Biết Mạnh Ninh muốn cùng về nhà với Hoắc Tư Niên, trên mặt Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh xẹt qua một tia hưng phấn có thể thấy được rõ ràng, đều bày ra dáng vẻ vô cùng thông cảm.
Tưởng Ý Hoan cho cô một ánh mắt kiên định: “Cậu yên tâm đi, nếu có kiểm tra phòng thì cứ giao cho bọn tớ.”
Tôn Dĩnh giống như gà con mổ thóc, cực kỳ đồng ý.
Các bạn cùng phòng tích cực như thế, nhất là trên mặt còn treo ý cười sâu xa khiến cho mặt Mạnh Ninh hơi nóng lên.
Sau khi tạm biệt các cô ấy xong, Hoắc Tư Niên lái xe đưa Mạnh Ninh về nhà, hai người ngoài ý muốn không nói với nhau lời nào, trong bầu không khí trầm mặc yên tĩnh ở trong xe dường như có chút vi diệu khó thể tả được thành lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh giả vờ bình tĩnh mà lén nhìn Hoắc Tư Niên ở bên cạnh, người đàn ông vô cùng tập trung lái xe, sống lưng thẳng tắp, những cảm xúc trên mặt cũng cực nhạt, cũng không chủ động bắt chuyện với cô. Mạnh Ninh phồng má, chậm rãi thu hồi ánh mắt, định sẽ làm dịu bầu không khí trong xe xuống một chút, vì thế mở bluetooth của di động lên, kết nối với loa trên xe, bật bài hát tiếng Anh mà ngày thường Hoắc Tư Niên thích nghe nhất lên.
Xe chậm rãi ngừng ở một chỗ ngã tư đường, âm nhạc vang lên bên tai, Hoắc Tư Niên ghé mắt nhìn Mạnh Ninh đang cúi đầu mân mê di động ở bên cạnh, khóe môi hơi lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhân lúc vẫn còn ba mươi giây dừng đèn đỏ, anh vươn tay, cầm lấy bàn tay trái mềm mại mảnh khảnh của cô gái nhỏ nắm trong lòng bàn tay, mập mờ ám chỉ mà nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cô.
Mạnh Ninh liếc anh một cái, cười tủm tỉm xoay bàn tay lại, cùng dán lên lòng bàn tay anh, biến thành tư thế mười ngón đan vào nhau.
Chú ý đến hành động nhỏ của cô gái, Hoắc Tư Niên nuốt một ngụm nước bọt, ngọn lửa khô nóng trong lòng đó không chút tiếng động mà chậm rãi lan tràn ra.
Mạnh Ninh đương nhiên không chú ý đến ánh mắt càng trở nên thâm trầm của người đàn ông, di động rung lên hai hồi, cô rũ mắt nhìn, là Tưởng Ý Hoan gửi voice message tới.
Cô không hề có bất kỳ phòng bị nào mà nhấp vào, ngay giây tiếp theo, bài hát tiếng Anh trong xe đã bị voice message trên WeChat thay thế:
“Mạnh Ninh! Tớ có tội, tớ thu hồi lại những gì mà tớ từng nói trước đó!”
Giọng nói hưng phấn kích động của bạn cùng phòng truyền đến, quanh quẩn bên trong chiếc xe yên tĩnh, giống như tự mang theo hiệu ứng 3D tuần hoàn đặc biệt, Mạnh Ninh sợ tới mức run bắn cả tay, vốn định tắt voice message đi nhưng tay lại trực tiếp mở tin tiếp theo:
“Gặp gỡ loại bạn trai như Hoắc Tư Niên này cậu tuyệt đối đừng do dự! Đêm nay làm hắn ngay cho tớ --“
Mỗi một chữ mà Tưởng Ý Hoan nói đều hùng hồn mạnh mẽ, giống như đây là một nhiệm vụ cực kỳ vẻ vang vậy. Mạnh Ninh đột nhiên mở to hai mắt, nghe đến mức lỗ tai lùng bùng, đầu cũng phát đau.
