Nhìn thấy Mạnh Ninh hồi phục, Hứa Dữu Dữu thậm chí còn ngạc nhiên và vui mừng hơn cả cô.
Một quả bưởi ngọt ngào: "Không, xương quai xanh gợi cảm như vậy! Cậu là bạn gái của Hoắc Tư Niên còn chưa hôn nó!!!"
Một quả bưởi ngọt ngào: "Nếu là tớ, mỗi ngày hôn anh ấy một cái còn không đủ!"
Một quả bưởi ngọt ngào: "Tốt nhất là đánh dấu "trái dâu” lên đó, rồi nói cho mọi người biết đây là người đàn ông mà họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được hahahahaha!"
Mạnh Ninh ngây người nhìn Hứa Dữu Dữu nói gì thì nói, mặt đỏ bừng như tôm chín. Thật sự lời của Hứa Dữu Dữu như thấu lòng cô, đó là điều cô muốn nói nhất, nhưng cô xấu hổ không dám mở lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ lại vết hôn của mình trên xương quai xanh của Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh xấu hổ đến mức hai tay ôm lấy gò má nóng rực, không biết nên trả lời như thế nào.
Mạnh Ninh vội vã ăn xong bữa chiều rồi trở về ký túc xá. Cô vừa mở cửa phòng, các bạn cùng phòng của cô đã rôm rả thảo luận về hotsearch trên Weibo.
Tôn Dĩnh phóng to thật bức ảnh trên màn hình lên, không ngại lướt đi lướt lại nhiều lần, trong đáy mắt ánh lên hình sao: "Nhiếp ảnh gia này chụp cũng thật giỏi. Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Hoắc Tư Niên đeo kính. Từ giờ trong lòng tớ, hình tượng bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết chính là anh ấy!"
Tưởng Ý Hoan ở bên cạnh cũng bật cười không ngớt: "Cuối cùng tớ cũng cảm nhận được sự hạnh phúc của những cô gái theo đuổi thần tượng rồi, làm sao không bối rối trước vẻ đẹp của người đàn ông trước mắt này được."
Thấy Mạnh Ninh trở về, hai người lẽo đẽo theo sau chào hỏi cô, còn cười tủm tỉm hỏi: "Mạnh Ninh, cậu đã thấy hotsearch trên Weibo chưa?"
Mạnh Ninh khẽ cười: "Các cậu nói, tớ mới thấy đó."
Tôn Dĩnh mắt sáng lên hỏi cô: "Xương quai xanh của Hoắc Tư Niên tuyệt lắm phải không?"
Mạnh Ninh đang định trả lời, Tiêu Như Vũ ở phía sau không mặn không nhạt nói vọng lên: "Đừng kiêu ngạo quá, những ngôi sao như Hoắc Tư Niên đều do công ty đóng gói, không có bao bì và đầu lọc, họ cũng không khác gì người thường."
"Hơn nữa, mấy bức ảnh trên trang bìa của loại tạp chí P này vốn khác biệt, người trong ảnh chụp với người thật không hẳn sẽ giống nhau."
Cả ba người đang trò chuyện rất nhiệt tình, Tiêu Như Vũ xen vào như dội một chậu nước lạnh xuống, làm ký túc xá đang huyên náo bỗng yên tĩnh trong chốc lát.
Trước giờ Tôn Dĩnh vẫn rất thích Hoắc Tư Niên, nghe Tiêu Như Vũ nói như vậy, cô ta im lặng một lúc rồi lại không nhịn được mà nói thêm: "Không phải lời nói nào cũng đáng tin đâu... Những bức ảnh trước đây của Hoắc Tư Niên ở sân khấu và sân bay, dù trên sân khấu hay ngoài sân khấu đều rất tuấn tú". Đứng trước đám đông chỉ có con người thật mới là thứ thu hút sự chú ý nhất.
