Nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt, Từ Thần Quang cứng đờ tại chỗ, cả người giống như bị sét đánh vậy.
Anh ta kinh ngạc mà nhìn Hoắc Tư Niên, có một khoảnh khắc cực ngắn bằng một cái nháy mắt, anh ta không thể tin được vào hai mắt mình, lại nhìn Mạnh Ninh, cố gắng tìm kiếm một câu trả lời chân thật nhất.
Mạnh Ninh quả thật không đoán trước được rằng sẽ có trường hợp xấu hổ như thế xảy ra, Hoắc Tư Niên nói xong vẫn còn im hơi lặng tiếng mà hơi hơi bóp bả vai cô, ý ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Mạnh Ninh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nở một nụ cười ngại ngùng mà lại không mất lễ phép với đàn anh, dịu giọng nói: “Đàn anh, giới thiệu với anh, đây chính là bạn trai của em, Hoắc Tư Niên.”
Nhận được đáp án từ miệng của cô gái, đôi mắt Từ Thần Quang trừng cực to, hy vọng vất vả lắm mới bùng cháy từ tận đáy lòng vào thời khắc này lại bị đập tan nát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ là trong tất cả những khả năng đó lại không có bất kỳ cái nào là ngay lúc tỏ tình đụng trúng bạn trai của Mạnh Ninh, càng không thể tin được chính là bạn trai của Mạnh Ninh là nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí, Hoắc Tư Niên.
Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh lần đầu tiên hít drama trong Tu La tràng (1) như thế này, quả thật là không thể nào kích thích hơn được nữa, Hoắc Tư Niên tuy chỉ nói có một câu nhưng ý cảnh cáo âm u đáng sợ trong đáy mắt đã sớm bộc lộ ra ngoài.
Từ Thần Quang ý thức được rất rõ cục diện bây giờ xấu hổ bao nhiêu, không mất thể diện mà mở miệng nói: “Xin lỗi, là tôi đường đột.”
Khuôn mặt Hoắc Tư Niên lạnh lùng trong trẻo như ngọc, cong môi cười nhạt, chậm rãi mở miệng: “Không đường đột, kịp thời nhận rõ hiện thực cũng là chuyện tốt.”
Vừa dứt lời, hai vị thiếu nữ đang hít drama bên cạnh hít hà một hơi, không thể không nói, xem sao nam nói lời cay độc trào phúng ngay tại hiện trường thực sự vô cùng kích thích!
Biểu cảm của Từ Thần Quang cứng đờ, nhiệt độ trên mặt cũng cũng hạ xuống, Hoắc Tư Niên lạnh lùng hờ hững mà thu hồi ánh mắt, ngay sau đó mở cửa xe, bảo các cô gái ở đây lên xe.
Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh lễ phép chào tạm biệt Từ Thần Quang: “Tạm biệt đàn anh!”
Nói rồi, hai người lên ghế sau ngồi, cực kỳ hiểu ý mà nhường lại ghế phó lái cho Mạnh Ninh.
Hoắc Tư Niên lại mở cửa ghế phó lái ra, Mịnh Ninh đang chuẩn bị lên xe thì bên tai đã truyền đến giọng nói phẫn nộ mà lại trộn lẫn với cảm giác không cam lòng của Từ Thần Quang: “Anh nghiêm túc với Mạnh Ninh phải không?”
Giới giải trí chính là một vũng nước đục, nghệ sĩ có một chút độ nổi tiếng kẻ nào mà chẳng trăng hoa chứ?
Ai biết được, nhỡ đâu Hoắc Tư Niên đối với Mạnh Ninh có lẽ chỉ là chơi qua đường thì sao.
Nghe được giọng nói ở ngoài xe, Mạnh Ninh kinh ngạc mà ngước mắt, theo bản năng nhìn về phía Hoắc Tư Niên, những lời này của Từ Thần Quang rất rõ ràng là đang nói với Hoắc Tư Niên.
Cánh tay Hoắc Tư Niên lười biếng đặt trên cửa xe, quay đầu lại nhìn về phía Từ Thần Quang đang nói chuyện, ngữ khí của câu nói vừa rồi nghe ra được hiển nhiên đang chất vấn anh.
Đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của Hoắc Tư Niên híp lại, dù bận rộn mà vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm Từ Thần Quang hai giây, sau đó đôi môi chậm rì rì mấp máy: “Chuyện giữa người yêu chúng tôi với nhau, hẳn là không cần thiết phải nói cho cậu?”