Hoắc Tư Niên nghe rõ ràng không sót một chữ nào, anh khẽ nâng mi, khuôn mặt tuấn tú dường như có điều suy tư gì đó, đôi mắt đen lặng yên nhìn cô gái ở trước mặt, bên khóe môi treo một độ cong cười như không cười, nghiền ngẫm mà nhắc lại: “Cô ấy kiến nghị em đêm nay làm anh à?”
Người đàn ông lười biếng tản mạn nghiêng đầu, âm cuối bỉ ổi giương lên, nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp.
Cả người Mạnh Ninh sắp đứng ngồi không yên, chưa bao giờ cảm thấy cái ghế phó lái này nóng bỏng như thế! Nhất là khi nghe Hoắc Tư Niên nói xong, cô chỉ hận không thể chết ngắc tại chỗ cho rồi!
Tại sao vào lúc này Tưởng Ý Hoan gửi voice message cho cô hả! Hơn nữa tại sao thế! Tại sao cô lại phải một hai nhấn mở nghe ngay tại thời điểm này hả?!
Hơn nữa còn kết nối bluetooth, mở bằng loa trên xe của Hoắc Tư Niên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh đỏ mặt, khô khan giải thích: “À… Bạn cùng phòng của em thích… nói mấy lời đùa giỡn tương đối kích thích như thế đó.”
“Chúng ta đừng để ý đến cậu ấy.” Coi như không nghe thấy gì là tốt nhất!
Hoắc Tư Niên liếm môi cười ra tiếng, thu hồi ánh mắt đang nhìn Mạnh Ninh về, chậm rãi đạp chân ga, tiếp tục lái về nhà.
Mạnh Ninh nhắm mắt lại giả vờ làm chim cút, nghe voice message xong thì cả nhạc cũng lười bật tiếp, âm thầm hít sâu một hơi, chỉ cần da mặt cô đủ dày, vậy thì người xấu hổ chính là Hoắc Tư Niên.
Sau khi thay đổi tư duy như vậy xong, tâm trạng của Mạnh Ninh mới bình phục lại một chút, mãi cho đến khi người đàn ông ở bên cạnh lại lần nữa đánh vỡ bầu không khí xấu hổ đó, tựa như chỉ lơ đãng mà mở miệng: “Vậy còn em?”
Trái tim Mạnh Ninh đập thình thịch, hoảng loạn giống như một chú nai con, lắp bắp nói: “Em, em thì sao chứ?”
Hoắc Tư Niên không nhìn cô, vẫn giữ dáng vẻ tập trung lái xe, sườn mặt anh tuấn góc cạnh chìm trong ánh đèn lộng lẫy, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Đêm nay có muốn thử chút kích thích với anh không?”
Mạnh Ninh hít hà một hơi, xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, cô há miệng, môi mấp máy nhưng lại không biết nói gì, nhìn đến đôi tay đang mười ngón đan xen của hai người, cô khẽ cắn môi, muốn lặng lẽ rút tay về.
Hoắc Tư Niên nương theo lực tay của cô mà thoáng buông tay, ngay vào lúc cô gái nhỏ sắp tránh thoát, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cô, có chút trêu chọc có phần xấu xa, tóm lại là tràn đầy tính ám chỉ, vì thế cả người Mạnh Ninh giống như bị điện giật, lưng tê dại.
Trong nháy mắt sắp sửa bị mê hoặc, một chút lý trí còn sót lại giúp cô rút tay về.
Mạnh Ninh mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, tức giận mà phồng má không nói, nhìn từ góc độ của Hoắc Tư Niên vừa vặn có thể nhìn thấy đôi môi dẩu lên của cô gái nhỏ, hai má trắng mềm hơi phồng lên. Anh cảm thấy cảnh này giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, qua một lúc lâu mới nhớ ra, dáng vẻ bây giờ của Mạnh Ninh vô cùng giống một nhân vật trong phim hoạt hình mà Hoắc Sâm từng xem lúc nhỏ, hình như là Shin – Cậu Bé Bút Chì.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Niên nhất thời không nhịn được, trong cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ sung sướng.
Nửa tiếng sau, xe rốt cuộc dừng lại ở bãi đỗ xe.