Tưởng Ý Hoan tròn mắt bất lực, cô ấy cũng lười tham gia tranh luận, Tiêu Như Vũ thực sự không có tầm nhìn chút nào cả, vừa dội cho người khác được gáo nước lạnh thì đã tự nâng bản thân lên tầm cao mới.
Mạnh Ninh ghé mắt nhìn Tiêu Như Vũ, đôi mắt trong veo và long lanh, giữa đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp không có chút cảm xúc, nhẹ nhàng nói: "Hoắc Tư Niên không cần ảnh P, càng không cần đóng gói, anh ấy và người trong ảnh giống nhau."
Giọng điệu của Mạnh Ninh cứng rắn lại nghiêm túc, Tiêu Như Vũ đứng giữa có vẻ nghe ra được có chút bất mãn của cô, cô ta giật giật khóe miệng, cười nói: "Tôi chỉ là bàn luận chút thôi, không nhất thiết phải rạch ròi như vậy."
Tiêu Như Vũ hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Làm cứ như cô từng gặp qua anh ta vậy"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh cố kiềm chế sự bứt rứt trong lòng, đáp: "Tôi thực sự đã từng gặp rồi.”
Tiêu Như Vũ liếc nhìn cô một cái, như thể không muốn tiếp tục tranh cãi với cô. Cô ta nhún vai, thờ ơ nói: “Ồ, vậy thì cô cũng thật lợi hại."
Thấy tình hình không ổn, Tưởng Ý Hoan nháy mắt với Mạnh Ninh, ra hiệu cho cô không cần tiếp tục dây dưa với Tiêu Như Vũ, không cần phải tốn lời với một người như vậy.
Tôn Dĩnh ở bên cạnh đổi chủ đề, cười nói: "Mọi người mau xem Weibo của Hoắc Tư Niên, anh ấy trả lời bình luận rất nhiệt tình."
Nghe vậy, cả hai đều bị dời sự chú ý. Mạnh Ninh nhấp vào trang cá nhân của Hoắc Tư Niên, quả nhiên cách đây một phút, có người đã viết một bình luận được nhiều lượt thích nhất: "Xương quai xanh gợi cảm như vậy, tôi cũng rất muốn hôn! Mút, mút ~~~"
Chính anh còn đáp lại: "Đừng nói lung tung, cái đó tôi đang giữ cho vợ tương lai mà."
Nhìn thấy động thái này, khóe mắt Mạnh Ninh khẽ giật lên, hai người bạn cùng phòng kia đều cảm khái ra tiếng:
“Chết tiệt! Hoắc Tư Niên tốt quá đi!"
"Anh ấy chưa gì đã lo lắng cho vợ tương lai rồi. Không biết cô gái may mắn nào sẽ được làm bạn gái của anh ấy đây."
Tưởng Ý Hoan nhẹ khinh sách: "Tớ cũng bắt đầu ghen tị rồi."
Khóe môi Mạnh Ninh mím nhẹ thành một vòng cung, cô mỉm cười và nhìn chằm chằm vào câu trả lời của Hoắc Tư Niên. Sâu thẳm trong lòng cô dường như đã lật úp một bình mật, tràn ngập vị ngọt ở một nơi không ai biết, tâm trạng xấu khi nói chuyện với Tiêu Như Vũ khi nãy cũng tan biến.
Ban đêm, đèn trong phòng ngủ đã tắt, Mạnh Ninh đang nằm trên giường, cầm điện thoại di động định gửi lời chúc ngủ ngon cho Hoắc Tư Niên thì hộp thoại bên kia hiện lên tin nhắn trước.
Gâu Gâu Gâu: "Tiểu Ninh, em đã xem hotsearch chưa?"
Mạnh Ninh chớp mắt, xóa câu"Chúc ngủ ngon" chưa gửi rồi trả lời: "Em thấy rồi."
Gâu Gâu Gâu : "Em thích không?”
Khoé miệng Mạnh Ninh nở nụ cười: "Vâng, em thích lắm.”
Gâu Gâu Gâu: "Em không có ý kiến gì sao?”
Mạnh Ninh: "Em có thể có ý kiến gì đây?"
