Cuộc thi sắp bắt đầu, trước giờ thi mười phút Mạnh Ninh chạy về tập hợp cùng với các đồng đội.
Ở vạch xuất phát của đường chạy, trọng tài đang nhắc lại quy tắc thi đấu cho các đội viên dự thi, Mạnh Ninh vừa nghiêm túc lắng nghe vừa chậm rãi khôi phục nhịp tim, đợi đến khi trọng tài đi khỏi, Tưởng Ý Hoan thấy bạn cùng phòng của mình mặt đỏ tới tận mang tai thì cười tủm tỉm hỏi: “Mạnh Ninh, sao mặt cậu đỏ thế?”
Mạnh Ninh “À” một tiếng, nhanh chóng phất phất tay quạt gió cho chính mình, chột dạ giải thích: “… Trời hơi nóng.”
Tưởng Ý Hoan ý tứ sâu xa liếc nhìn cô một cái, cười hì hì vỗ vai cô, nói: “Lát nữa thi đấu cố lên nhé, tớ đến vạch xuất phát trước đây.”
Mạnh Ninh gật đầu, đáp “OK”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi thay Tiêu Như Vũ, thứ tự tiếp gậy của mấy người bọn họ cũng đã có điều chỉnh, Tưởng Ý Hoan phụ trách gậy đầu tiên, đội viên mới và Tôn Dĩnh phụ trách gậy thứ hai và thứ ba, Mạnh Ninh là gậy cuối cùng.
Hoắc Tư Niên đứng ở khu vực khán giả ngoài đường chạy, nơi này tụ tập phần lớn là các tình nguyện viên đưa nước, một người có vóc dáng 1m9 cao lớn như anh che một chiếc ô che nắng màu hồng nhạt, đứng ở giữa một đám người mặc áo gile ngắn tay đỏ cực kỳ nổi bật, những người đi ngang qua đều không kìm được mà liếc nhìn anh.
Hoắc Tư Niên vẫn chưa để tâm đến những ánh mắt tò mò xung quanh, tay cầm ô, đôi mắt đen bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào bóng người ở xa xa kia.
Cô gái trên đường chạy có thân hình mảnh khảnh cao gầy, khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay có biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, hết sức tập trung mà nhìn về vị trí tiếp gậy đầu tiên.
Một tiếng súng vang truyền đến bên tai, sau khi tiếng súng vang lên, các đội viên tiếp gậy ở vị trí đầu tiên trên đường chạy nhanh chóng xông về phía trước. Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Tư Niên híp lại, căn cứ vào mỗi dãy số khác nhau ở sau lưng mỗi vận động viên để nhận thấy đó là đồng đội của Mạnh Ninh.
Tưởng Ý Hoan là người cầm gậy đầu tiên tuy rằng bắt đầu nhanh nhưng vẫn cách đối thủ ở đằng trước một khoảng khá xa, sau đó đến lần giao gậy thứ hai rồi đến lần giao gậy thứ ba của Tôn Dĩnh, khoảng cách giữa cô và đối thủ càng lúc càng rút ngắn, cuối cùng vào thời điểm ôm cua, bọn họ đã vượt lên trước thành công.
Hoắc Tư Niên nhìn chằm chằm vào lúc người chuyền gậy thứ ba và thứ tư giao tiếp nhau, cực kỳ sợ cô gái nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì. Đôi môi mỏng của anh hơi nhấp thành một đường thẳng tắp, xem Mạnh Ninh thi đấu ấy vậy mà còn hồi hộp hơn so với khi anh tổ chức concert.
Thấy Tôn Dĩnh cách cô càng lúc càng gần, Mạnh Ninh trước tiên chạy lấy đà rồi sau đó duỗi tay, khi nhận được gậy của Tôn Dĩnh đưa đến thì cô cắm đầu chạy về phía trước, đầu óc trống rỗng, trong lòng chỉ có điểm đích ở cách cô không đến một trăm mét, có thể đạt được xếp hạng hay không thì một gậy cuối cùng này là quan trọng nhất.
