Dùng tay dạy một cô gái cái gì cũng không biết, còn là kiểu cầm tay chỉ việc.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Tư Niên trải qua, vậy nên mỗi lần nghĩ lại đều nhớ tới hình ảnh đôi mắt nai ngậm nước sóng sánh, trề môi thẹn thùng đến mức nghẹn ngào. Còn sau này khi Lương Gia Ngộ trêu chọc anh là cầm thú, anh cũng không phản bác lại nữa.
Trong màn đêm dày đặc, đường viền cổ thon dài trắng nõn của người đàn ông căng ra, yết hầu lên xuống phát ra một tiếng thở gấp nhẹ gợi cảm, nóng bỏng đến mức cả người Mạnh Ninh tê dại như bị điện giật, tay cô từ khi bị Hoắc Tư Niên cầm lấy không ngừng run rẩy, kinh ngạc rồi lại kinh ngạc, thẹn thùng như có thể nổ ngay tại chỗ.
Mạnh Ninh nhắm mắt lại không dám nhìn, như thể hai tay không thuộc về mình, nhưng phản ứng của Hoắc Tư Niên lại hoàn toàn khác cô, môi mỏng cong lên thành nụ cười, lòng bàn tay như lửa cháy phủ lên mu bàn tay cô, kiên nhẫn mà tỉ mỉ dạy cô.
“Học được chưa? Có muốn tự thử một lần không?” Hoắc Tư Niên cọ nhẹ vào tay cô, giọng nói trầm thấp mềm mại tan vào ánh sáng mờ ảo kiều diễm, khiến người ta mê muội, mất đi lý trí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết đã qua bao lâu, dây thần kinh căng thẳng trong đầu Mạnh Ninh đứt đoạn, tim đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, môi hồng run rẩy, cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú sâu thẳm của người đàn ông, cảm xúc sụp đổ “Oa” khóc thành tiếng.
Những giọt nước mắt ấm áp ẩm ướt tràn khỏi khóe mi, Mạnh Ninh dường như đã phải chịu đựng rất lâu, sau khi khóc thành tiếng, những giọt nước mắt óng ánh long lanh như châu ngọc “xoành xoạch” rơi thẳng xuống, Mạnh Ninh khóc thút thít, đôi vai gầy run rẩy theo, khóc rất khổ sở.
Hoắc Tư Niên hơi hoảng sợ, luống cuống tay chân giúp cô lau nước mắt, giọng nói khàn khàn rất dịu dàng, nhưng vẫn còn dấu vết ám muội lưu lại sau chuyện vừa rồi: “Sao em lại khóc?”
Môi anh phủ lên khóe mắt ướt át đỏ bừng của cô gái, anh đau lòng hôn đi nước mắt của cô, Mạnh Ninh vừa thẹn vừa tức cau mày, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Anh lại còn hỏi tại sao cô khóc?
Chẳng lẽ chính anh không tự biết sao!
Mạnh Ninh khịt mũi, chóp mũi đỏ bừng: “Anh...đáng ghét quá đi mất!”
Hoắc Tư Niêm giấu đi ý cười nơi đáy mắt, giọng nói trầm ấm dễ nghe, phối hợp phụ họa theo: “Đúng vậy, anh đáng ghét nhất.”
Mạnh Ninh ngồi quỳ trên giường, hai chân do quỳ lâu nên tê cứng cả, đôi tay ướt át cũng không dám cử động, Hoắc Tư Niên đứng dậy ôm cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi trên mặt bồn rửa tay, cầm lấy đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh mềm mại của cô gái rửa cẩn thận dưới dòng nước xiết.
Mạnh Ninh gục đầu xuống, cả người ủ rũ, gương mặt trắng hồng còn chưa khô nước mắt, đôi tay như thể bị rút đi xương cốt, tùy ý để Hoắc Tư Niên xoa nắn, bóp một ít nước rửa tay, kiên nhẫn tỉ mỉ rửa sạch từng ngón tay cho cô.
Hoắc Tư Niên lấy chiếc khăn bên cạnh lau tay cho Mạnh Ninh, nhìn giọt nước mắt trong suốt đọng trên hàng mi dày cong vút của cô gái, trông bộ dáng uất ức của cô, trái tim anh mềm xuống, hơi cong khóe miệng đang hạ xuống: “Lần sau anh lại dạy em cái gì đó khó khăn hơn tí được không?”