Sắc mặt của nam sinh cách đó không xa vừa lạnh lùng vừa ương ngạnh, trên mặt tràn đầy vẻ không phục, Hoắc Tư Niên cười cười, vô cùng nhân từ mà bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà cậu có thể chờ, thời gian sẽ cho cậu đáp án.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói rồi, Hoắc Tư Niên không lại quan tâm tới Từ Thần Quang có phản ứng gì, đóng lại cửa ghế phó lái, chính mình cũng lên xe, giẫm chân ga, nghênh ngang mà đi.
Xe thong thả mà chạy khỏi nhà hàng, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đồng thời quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng càng lúc càng xa ở đằng sau xe kia, cùng với vẻ thất bại và xấu hổ buồn bực trên mặt đối phương.
Không thể không nói, biện pháp đối phó tình địch số một vừa rồi của Hoắc Tư Niên không hề lằng nhằng dông dài, cả hai cô ấy đều không nhịn được mà giương cao lá cờ CP lớn mà điên cuồng ship!
Mạnh Ninh hiển nhiên là không hưng phấn như hai người bạn cùng phòng đang ngồi ở hàng ghế sau, đoạn đối thoại vừa rồi giữa Hoắc Tư Niên và Từ Thần Quang cô đều nghe thấy hết, hơn nữa còn nghe rất rành mạch.
Cô liếc mắt nhìn về phía Hoắc Tư Niên đang ngồi trên ghế điều khiển, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím, trên mặt không hề có bất kỳ cảm xúc dư thừa gì, những ánh đèn loang lổ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt lạnh lẽo trắng nõn và tuấn mỹ của người đàn ông đều bị tẩm trong vầng sáng đó, sống mũi cao thẳng, đường viền cằm thon gầy góc cạnh rõ ràng.
Mạnh Ninh ngắm đến tập trung mà nghiêm túc, hàng mi vừa dài vừa dày chớp chớp, ánh mắt dịu dàng bình an, nhưng vẫn không ức chế được mà tim đập thình thịch.
Trên đường trở về trường học, trong xe cực kỳ yên lặng, biểu cảm của hai người Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh khác nhau, trải qua chuyện vừa rồi, Mạnh Ninh dường như ý thức được, hai người đã yêu nhau lâu như vậy rồi, Hoắc Tư Niên mới là người không có cảm giác an toàn nhất.
Bây giờ cô rất muốn biết, người đang ngồi ở bên cạnh chính mình vào giờ phút này đang suy nghĩ điều gì.
Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh ở ghế sau từ lúc ăn cơm tối đến giờ, tâm trạng vẫn luôn trong trạng thái hưng phấn quá độ.
Mười chín năm cuộc đời đã đạt đến đỉnh cao vào đêm nay, không chỉ dùng bữa cùng với Hoắc Tư Niên, còn được anh làm tài xế cho, lái xe đưa các cô về trường.
Những gì đã trải qua nếu kể ra, cũng không biết có người nào tin hay không nữa.
Đại hội thể thao của trường đại học A diễn ra ba ngày liên tục, kế tiếp vẫn còn hai ngày, nhưng mà sau đó phải thêm hai ngày nữa mới là cuối tuần, Hoắc Tư Niên suy nghĩ, chỉ có thể đưa bạn gái và bạn cùng phòng về lại trường.
Tới cửa bắc của trường đại học A rồi, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh sôi nổi nói cám ơn anh, sau đó xuống xe.
Mạnh Ninh lại nhìn Hoắc Tư Niên, trong đôi mắt đen trắng phân minh kia tràn đầy ánh sáng trong trẻo sâu thẳm, mềm giọng mở miệng: “Hai ngày tới vẫn là đại hội thể thao, không cần phải đi học.”
Hoắc Tư Niên rũ mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú, hầu kết góc cạnh thong thả trượt lên trượt xuống, khàn khàn trầm giọng hỏi: “Em muốn nói gì vậy?”
Mạnh Ninh chớp mắt, đơn giản phủ tay lên trên mu bàn tay hơi siết chặt nổi gân xanh của anh, đáp bằng giọng tinh tế mềm mại: “Ý của em là, em muốn về nhà với anh.”
(1) Tu La tràng = toang
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...