Cơn gió đến từ chính diện thổi lên mặt Mạnh Ninh, mang theo từng đợt rồi lại từng đợt lạnh lẽo nhè nhẹ, thổi đi cảm giác nóng bỏng ở giữa trán Mạnh Ninh, thấy điểm đích đã ở ngay trước mắt, cô không tự chủ được mà tăng tốc thêm.
Hoắc Tư Niên nhìn bóng người chạy băng băng trên đường chạy kia, ý cười trong đôi mắt đen láy chậm rãi tràn ra. Không ngờ rằng cô gái nhỏ trên sân thi đấu lại ngầu như thế, đôi chân dài mảnh mai, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, hơn nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý với các đồng đội của cô.
Trong chớp mắt khi xông qua vạch đích kia, trọng tài ấn đồng hồ bấm giây, đọc thứ tự, nghe thấy được hai chữ “hạng nhì”, Mạnh Ninh vừa thở phì phò vừa hội báo tình huống cho các đồng đội cách đó không xa, dù chỉ là hạng nhì nhưng ở bên kia đã truyền đến tiếng hoan hô kích động của Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh.
Hoắc Tư Niên lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào bóng người trên đường chạy kia, ánh mắt thâm thúy dịu dàng, không nỡ rời đi dù chỉ là một giây, mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng người qua đường ở xung quanh:
“Nữ sinh tiếp gậy thứ tư kia có phải là người của viện phiên dịch không? Trông quen mắt thật đấy.”
“Ông quên rồi à? Người tiếp gậy thứ tư đó là cô bé đàn em cực xinh đẹp của viện phiên dịch đó, lúc trước đi tập huấn quân sự không phải còn bị người ta chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn của trường đó sao.”
“À à! Tôi nhớ rồi, chính là hoa khôi mới đúng không! Hình như tên là Mạnh Ninh thì phải.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thể không nói, viện phiên dịch đúng là mỹ nữ nhiều như mây luôn, mấy cô bé trên đường chạy kia thật ra đều khá xinh.”
“Đẹp thì có đẹp, thế ông có dám đến đó xin info của hoa khôi không hả?”
“Nghe người ta đồn là ẻm thường xuyên ở cùng với bạn cùng phòng, ở bên cạnh không có bạn khác phái gì, chắc là không có bạn trai nhỉ?”
“Trăm phần trăm là không có, không thì ông qua đó thử xem!”
“…”
Mấy gã hot boy ở bên cạnh cười hì hì nghị luận, nói Mạnh Ninh không có bạn trai, còn muốn đi qua đó xin info của cô? Hoắc Tư Niên nghe đến độ cau mày, bàn tay buông thõng bên người cũng siết chặt.
Thấy một nam sinh trong nhóm đó có vẻ nóng lòng muốn thử, trông như muốn sang đó xin info thật, đôi mắt hẹp dài của Hoắc Tư Niên híp lại, thấp giọng “Đệt” một tiếng.
Anh không thể nhịn được nữa mà bước qua đó, giọng nói tràn ra từ trong cổ họng âm u lạnh lẽo, khóe môi mấp máy: “Ai nói Mạnh Ninh không có bạn trai?”
Mấy người đang thảo luận ở phía sau bỗng nhiên bị một giọng nam lạnh nhạt từ đâu chui ra đánh gãy, mấy người hai mặt nhìn nhau, không vui mà quay đầu lại, nhìn về phía nam sinh che ô che màu hồng mà còn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang quái dị trước mặt này, biểu cảm cực kỳ mê mang.
Cái người này chui từ đâu ra thế?
Lại còn nghe lén mấy anh em họ nói chuyện.