“...Em, không, cần.” Mặt Mạnh Ninh đỏ bừng, xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm mang nặng giọng mũi: “Anh tự đi mà làm, em sẽ không bao giờ làm chuyện xấu với anh nữa.”
“Rõ ràng không phải chuyện xấu, em biết mà, rất thoải mái.” Vừa rồi anh hơi thở gấp, cảm nhận rõ ràng tay cô gái càng siết chặt hơn.
Đầu Mạnh Ninh càng vùi thấp hơn, nhiệt độ không ngừng tăng lên xung quanh khiến cô sắp bốc cháy, nhưng Hoắc Tư Niên nếm được ngon ngọt lại càng thêm hư hỏng lớn mật. Cô cũng không có biện pháp đối phó với anh, nhỏ giọng lúng ta lúng túng nói: “Anh...đừng nói nữa được không.”
Hoắc Tư Niên liếm môi cười, ánh mắt rơi vào vành tai đỏ như máu của cô gái, cuối cùng thương xót đành kiềm chế lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, lần sau lại tính.”
Mạnh Ninh: “...”
Sau khi rửa tay xong, Mạnh Ninh chuồn về giường giống như một con thỏ, Hoắc Tư Niên lại nhìn xuống cây nấm đang ngẩng cao đầu của mình, lắc đầu bất lực, quay đầu trở lại phòng tắm tắm nước lạnh.
Hóa ra chỉ một lần là không đủ, anh tắm nước lạnh cũng chỉ công cốc.
Khi Hoắc Tư Niên ra khỏi nhà tắm, cô gái trên giường cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xù lông, quấn như một con sâu lông.
Hoắc Tư Niên khẽ cười, vén một góc chăn lên, thành thạo chui vào, kéo người vào trong lòng mình.
Mạnh Ninh buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mí mắt, trước đó cô hoàn toàn không biết thời gian cầm tay dạy dỗ của Hoắc Tư Niên sẽ dài như vậy, thân thể cô đến gần Hoắc Tư Niên theo bản năng, đầu áp vào bộ ngực rắn chắc ấm áp của anh, nhắm mắt mơ hồ lên án: “Tay em vẫn còn hơi tê.”
Hoắc Tư Niên hôn lên trán cô: “Anh xoa bóp cho em.” Nói xong, anh nắm lấy tay Mạnh Ninh trước ngực mình, tay từ từ xoa bóp lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của cô gái.
Ban đầu Mạnh Ninh có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Tư Niên nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say điềm tĩnh thơ ngây của cô gái, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng lưu luyến.
Cô gái nhỏ ngoan như vậy, lần này mới chỉ là bắt đầu cô đã chịu không nổi, về sau phải làm sao.
...
Sáng hôm sau, lúc Mạnh Ninh thức dậy mặt trời đã lên cao, cũng may Hoắc Tư Niên dậy sớm hơn cô, tràn đầy năng lượng làm xong bữa sáng.
Sau khi ăn sáng, Mạnh Ninh đến phòng làm việc tiếp tục học, Hoắc Tư Niên hớn ha hớn hở đi theo cô, Mạnh Ninh đi đâu anh đi đó.
Lúc Mạnh Ninh làm bài tập, Hoắc Tư Niên không quấy rầy, lười biếng dựa vào bản làm việc, an phận làm việc của mình, chỉ có đôi mắt không thành thật luôn liếc về phía Mạnh Ninh.
Tối hôm qua khi anh trở về, giúp Mạnh Ninh sắp xếp lại tài liệu vô tình nhìn thấy tờ giấy nhỏ rơi ra khỏi cuốn sổ. Khi ấy anh chỉ nhìn lướt qua rồi đặt lại, nhưng lại để chuyện đó vào trong lòng, vò đầu bứt tai muốn biết đứa trẻ này xử lý nó như thế nào, có phải đã kết bạn với người kia không, hay đã nói cho người kia cô có bạn trai rồi chưa.