Mạnh Ninh giống như nhìn thấy được hy vọng, cởi bỏ dây an toàn chuẩn bị đẩy cửa xe bước ra, người đàn ông ở đằng sau lại chuẩn xác mà bắt được cổ tay cô, dễ như trở bàn tay mà kéo cô lại.
Mạnh Ninh vừa mới quay người lại, tay của người đàn ông đã dời đến eo cô, đè cô vào trong lòng mình, sau đó hơi thở mát lạnh sạch sẽ che trời lấp đất mà ập đến đây, đôi môi mỏng mở ra, ngậm cắn lấy cánh môi mềm mại của cô gái, hôn xuống thật sâu.
Cũng không biết anh rốt cuộc đã nhẫn nhịn và kiềm chế bao lâu mới có thể hung hăng, đã xảy ra không thể ngăn cản được như thế.
Tay Mạnh Ninh tì vào cửa xe, vốn dĩ muốn đẩy cửa bước xuống, giờ phút này đôi tay lại cứng đờ mà rũ xuống bên cạnh người, không biết làm sao.
Hoắc Tư Niên tỉ mỉ hôn, quyến luyến ở cánh môi mềm mại đỏ bừng của cô gái, rồi sau đó khẽ cắn lên môi dưới cô, đạt được một tiếng nức nở của Mạnh Ninh rồi thì lại dịu dàng an ủi cô, vừa ác liệt mà lại vừa biết chừng mực, khiến người xấu hổ buồn bực, vừa thẹn vừa thích.
Mạnh Ninh bị hôn đến độ mê man, giống như đã trải qua một hồi mưa rền gió dữ, đuôi mắt, lòng bàn tay và cả sống lưng đều ẩm ướt.
Qua một hồi lâu, Hoắc Tư Niên mới buông Mạnh Ninh ra, chuẩn bị đưa cô về nhà. Mạnh Ninh đỏ mặt, rầm rì mà ngồi ở ghế phó lái không nhúc nhích, không phải cô không muốn mà là chân mềm nhũn quá, không có chút sức lực nào cả.
Hoắc Tư Niên đi vòng từ bên kia sang, mở cửa ghế phó lái ra. Mạnh Ninh hơi ngưỡng đầu, cực kỳ tự giác mà vươn tay đòi ôm. Hoắc Tư Niên cười khẽ một tiếng, ôm ngang cô gái trong xe vào lòng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, mang theo hơi thở quyến rũ: “Sao thể lực càng lúc càng kém thế?”
Chỉ mới hôn vài cái mà chân đã nhũn ra rồi, vậy về sau đổi sang cái khác, có phải sẽ càng mềm hay không?
Đôi mắt sáng như sao trời của Mạnh Ninh hơi giận, nhéo thịt trên eo anh như trả thù, nhưng tiếc là quá cứng, vốn chẳng thể nào nhéo được.
Chẳng lẽ anh đã quên rồi sao, chiều nay cô vừa mới chạy tiếp sức 4x100m xong là ở bên cạnh anh ngay, vốn chẳng có được chút thời gian nghỉ ngơi tử tế nào.
Vậy mà anh còn không biết xấu hổ chê bai thể lực cô kém.
Mạnh Ninh hừ hừ, xụ mặt chỉ huy: “Anh mau lên coi, em phải về nhà nghỉ ngơi.”
Hoắc Tư Niên dịu dàng hỏi lại: “Mệt lắm sao?”
Mạnh Ninh ngoài miệng thì “Ừm” nhưng vẫn còn sức lực nằm trong lòng anh vung vẩy đôi chân thon.
Hai người đi từ chỗ đỗ xe đến, ở tầng B1 chờ thang máy, khi con số trên thang máy hiển thị “-1”, cửa thang máy mở ra, bên trong lại có người, nhìn dáng vẻ dường như là một cặp vợ chồng trung niên.
Ánh mắt bốn người chạm nhau hai giây, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của cặp vợ chồng trung niên nọ, Mạnh Ninh xấu hổ mau chóng chôn đầu vào ngực Hoắc Tư Niên, giống như đà điểu cố gắng che khuất hoàn toàn khuôn mặt mình.