“Mày là thằng nào, bọn tao nói chuyện của bọn tao, liên quan gì đến mày hả?” Ngữ điệu của nam sinh lên tiếng phản bác đầu tiên có phần hung hăng, nhưng người lại lùn hơn Hoắc Tư Niên rất nhiều nên chỉ có thể ngưỡng đầu lên nhìn thẳng vào Hoắc Tư Niên.
Một tay Hoắc Tư Niên bung dù, một tay còn lại rãnh rỗi mà đút túi quần, lạnh lạnh lùng lùng rũ mắt, dựa vào ưu thế chiều cao mà nhìn người khác lại mang đếm một loại cảm giác khinh miệt như nhìn từ trên cao xuống khó tả.
Anh cười nhạt một tiếng, lười biếng mở miệng nói: “Mạnh Ninh là bạn gái tôi, cậu muốn xin info bạn gái tôi, cậu nói xem có liên quan gì đến tôi không?”
Các nam sinh kia: ???
Mấy người họ có biểu cảm khác nhau, nam sinh bị phản bác nọ có phần hơi mất mặt, một bộ nửa tin nửa ngờ giật giật khóe miệng: “Mày lừa ai hả?”
Nói rồi, cậu ta không để ý đến người đàn ông quái gở này, nói với các anh em của cậu ta: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến nó.”
Hoắc Tư Niên: “???”
Biểu thị chủ quyền của mình một cách công khai mà lại có thể vấp phải trắc trở, lần đầu tiên Hoắc Tư Niên đụng phải tình huống như thế này, quả là vừa bực mình vừa buồn cười, cũng may anh cực kỳ lạc quan, không có ý chấp nhặt với đám người trẻ tuổi này, điều chỉnh lại cảm xúc rồi bước qua tìm Mạnh Ninh.
Cách một đoạn đường chạy, từ rất xa anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô gái kia, đang chuẩn bị đi qua thì một nam sinh xa lạ hiển nhiên là nhanh hơn anh một bước, đã cầm mấy chai nước đến trước mặt Mạnh Ninh.
Ở đó còn có các đồng đội của Mạnh Ninh, mấy người họ đứng chung một chỗ không biết đang nói những gì.
Đầu lưỡi Hoắc Tư Niên đè quai hàm, bước chân sải ra vậy mà ma xui quỷ khiến dừng lại.
Anh im lặng đứng yên tại chỗ, đôi mắt đen như mực híp lại, bình tĩnh không gợn sóng mà nhìn chằm chằm vào vị trí cách đó không xa, trong con ngươi sâu thẳm bao phủ một tầng âm u nhàn nhạt.
Lúc này trên đường chạy, Mạnh Ninh mới vừa hội hợp với các đồng đội, nghĩ đến Hoắc Tư Niên vẫn luôn ở khán đài nhìn cô, nhất định cũng nhìn thấy cảnh cô lao về phía trước. Lòng Mạnh Ninh vừa nghĩ đến, đang chuẩn bị qua đó tìm anh thì đằng sau có người kêu tên cô.
“Mạnh Ninh.”
Mạnh Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Từ Thần Quang xách theo một túi nước đến, anh ta đưa từng chai cho mấy người Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh, chai cuối cùng đưa cho Mạnh Ninh: “Chúc mừng nhé, được hạng nhì.”
Mạnh Ninh nhận nước, hơi hơi gật đầu, lịch sự nói một tiếng “Cảm ơn”, trong mắt Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh ở bên cạnh lập lòe vầng sáng hóng drama, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người hai người.
Mạnh Ninh chợt nhớ ra trước khi thi đấu Từ Thần Quang dường như có chuyện gì đó muốn nói với cô, vì thế cô bèn hỏi: “Đàn anh, trước khi thi đấu anh nói anh có việc muốn tìm em, xin hỏi là chuyện gì thế ạ?”
Từ Thần Quang cười cười: “Anh chỉ muốn hỏi một chút là tối nay em có rảnh hay không thôi. Anh muốn mời em ăn một bữa cơm.”
“Nghe nói quán thịt nướng mới mở trước cửa trường không tệ, chúng ta có thể cùng đi thử xem sao.”