Hoắc Tư Niên thừa nhận trái tim anh nhỏ hơn cả lỗ kim, ham muốn chiếm hữu của anh rất lớn, khi yêu Mạnh Ninh, thân phận của hai người dường như trao đổi, mấy chuyện như tranh giành tình cảm, đố kỵ, chơi tâm tư nhỏ, không có việc gì mà anh chưa làm.
Mạnh Ninh làm xong một bài kiểm tra, giơ tay duỗi người, ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp ánh mắt Hoắc Tư Niên đang nhìn cô.
Cô nghiêng đầu, nhàn nhã nhìn lại anh, ngay sau đó người đàn ông cách đó không xa đứng dậy, lập tức đi về phía cô, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Anh có chuyện cảm thấy cần hỏi em.” Hoắc Tư Niên hiếm thấy có được vẻ mặt nghiêm túc.
Mạnh Ninh vừa hay cần nghỉ ngơi một chút, chợt đặt bút xuống, tay chống cằm, nghiêm túc nhìn anh: “Anh nói đi~”
Hoắc Tư Niên bắt chước cô, tay chống cằm, môi mỏng động đậy: “Hôm qua khi anh về nhà, vô tình thấy tờ giấy kẹp trong vở em.”
Mạnh Ninh cau mày, hơi hoang mang: “Giấy gì cơ?” Sao cô lại không có chút ấn tượng nào.
Người đàn ông trước mặt cô thong thả chớp mắt, chỉ tay vào sổ ghi chép của cô, nhắc nhở: “Là tờ giấy kẹp trong này.”
Mạnh Ninh “À” một tiếng, sau đó cầm sổ ghi chép từ mới lên lật vài cái, quả nhiên có một tờ giấy nhỏ rơi ra ngoài, khi nhìn thấy chữ viết trên đó, cô khẽ nhướng mày, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh.
Cái này là ngày hôm đó một đàn anh gặp trong thư viện đưa cho cô, lúc đó cô đang bận ôn tập nên quên mất.
Mạnh Ninh nhìn thông tin liên lạc trên tờ giấy, rồi cầm điện thoại lên, mím môi cười nhẹ: “Nếu anh không nói, em suýt nữa quên mất.”
“Vậy là anh đang nhắc nhở em?”
Cô gái trước mặt cong cong mi mắt, gật đầu: “Đúng vậy~”
Hoắc Tư Niên mím môi, lại hơi hối hận, chẳng bằng nhân lúc cô quên mất ném luôn vào thùng rác cho rồi.
Hoắc Tư Niên lẩm bẩm nói, giống như vô tình đề xuất: “Đừng lưu lại, người này chắc chắn có ý gì đó với em.”
Mạnh Ninh nghe vậy nhướng mắt nhìn anh, cảm thấy kỳ quái.
Hoắc Tư Niên trở nên lười biếng nói: “Thằng nhóc đó có biết em đã có bạn trai rồi không?”
Mạnh Ninh lắc đầu, chỉ mới gặp vài lần sao có thể chủ động nói chuyện này với người khác.
Hoắc Tư Niên phần nào đoán trước được như vậy: “Vậy là đúng rồi, em phải tin tưởng vào trực giác của đàn ông.”
Mạnh Ninh: “...”
Dù Mạnh Ninh không thể cảm nhận được, nhưng cô thực sự tin tưởng trực giác của Hoắc Tư Niên, vì vậy cô thoát khỏi giao diện tìm kiếm liên hệ.
Thấy cô gái nhỏ thật sự không lưu lại, Hoắc Tư Niên cong môi hài lòng, sau đó nói: “Đưa điện thoại cho anh một lúc.”
“Anh muốn làm gì?” Mạnh Ninh tuy khó hiểu, nhưng vẫn đưa điện thoại cho anh, cô lại muốn xem người này muốn làm chuyện xấu gì.
Hoắc Tư Niên cầm lấy điện thoại của Mạnh Ninh, ngón tay thon dài nhanh nhẹn ấn vài cái vào màn hình, nhanh chóng trả lại di động cho Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh cầm lấy, rũ mắt nhìn, lúc này mới phát hiện ai đó ngang nhiên sửa đổi màn hình khóa của điện thoại cô.