Hoắc Tư Niên thật ra lại bình tĩnh, đối mặt với ánh mắt đánh giá thiện ý của người lạ, anh cũng chỉ hơi cong cong môi, cười giống như một con công xòe đuôi vậy.
Chờ Hoắc Tư Niên bước vào thang máy rồi, đến khi thang máy đi đến nửa đường, Mạnh Ninh mới chậm rì rì mà dò đầu từ trong lòng người đàn ông ra, trong nháy mắt lại bỏ xuống mọi đề phòng, đôi chân nhỏ dài lại bắt đầu tự do lắc lư.
Thấy cô gái vui vẻ như thế, Hoắc Tư Niên cũng không nhịn được mà cười, chỉ là trong lòng đã bắt đầu lặng lẽ mờ ám lên kế hoạch gì đó.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Mạn Ninh vốn định xuống nhưng Hoắc Tư Niên lại không buông tay, dành ra một bàn tay để nhập vân tay mở khóa, ôm cô vào nhà.
Đổi giày, qua phòng khách, lại qua nhà bếp, Hoắc Tư Niên ôm cô tiếp tục đi về phía trước, không hề có ý muốn buông cô xuống.
Mãi cho đến khi đi vào phòng ngủ của Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh mới cảm thấy không ổn. Cô lung tung đá chân có ý nhảy xuống, Hoắc Tư Niên lại giống như chưa từng nhận ra, vẫn luôn đi đến mép giường, đặt cô xuống giường.
Trong chớp mắt khi nằm xuống giường, Mạnh Ninh nhận thấy được nguy hiểm giống như một chú thỏ, mau chóng nhảy nhót về phía mép giường, chỉ tiếc rằng chưa nhúc nhích được mấy cái, cổ tay non mịn đã bị người ở đằng sau nhẹ nhàng túm chặt, kéo tới dưới thân.
Một chuỗi động tác này của Hoắc Tư Niên trôi chảy như nước chảy mây trôi, tóm lấy cổ tay Mạnh Ninh, trực tiếp đè người xuống giường.
Hồi chuông cảnh báo trong đầu Mạnh Ninh réo vang, vô cùng không hề có miếng tiền đồ nào mà mở miệng: “Anh… Em muốn nghỉ ngơi…”
Hoắc Tư Niên “Ừm” một tiếng, hai tay chống ở hai bên tai Mạnh Ninh, lông mi buông xuống, ánh mắt sâu thẳm, thong thả ung dung nói: “Em nghỉ ngơi phần em, anh làm phần anh.”
Mạnh Ninh ngưỡng khuôn mặt nhỏ, biểu cảm ngơ ngác, đôi môi hồng hơi hơi hé mở.
Lời vừa dứt, Hoắc Tư Niên nghiêng người đè tới, đôi môi mỏng lấp kín môi nàng, xâm lược lần nữa.
Mạnh Ninh: “…”
Hiển nhiên là vừa rồi ở trong xe người này vẫn chưa hôn đủ.
Mạnh Ninh không biết rằng thật ra, lúc Từ Thần Quang tỏ tình với cô ở trước cửa nhà hàng, trong lòng Hoắc Tư Niên đã nghẹn một cơn tức, không phải đối với Mạnh Ninh mà là đối với chính anh.
Một câu khiêu khích cuối cùng kia của Từ Thần Quang đã vô hình châm lửa cơn tức đó.
Là người bạn trai như anh không xứng chức mới có thể cho người khác cơ hội thọc gậy bánh xe.
Thời gian lâu rồi, Mạnh Ninh mới mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của Hoắc Tư Niên không đúng lắm, người đàn ông vùi đầu ở hõm vai cô, nặng nề mà điều chỉnh hô hấp, không nói lời nào.
Mạnh Chanh mím đôi môi ướt át nóng bỏng, khẽ đẩy anh, giọng nói hơi khàn: “Anh ơi, anh làm sao thế?”
Hoắc Tư Niên lặng im trong chốc lát, trong xoang mũi quanh quẩn hương tóc thơm thanh nhã điềm đạm của cô gái, lý trí từ từ quay lại, trầm giọng nói: “Không sao, chỉ hơi lo lắng một chút thôi.”