Nghe vậy, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh nhìn nhau, quả nhiên như các cô ấy dự đoán, bộ trưởng của bộ thể thao thật sự có ý với Mạnh Ninh, bằng không sao đột nhiên lại muốn mời cô đi ăn cơm chứ!
Mi mắt Mạnh Ninh nơi rũ, áy náy nói: “Đàn anh, thật ngại quá, tối nay em phải đi ăn cơm với bạn trai, em không có thời gian ạ.”
Nghe thấy Mạnh Ninh đáp vậy, Từ Thần Quang có phần kinh ngạc, theo bản năng mà hỏi một câu: “Em có bạn trai à?”
Mạnh Ninh: “Vâng ạ.”
Từ Thần Quang cau mày, trong giọng nói có một tia không cam lòng không dễ phát hiện ra: “Đối tượng của em là người trong trường chúng ta à?”
Mạnh Ninh lắc đầu, Tưởng Ý Hoan ở bên cạnh cười híp mắt, tranh quyền trả lời thay cô: “Đối tượng của cậu ấy không phải là người trong trường chúng ta, nhưng mà người ta là thanh mai trúc mã, cực kỳ tình cảm.”
Biểu cảm trên mặt Từ Thần Quang có phần vi diệu, Tôn Dĩnh nghẹn cười, đột nhiên cảm thấy các cô làm vậy có hơi thiếu đạo đức, vừa rồi còn nhận nước của người ta, giờ lại còn “tiến hành đả kích tổn thương” tâm lý của người ta.
Cô gái trước mặt mím môi, đôi mắt sáng lấp lánh, ngữ điệu nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tình cảm giữa chúng em rất tốt.”
Chính bản thân Mạnh Ninh đã nói như thế thì hiển nhiên là đang từ chối anh ta, Từ Thần Quang mím môi, trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ.
“Nếu đã vậy thì anh không quấy rầy em nữa.”
Từ Thần Quang vừa đi, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh vội vội vàng vàng thò qua, hai người ríu ra ríu rít mà mở miệng: “Mạnh Ninh, cái anh đẹp trai mặc áo thun trắng vừa rồi có phải là bạn trai của cậu không?!”
Mạnh Ninh chớp mắt: “Người mặc áo thun trắng nào cơ?” Trên sân thể dục có rất nhiều nam sinh mặc áo thun trắng.
Tôn Dĩnh hưng phấn khoa tay múa chân: “Chính là cái người gầy gầy cao cao, đội mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang ấy!”
Mạnh Ninh mím môi cười khẽ: “Là anh ấy.”
Tưởng Ý Hoan tặc lưỡi khẽ một tiếng: “Quả nhiên, bạn trai của hoa khôi cũng thật xuất sắc nhỉ~ chỉ cần nhìn vóc dáng là biết ngay là một anh đẹp trai tiêu chuẩn rồi.”
Tôn Dĩnh tò mò nói: “Mạnh Ninh, cho bọn tớ xem ảnh chụp có được không?”
Mạnh Ninh “Ừm” một tiếng, sau khi do dự một chút thì lấy di động ra, bật sáng màn hình, nghiêm túc nói: “Chính là anh ấy.”
Đầu Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đồng bộ thò lại, khi nhìn thấy ảnh đặt làm lockscreen của Mạnh Ninh là Hoắc Tư Niên, hai người nhìn nhau, ha ha ha cười thành tiếng.
Mạnh Ninh đoán được trước kết quả, lúc này cực kỳ bình tĩnh, bất đắc dĩ nói: “Bạn trai của tớ thật sự là Hoắc Tư Niên.”
Ngữ điệu của cô gái vô cùng thành khẩn, chẳng hề giống như đang nói giỡn một chút nào, đặc biệt là vào lúc nghiêm túc nói chuyện như thế này thì càng khiến cho người ta muốn cười.