Hoắc Tư Niên đang trên đường về nhà, cảnh đêm nhộn nhịp vội vã lướt qua cửa kính xe. Anh cụp mắt xuống nhìn cố định vào hộp thoại, ánh đèn trên màn hình điện thoại phản chiếu trên khuôn mặt tuấn tú, trong trẻo của anh, lúc này mọi sự mệt mỏi tan biến, chỉ còn lại vẻ dịu dàng.
Cô gái nhỏ không có ý kiến, không có nghĩa là anh cũng không.
Hoắc Tư Niên cúi đầu, liếm môi và khẽ cười, anh gõ bàn phím bằng những ngón tay mảnh mai và rõ nét: "Đoán xem anh đang nghĩ gì sau khi xem những bình luận của cư dân mạng."
Mạnh Ninh còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ nhưng cũng không đoán ra nên hỏi: "Em không đoán ra được ~ Anh có thể nói nhỏ cho em biết, anh đang nghĩ gì không?."
Hoắc Tư Niên cong môi nói: "Anh muốn xăm tên của em lên xương quai xanh.”
Nhìn vào dòng tin nhắn bên kia gửi tới, hàng mi đậm cong đậm, kiều diễm của Mạnh Ninh khẽ run lên, trái tim như bị người ta véo nhẹ.
Không biết có phải do chăn dày quá, không hiểu sao Mạnh Ninh cảm thấy hơi nóng. Cô lặng lẽ nhấc chăn trên người ra, sau đó trả lời anh: "Nghe nói xăm hình rất đau, vết thương trên người anh mới khỏi, không thể làm bừa được."
Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Tư Niên giống như vầng trăng khuyết, anh nghĩ thầm, xăm tên vợ lên người, có gì là làm bừa.
Anh không phản bác cũng không đồng ý, chỉ liếc nhìn đồng hồ ở trên cùng màn hình, nói: "Đã muộn rồi, em nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Chiều mai anh hơi bận. Anh sẽ nhờ Viên Dịch đón em từ trường về nhé?"
Mạnh Ninh: "Được ạ."
Sau khi hai người nói chúc ngủ ngon với nhau, Mạnh Ninh đặt điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt lại. Nhưng cô không ngủ được, đầu óc chỉ toàn hình ảnh Hoắc Tư Niên cùng câu nói: "Anh muốn xăm tên em lên xương quai xanh.”
Trong ý thức mơ hồ, Mạnh Ninh nửa tỉnh nửa mơ phát hiện cô đang ở nhà của Hoắc Tư Niên, còn đang nằm trên chiếc giường cỡ lớn trong phòng ngủ của anh. Người mà mấy ngày nay cô luôn nghĩ về bây giờ đang nằm ngay trước mặt cô.
Dây vai áo ngủ không biết từ bao giờ đã tuột ra, nụ hôn nóng bỏng ấm áp của người đàn ông in trên bờ vai mảnh mai và gầy nhỏ của cô, đầu ngón tay thô ráp đi đến đâu đều phủ lên làn da trắng như sứ một quầng hồng quyến rũ.
Nụ hôn của Hoắc Tư Niên tàn bạo xấu tính, một tay ôm lấy sau gáy cô, Mạnh Ninh chỉ có thể khẽ nghiêng đầu. Bàn tay thon dài hình vòng cung mềm mại, chỉ có thể thừa nhận người đàn ông hôn đến hung hăng mà tình ý kéo dài, tay còn lại anh đặt trên người cô cũng không nhàn rồi.
Mọi thứ trước mắt cô đều quá thực, hơi thở của Mạnh Ninh ngay lập tức trở nên hỗn loạn, lồng ngực của cô phập phồng lên xuống khiến cô không thể phân biệt được là mơ hay thực.
Cho đến khi cô cúi đầu thút thít, hé răng cắn xương quai xanh mỏng manh như ngọc của người đàn ông. Ngay khi đối phương vừa lui ra ngoài, Mạnh Ninh mới vô thức gọi ra ba chữ"Hoắc Tư Niên".