Hình trên màn hình khóa là ảnh bìa tạp chí lên hot search mấy ngày trước của anh.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô gái, Hoắc Tư Niên cười ranh mãnh, bình tĩnh giải thích: “Nếu sau này có người hỏi thông tin liên hệ của em, em hãy đưa màn hình điện thoại cho bọn họ xem.”
“Nói cho bọn họ Hoắc Tư Niên là bạn trai của em.”
Nói xong, người đàn ông trước mặt tiến lại gần, cùng cô chiêm ngưỡng bức ảnh trên màn hình khóa, lười biếng nói: “Em nhìn này, quá đẹp trai.”
Mạnh Ninh: “...”
Cô biết anh rất đẹp trai, nhưng anh có thể kiếm chế lại chút không, đừng tự luyến như vậy!
Mạnh Ninh đỏ mặt không nói lời nào, nhưng cô không đổi lại màn hình khóa, công bằng mà nói, bức ảnh màn hình khóa đó cũng không tệ lắm.
Lúc trời sẩm tối, Mạnh Ninh hoàn thành kế hoạch ôn tập đã định trong ngày, chuẩn bị vào bếp làm bữa tối với Hoắc Tư Niên, hai người đang bàn tối nên nấu gì thì Hoắc Tư Niên nhận được cuộc gọi từ người đại diện của anh.
Hình như là vấn đề công việc, Hoắc Tư Niên cần phải đến studio một chuyến, Mạnh Ninh mơ hồ nghe được một ít, nghĩ thầm đêm nay lại ăn tối một mình.
Gần đây Hoắc Tư Niên thực sự rất bận, sau khi nhận được cuộc gọi anh chỉ có thể đi một chuyến, liếc nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, nghĩ rằng Mạnh Ninh tự mình nấu nướng quá phiền phức, vì thế trước khi rời đi dặn dò cô: “Không cần tự nấu cơm chiều đâu, sẽ có người mang đến.”
Mạnh Ninh gật đầu: “Cũng được.”
Mạnh Ninh tiễn anh ra cửa, hai người ôm nhau, khi Hoắc Tư Niên chuẩn bị ra ngoài, đầu Mạnh Ninh chợt lóe lên điều gì đó, cô vội vàng nắm lấy cổ tay người đàn ông, lo lắng nói: “Cho em xem xương quai xanh của anh.”
Hoắc Tư Niên sửng sốt, sau đó liếm môi cười xấu xa hai cái: “Ban ngày ban mặt bảo anh cởi, có ổn lắm không.”
Mạnh Ninh: “...” Sao lúc nào cái người này cũng suy nghĩ bậy bạ thế???
Mạnh Ninh cắn nhẹ môi dưới, lấy lại kiên nhẫn, nhẹ giọng giải thích: “Không phải ngày hôm qua em đã cắn anh sao, em sợ dấu răng trên đó chưa biến mất.”
Nhỡ đâu anh đi làm như thế, dấu răng trên xương quai xanh vô tình bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?!
Nghe thế, đôi mắt sâu hẹp dài của người đàn ông khẽ nhướng lên, trầm ngâm rồi dùng một tay cởi hai cúc áo trên ngực, ngón tay kéo cổ áo xuống, hơi mở ra, để lộ xương quai xanh dưới lớp áo sơ mi, thoải mái hào phóng để cô nhìn.
Quả nhiên cô gái trước mặt ngoan ngoãn đi tới, hàng mi nghiêm túc nhìn thoáng qua.
Làn da chỗ xương quai xanh của Hoắc Tư Niên trắng nõn mịn màng, không có tí dấu vết ám muội nào, lúc này Mạnh Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm vươn tay cài cúc áo giúp anh, che đi cảnh xuân nơi xương quai xanh.
Vẻ mặt Hoắc Tư Niên im lặng, nhưng không dễ dàng như vậy qua loa, hàng mi đen như lông quạ rũ xuống, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cài cúc áo của cô gái, giọng nói đè thấp, giọng nói tràn ra từ cổ họng vừa mềm mại vừa dụ hoặc nói: “Muốn cắn thêm miếng nữa không?”
Anh cúi đầu, môi mỏng kề sát bên tai Mạnh Ninh, hơi thở nhẹ nhàng: “Lần này có thể dùng nhiều lực hơn một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...