Người đàn ông vừa mở miệng, trong giọng nói hiếm thấy lộ ra vài phần mất mát, nằm trên người cô, giống như một chú cún to cần người an ủi.
Mạnh Chanh chớp chớp mắt, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng rộng lớn của người đàn ông, mềm giọng hỏi: “Anh đang lo lắng gì vậy?”
Đầu của người đàn ông tựa vào cô, thân mật mà cọ cọ, ngữ điệu vừa nghiêm túc mà lại vừa chân thành: “Lo lắng quả chanh nhỏ nhà anh sẽ bị người ta cướp mất.”
Không biết Hoắc Tư Niên đang thật sự lo lắng hay là đang giả vờ đáng thương, dù sao Mạnh Ninh cũng đều tin. Cô tủm tỉm nhích lại gần, hôn hôn khóe môi anh, giọng nói mềm mại tinh tế: “Sao lại thế được. Người em thích nhất là anh mà.”
Cũng không biết nói thế có thể an ủi được anh hay không, Mạnh Ninh học theo dáng vẻ hôn cô trước đó của anh, hôn hôn gương mặt của người đàn ông, hôn lên chóp mũi anh tuấn cao thẳng rồi lại hôn môi anh, vụng về mà chẳng có chút quy luật nào.
Hoắc Tư Niên nuốt nuốt yết hầu khô khốc, ôm chặt người trong lòng sau đó nghiêng người. Tư thế của hai người thay đổi trong nháy mắt, Mạnh Ninh trực tiếp cưỡi trên người anh.
Hoắc Tư Niên nâng mi, yên lặng mà nhìn cô chăm chú, cơn sóng ngầm cuộn trào trong đôi mắt đen láy, đè thấp giọng nói: “Lại hôn một lần nữa đi.”
Ánh mắt Mạnh Ninh cực kỳ vô tội nhưng vẫn làm theo, không ngờ rằng biểu cảm đó rơi vào trong mắt Hoắc Tư Niên lại giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Hoắc Tư Niên dung túng để cho cô hôn môi, dần dần gân xanh trên trán gồ lên, đường viền cằm sắc bén lưu sướng và thon gầy căng chặt, bị hôn đến nhịp thở cũng rối loạn.
Mạnh Ninh đương nhiên cũng cảm nhận được, đôi môi hồng hiện lên ý cười cực nhạt, nhìn thấy phản ứng của Hoắc Tư Niên, cô đột nhiên có cảm giác thành tựu kỳ lạ.
Hoắc Tư Niên liếm môi, lòng bàn tay dán lên sống lưng mảnh khảnh của cô gái, đè cô về phía mình, ngữ điệu không nhanh không chậm, mở miệng nói một câu gì đó.
Mạnh Ninh rũ mắt, ngơ ngác mà nhìn anh, sau hai giây lặng im, cô chậm rì rì gật đầu, vẫn đồng ý với anh rồi.
Mà Hoắc Tư Niên dưới thân giống như được hồi sinh, nhẹ nhàng bế Mạnh Ninh lên, bước nhanh về phía phòng tắm.
Mạnh Ninh ôm cổ anh, đầu tựa vào ngực anh, gương mặt từ từ đỏ lên.
Phòng tắm to như thế, gạch men trên tường bị hơi nước mênh mông thấm ướt, sống lưng Mạnh Ninh dán lên, cũng dính vệt nước ướt át.
Dưới vầng sáng dịu dàng, tiếng hít thở dồn dập của người đàn ông có thể nghe thấy được rõ ràng, chẳng rõ qua bao lâu, hai người mới ra khỏi phòng tắm, cũng đã thuận tiện tắm rửa rồi.
Mạnh Ninh cuốn chăn, chui vào trong ổ chăn. Hoắc Tư Niên nửa ngồi xổm trước cửa sổ, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, vén sợi tóc mái dính trên trán cô sang một bên, khẽ hỏi: “Tay có mệt không?”
Mạnh Ninh thẹn thùng mà lắc đầu: “Cũng còn ổn, không mệt lắm.”
Đuôi mắt hẹp dài của Hoắc Tư Niên khẽ nhướng lên, cười khẽ trêu chọc: “Sao lần này không cằn nhằn nữa?”
