc lòng người: "Anh cho em chọn trước."
Mạnh Ninh ngước mắt lên nhìn, từ từ vươn tay, đặt lên vai anh, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ đầy ngượng ngùng: "Em... Tôi muốn vào phòng tắm trước."
Cổ họng của Hoắc Tư Niên trở nên căng chặt, yết hầu chậm rãi nhấp nhô lên xuống : "Được, anh bế em đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...