Tưởng Ý Hoan nhịn cười, kề vai với Mạnh Ninh: “Cậu đừng nói nữa, ba người chúng ta thật sự rất ăn ý.”
Mạnh Ninh nghi hoặc mà “Hả” một tiếng, sau đó lập tức nhìn thấy hai cô bạn cùng phòng của mình đồng thời bật sáng màn hình của mình lên, lockscreen của bọn họ ấy vậy mà giống hệt như của cô!
Đều là Hoắc Tư Niên, hơn nữa cũng là tấm bìa tạp chí nổi tiếng thoát vòng (1) đó.
Mạnh Ninh: “…”
Tôn Dĩnh cười hề hề: “Bọn tớ đều hiểu cho tâm tình của cậu, tớ còn muốn nói tớ là người vợ ẩn hôn (2) của Hoắc Tư Niên đây này.”
Tưởng Ý Hoan hưng phấn nói: “Cả tớ nữa, tớ còn là người bạn gái thần bí ngoài ngành của anh ấy đây.”
Mạnh Ninh: “…”
Mạnh Ninh cứng đờ má miệng, đối mặt với hai người bạn cùng phòng trước mắt này, một vị tự xưng là người vợ ẩn hôn của Hoắc Tư Niên, một vị thì tự xưng là bạn gái ngoài ngành của Hoắc Tư Niên, trong lúc nhất thời cô lại không có lời nào để nói.
Lúc Hoắc Tư Niên che chiếc ô nhỏ màu hồng của bạn gái bước đến, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đã đến chỗ đài chủ tịch, ba người hoàn hảo bỏ lỡ cơ hội gặp mặt.
Thấy cô bé thắng cuộc thi mà lại có biểu cảm ủ rũ, Hoắc Tư Niên mới nhớ đến một màn vừa rồi, khuôn mặt tuấn mỹ ung dung thản nhiên, duỗi tay xoa xoa cái đầu bù xù của Mạnh Ninh.
“Sao thế, đạt được thứ hạng không vừa ý hay sao?”
Mạnh Ninh bĩu môi, lắc đầu, chán nản thở dài: “Mới vừa rồi em nói với bạn cùng phòng anh là bạn trai em, vậy mà các cô ấy lại chẳng tin em gì cả.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên thong thả cong môi, dịu giọng đáp: “Thật trùng hợp, vừa rồi anh cũng gặp tình huống giống hệt vậy.”
Mạnh Ninh tò mò mở to hai mắt: “Sao lại thế?”
Hoắc Tư Niên cười cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng dễ nghe: “Nhưng không còn quan trọng nữa.”
Thấy anh không muốn nói, chắc hẳn cũng không phải chuyện quan trọng gì, Mạnh Ninh “À” một tiếng, không hỏi nhiều thêm nữa.
Hoắc Tư Niên rũ mắt xem giờ, nghĩ đến việc về sau có lẽ sẽ còn gặp được tình huống giống như ngày hôm nay, lông mi anh hơi cau lại, nghiêm mặt nói: “Em hỏi các bạn cùng phòng của em xem đêm nay bọn họ có thời gian rảnh không.”
“Hẳn là có đó, sao vậy anh?” Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Người đàn ông trước mặt nhướng mày giương mắt, khóe miệng ngậm ý cười, không nhanh không chậm mà mở miệng: “Mời các cô ấy ăn một bữa cơm, thuận tiện để cho các cô ấy quen mặt một chút.”
Mạnh Ninh: “…!”
(1) Chỉ một nghệ sĩ hoặc một người nổi tiếng nào đó vì một hành động hoặc một việc gì đó mà chính thức xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, trở nên nổi tiếng hơn không chỉ trong vòng fan mà còn có được sự nhận diện của công chúng
(2) Thường là các ngôi sao hoặc người nổi tiếng muốn lập gia đình nhưng không muốn vợ/chồng hoặc người nhà bị fan chỉ trích thì thường sẽ kết hôn nhưng không thông báo với báo giới hoặc các fan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...