Thời điểm Mạnh Ninh mở mắt ra, tầm nhìn của cô mờ mịt, chỉ có cửa sổ ban công thắp một tia sáng yếu ớt, cô bình tĩnh lại hơi thở rồi từ từ hoàn hồn, cuối cùng cô nhận ra nơi mình đang ở không phải phòng ngủ của Hoắc Tư Niên mà là phòng ngủ của trường.
Những người bạn cùng phòng xung quanh đều đã ngủ say, phòng ngủ rất yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều ở phía đối diện.
Mạnh Ninh nằm trên giường, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tấm màn che trên đầu, nhớ lại giấc mơ khó tả và triền miên trong cảnh mơ màng. Cô kéo chăn bên cạnh đắp lên người, vùi cả đầu vào trong, rồi co người lại như con chim cút, cảm thấy xấu hổ muốn hét lên.
Đây là trường học, sao cô có thể ... có một giấc mơ như vậy ....!
-
Ngày hôm sau, buổi sáng thức dậy, cô muốn đi sớm tự học.
Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan cùng nhau đến căng tin ăn sáng, Tưởng Ý Hoan nhìn thấy màu xanh nhạt trong đáy mắt bạn cùng phòng, quan tâm hỏi: "Mạnh Ninh, cậu thức khuya sao? Mắt đen thành gấu trúc hết rồi."
Mạnh Ninh mở to mắt nhìn tròng đen" Rõ ràng thế sao?"
Tưởng Ý Hoan gật đầu khẳng định: " Rất rõ ràng."
Miệng nhỏ của Mạnh Ninh uống sữa đậu nành, có lẽ do tối ngủ không ngon nên buổi sáng không có cảm giác thèm ăn.
Thấy Mạnh Ninh không lên tiếng, Tưởng Ý Hoan lại hỏi: "Tối hôm qua cậu gặp ác mộng à? Hình như tớ nghe thấy cậu mơ màng nói chuyện gì đó."
Trái tim Mạnh Ninh loạn nhịp nhảy dựng lên: "Cậu nghe thấy tớ nói gì rồi?"
Tưởng Ý Hoan uống cháo kê bí đỏ nói: "Không đúng."
"Nếu cậu gặp ác mộng, cậu có thể uống thuốc ngủ tớ đã mua tối hôm trước, rất tốt cho người bị chứng mất ngủ."
Mạnh Ninh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu."
Còn chuyện đó là ác mộng hay mộng xuân thì chỉ bản thân cô biết.
Lúc ba giờ chiều, Mạnh Ninh kết thúc buổi học cuối cùng vào thứ sáu, thu dọn cặp sách và chào tạm biệt Tưởng Ý Hoan, sau đó đi đến cổng trường phía bắc.
Viên Dịch đã đợi ở đó từ sớm. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mắt cậu ta sáng lên, mỉm cười vẫy tay chào Mạnh Ninh.
Sau khi Mạnh Ninh lên xe, Viên Dịch đưa cho cô một túi giấy đựng đầy đồ ăn vặt, cười nói,"Anh Niên nhờ tôi mang đến đây. Anh ấy nói đây là những món ăn vặt mà cô thích."
"Nếu cô đói thì có thể ăn chút gì đó để lót dạ."
Mạnh Ninh mỉm cười đón lấy. Tuy rằng người đó không đến nhưng những thói quen nhỏ nhặt ngày thường đó anh chưa bao giờ quên.
Khi xe dần rời khỏi trường, Mạnh Ninh không khỏi thắc mắc,"Anh Viên Dịch, anh có biết khi nào thì anh Tư Niên sẽ quay lại không?"
Viên Dịch cầm vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước mà đáp lại,"Việc này còn tùy thuộc vào tiến độ quay phim ở đó, nếu nhanh thì chắc khoảng chín giờ sẽ kết thúc."