Mạnh Ninh chớp mắt, trên lông mi vẫn còn đọng hai giọt nước trong suốt, ánh mắt trong veo mà nghiêm túc: “Vì em đang dỗ dành anh đó.”
Ý cười bên môi Hoắc Tư Niên tràn ra, cầm lấy bàn tay mềm như bông của cô gái nhỏ, đưa đến bên môi hôn hôn: “Thật ra anh rất dễ dỗ, sau này dỗ dành anh như thế này nhiều hơn có được không?”
Mạnh Ninh không tiếp lời, cái đầu nhỏ bù xù rụt rụt vào ổ chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe, nhìn Hoắc Tư Niên chằm chằm không chớp mắt.
Người này thật là không biết xấu hổ là gì, mới cho một con voi (1) thôi mà xòe đuôi y như chim công ngay.
Hoắc Tư Niên xốc chăn lên chui vào, vớt chú chim cút nhỏ trong ổ chăn vào lòng, mờ mịt ám chỉ: “Thật ra em cũng có thể giống anh.”
Mạnh Chanh: “Hả?”
Hoắc Tư Niên khẽ cắn vành tai cô một cái, cười khẽ: “Có thể có được cảm nhận giống như anh.”
Mạnh Ninh hiển nhiên là không hiểu hàm nghĩa sâu xa của những lời này, vì thế mà trong đêm đó, Hoắc Tư Niên dùng đủ thời gian và hành động của chính mình để nói cho cô biết một cách khác mới mẻ hơn để dỗ dành người ta.
Trải qua một trận mưa to thanh tẩy, quả chanh vừa mới chín trong vườn đang chờ đợi chủ vườn đến hái rồi nhấm nháp.
Quả chanh tuy có lớp vỏ vừa mỏng vừa non nhưng lại ngon miệng nhiều nước ngoài ý muốn, mà có rất nhiều cách thưởng thức chanh, chủ vườn cuối cùng chọn cách nếm thử đơn giản nhất, đáng tiếc là thiếu kinh nghiệm thưởng thức, vậy nên chỉ có thể dựa vào bản năng và những kỹ xảo thưởng thức trái cây mà trước kia từng xem qua, từng bước từng bước một, từng chút từng chút một mà tự lần mò, giữa đường còn thỉnh thoảng ngừng lại, để tránh cho phương pháp thưởng thức của mình không đúng mà xúc phạm đến bé chanh, quá trình vừa ngọt ngào vừa dày vò.
Đêm dần về khuya, Mạnh Ninh khóc thút thít, bất kể Hoắc Tư Niên dỗ dành thế nào cũng không chịu, nghĩ lại cảnh tượng vừa mới xảy ra, cô vừa thẹn vừa bực mà đạp chân, đuôi mắt lại ửng đỏ.
Hoắc Tư Niên nghe cô gái nhỏ thút tha thút thít lên án, trong lòng đã bắt đầu mong chờ lần sau sẽ là khi nào.
Thấy người nào đó tuy ngoài miệng xin lỗi nhưng ý cười xấu xoa ở đầu mày khóe mắt lại chẳng hề giảm chút nào, quần ngủ tơ lụa màu đen lỏng lẻo treo ở bên hông, trên khuôn mặt tuấn tú còn lộ ra vẻ gian tà tùy ý.
Mạnh Ninh nhìn thấy xương quai xanh lộ ra bên ngoài áo kia của anh, vì thế thò lại gần, căm tức cắn lên đó một cái.
Lần này cô cắn mạnh hơn lần trước nhiều, giống như đang trả thù chuyện Hoắc Tư Niên lưu manh vậy.
Hoắc Tư Niên đau đến khẽ kêu một tiếng, để mặc cho cô cắn, vừa cưng chiều lại vừa dung túng, chờ cho cô gái nhỏ trút giận xong, oán khí cũng tan đi rồi, anh mới cười hì hì sáp lại gần, ngón tay thon dài trắng nõn cọ cọ đôi môi mềm mại của cô gái, nghiêm túc nói: “Lần tới nếu như miệng em đổi chỗ khác thì cũng không được cắn như thế.”
(1) Được voi đòi tiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...