Mạnh Ninh trầm ngâm gật đầu, Viên Dịch nói thêm: "Nếu buổi tối cô cần dùng cơm có thể điện thoại cho tôi. Tôi sẽ gọi người đem đến tận nơi."
Mạnh Ninh: " Không cần phiền phức như vậy, tôi tự làm bữa tối được mà."
Họ đến nhà của Hoắc Tư Niên. Viên Dịch đậu xe ở tầng dưới, cậu ta nhìn Mạnh Ninh lên lầu rồi mới rời đi.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Hoắc Tư Niên đều công tác ở bên ngoài, rất ít khi về nhưng căn nhà rất sạch sẽ, trên bàn không có một hạt bụi.
Thời gian còn sớm, Mạnh Ninh định đem cặp sách lên thư phòng ôn tập nhưng phòng làm việc cách phòng khách quá xa. Cô muốn gặp khi Hoắc Tư Niên trở về sẽ nhìn thấy cô đầu tiên nên cô ở lại trong phòng khách.
Khung cảnh bên ngoài từ trần đến sàn qua kính cửa sổ trong suốt đều rất đẹp. Thoạt nhìn có thể thấy khu đô thị phồn hoa nhất thủ đô. Buổi chiều ánh mặt trời chiếu vào rơi trên người đầy ấm áp, không còn vẻ khô nóng của mùa hè, cuối cùng có một chút dấu vết của mùa thu.
Mạnh Ninh soát mấy bộ bài kiểm tra và làm thêm một vài bộ câu hỏi dịch thuật. Lúc cô dừng lại nghỉ ngơi, mặt trời đã lặn bên ngoài kính cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn.
Mạnh Ninh cử động cổ tay, xoa bóp bả vai đau nhức rồi đứng dậy đi vào bếp.
Cô lo lắng tối Hoắc Tư Niên về có thể sẽ ăn khuya nên Mạnh Ninh vẫn làm bữa tối cho hai người. Bản thân ăn một phần và giữ lại một phần khác cho Hoắc Tư Niên trong tủ lạnh.
Sau bữa tối, Mạnh Ninh ở trong phòng khách trống trải, ngồi khoanh chân trên thảm xem phim. Đồng hồ trên tường nhanh chống điểm chín giờ, thi thoảng Mạnh Ninh lại lướt mắt ra phía cửa, nhưng cô không chờ đợi được bóng dáng quen thuộc.
Mạnh Ninh đang nằm trên ghế sofa lướt điện thoại, cô mê man không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Khi Hoắc Tư Niên quay về, anh nhìn thấy bộ dáng cô gái nhỏ mềm mại, nằm cuộn tròn mà ngủ say trên ghế sô pha, điện thoại rơi trên thảm, trên bàn còn có một bài kiểm tra và một vài cuốn sách.
Đôi mắt của Hoắc Tư Niên ngừng lại. Anh thay giày, rón rén bước tới vì sợ đánh thức người đang ngủ.
Không biết cô bé này đã đợi ở đây bao lâu, ngủ quên đến không cả đắp chăn. Hoắc Tư Niên cúi người, nửa ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, lấy cái chăn mỏng ở bên cạnh đắp cho Mạnh Ninh.
Anh nhặt điện thoại đặt lên bàn và giúp cô gái nhỏ sắp xếp lại sách vở và bài kiểm tra trên bàn. Khi anh đóng quyển sổ ghi chép, một tờ giấy nhỏ màu trắng từ giữa rơi ra trên trên thảm.
Hoắc Tư Niên cụp mắt nhìn, thầm nghĩ chắc cũng là tài liệu của Mạnh Ninh. Anh cầm lên định đặt vào trong quyển sách, lại vô tình nhìn thấy chữ viết trên đó. Anh khựng lại, hơi nhướng mày.
Mặt trên rõ ràng có viết một câu, Hoắc Tư Niên tỉ mỉ đọc, đôi mắt đen láy quét qua rồi mờ đi, rõ ràng người muốn để lại tờ giấy hẳn là một nam sinh đang muốn thêm phương thức liên lạc với Mạnh Ninh.
Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên hơi mím lại thành một đường thẳng, trong con ngươi tối đen cảm xúc khó phân biệt, cũng không biết cô nương này có thêm phương thức liên lạc của người ta không.
Anh đang nghĩ ngợi thì người trên ghế sô pha trở mình dường như bị thức giấc, Hoắc Tư Niên liếc nhìn thấy Mạnh Ninh đang dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, hai con ngươi trắng đen rõ ràng đến mê người đang nhìn anh chằm chằm.
“Anh về rồi.” Đôi mắt cô gái sáng long lanh, lông mi như chiếc quạt gấp đang chớp chớp, mở miệng thốt ra âm thanh nhẹ nhàng tinh tế, còn có chút giọng mũi.
Mạnh Ninh từ trên sô pha đứng dậy với mái tóc dài rối bù, tinh thần còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cô yên lặng nhìn Hoắc Tư Niên, trong hốc mắt có một lớp hơi nước ướt át, trông rất mềm mại, đẹp đẽ giống như một chú mèo dễ thương.
Đôi mắt của Hoắc Tư Niên đột nhiên mềm nhũn, lông mi dài như lông quạ rũ xuống. Anh đặt thứ trong tay xuống, nghiêng người hỏi,"Em đợi lâu rồi phải không?"
Ngón tay ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt tóc vương trước trán cô, dịu dàng xoa xoa.
Mạnh Ninh mím môi, thành thật gật đầu. Cô vừa ngáp dài, vừa híp mặt lại rồi từ từ cúi xuống, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, tựa đầu vào bờ vai gầy và rắn chắc của người đàn ông.
“Hôm nay anh về hơi muộn.” Viên Dịch nói rằng anh muộn nhất là chín giờ sẽ về nhưng đã hơn mười giờ rồi.
Giọng nói nhẹ nhàng như sáp của bé con vang lên bên tai anh, đôi môi hờ hững quấn quít bên cổ anh, Hoắc Tư Niên cúi đầu"ừm" một tiếng, trầm mặc quay ra ôm cô lại, im lặng không nói nữa.
Đây là lần đầu tiên quay về nơi này, có người đã đợi anh lâu như vậy.
Thấy thời gian không còn sớm, Hoắc Tư Niên bế cô gái nhỏ từ ghế sô pha trở lại phòng ngủ, nhẹ đặt người trong vòng tay xuống giường.
"Anh đi tắm rửa trước, đợi anh quay lại."
Mạnh Ninh hơi nghiêng đầu, khi Hoắc Tư Niên vừa quay đi, cô giữ chặt tay anh: "Em nghĩ lúc anh về sẽ muốn ăn khuya nên có để lại phần bữa tối trong tủ lạnh."
Hoắc Tư Niên quay đầu, bắt gặp ánh mắt trong veo và gợi sóng của Mạnh Ninh, nhẹ nhàng hỏi: "Em làm à?"
Mạnh Ninh tủm tỉm cười rồi gật đầu, lông mày cong lên. Vẻ ngoài tươi sáng và đẹp như tranh vẽ.
Trái tim của Hoắc Tư Niên đột nhiên mềm thành một vũng nước, anh không nhịn được vươn tay xoa chóp mũi của bé con khéo léo, dịu dàng nói: "Được rồi, anh sẽ ăn nó sau."
Mạnh Ninh theo bản năng nói: "Vậy thì em sẽ đợi anh trên giường.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên nhướng mày, liếm môi cười thành tiếng rồi chậm rãi hỏi: "Em chờ anh làm gì?”
Anh rõ ràng biết câu trả lời, Mạnh Ninh vuốt vuốt chóp mũi và lúng túng nói nhỏ: "Đương nhiên là anh cùng ngủ với em ..."
Hoắc Tư Niên hơi hạ hàm, kéo dài giọng điệu nói một tiếng"ồ", hơi thở toả ra nhiệt, thấp giọng hỏi: "Em không muốn làm chuyện khác sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...