Hô hấp của Mạnh Ninh hẫng một nhịp, trên mặt chỉ còn sót lại sự sững sờ.
Hoắc Sâm đứng bên cạnh nhíu mày, vô thức nhìn Mạnh Ninh đang bàng hoàng ở bên cạnh. Tuy cậu biết chú nhỏ sẽ đưa ra điều kiện nhưng chú nhỏ vừa mở mồm đã nói sau này muốn kết hôn với Mạnh Ninh. Cái giọng điệu chắc như đinh đóng cột đó thật sự như nhét đá vào họng ông nội.
Tại sao chú nhỏ lại chắc chắn như thế, chắc chắn nếu có một ngày chú ấy kết hôn thì cô dâu chỉ có thể là Mạnh Ninh?
Hoắc Sâm cau mày, tạm thời khó mà hiểu được chú nhỏ đang nghĩ gì nhưng hiển nhiên là ông nội bên trong phòng làm việc nghe xong thì tâm trạng đang dịu xuống lập tức sôi sùng sục, nổi trận lôi đình.
“Đứa con phản nghịch này! Có phải muốn chọc ông đây tức chết không?” Cây gậy trong tay ông không ngừng run lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên không lo nghĩ được nhiều như thế, anh biết Mạnh Ninh rất mẫn cảm và yếu ớt nên dù cô có ấm ức cũng sẽ không nói ra ngoài để anh lo lắng. Nếu anh không hỏi Hoắc Sâm thì anh cũng không biết cô gái nhỏ đã lo nghĩ và ấm ức như thế nào.
Việc hôn nhân của hai người anh của anh thật sự là do một tay ông nội Hoắc sắp xếp nhưng không có nghĩa là anh cũng sẽ ngoan ngoãn vâng theo.
Những việc anh đang làm không chỉ vì muốn cho Mạnh Ninh cảm giác an toàn mà còn vì tương lai không bị gia tộc chi phối của chính mình.
Hoắc Tư Niên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của ba mình, anh chững lại một chút rồi gương mặt tuấn tú chỉ còn lại vẻ thản nhiên bướng bỉnh: “Người mà con muốn cưới chỉ có mình Mạnh Ninh mà thôi.”
“Ba đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng thế. Chuyện con đã quyết định thì sẽ không thay đổi.”
Đối diện với ánh mắt kiên định và kiên định của con trai, ông nội Hoắc sững sờ. Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống như mấy năm về trước, ông không cho phép Hoắc Tư Niên đi theo con đường âm nhạc, bước vào giới giải trí. Mà hậu quả của việc đó là ông đuổi đứa con này ra khỏi nhà một thời gian, muốn để anh nếm chút mùi khổ cực. Ông tưởng rằng sau khu Hoắc Tư Niên nếm trải khó khăn sẽ ngoan ngoãn biết khó mà lui, quay về nhà học Hoắc xin lỗi ông nhưng cuối cùng anh lại bước chân vào giới giải trí, theo đuổi âm nhạc sáng tác đến tận bây giờ chưa từng dừng chân.
Dường như sự phản đối của ông không hề ảnh hưởng đến Hoắc Tư Niên.
Giờ đây anh nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự, ông nội Hoắc im lặng một lúc lâu rồi tức quá hóa cười. Dường như ông đang cười nhạo sự non dại hiếu thắng của Hoắc Tư Niên: “Chuyện tương lai ai có thể nói trước, con chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định của mình? Mạnh Ninh sẽ không thay đổi?”
Hoắc Tư Niên thẳng lưng quỳ gối, hàng lông mi dày che đi con ngươi bình thản, bình tĩnh đáp lời: “Sẽ không.”
Cuối cùng ông nội Hoắc cũng hiểu, thằng nhóc này có chuẩn bị mà đến, Hoắc Tư Niên đã đoán được giữa ba con bọn họ sẽ nổ ra cuộc đối chọi gay gắt nên anh quyết tâm phải có được câu trả lời của ông.
Tuy ông đã già nhưng còn chưa đến lượt thằng con này xoay vòng vòng, ông nội Hoắc nghiêm mặt hừ lạnh: “Nếu mày đã cố ý đến ăn đòn thì hôm nay ba sẽ thành toàn cho mày!”
Dứt lời, ông nội Hoắc giơ gậy chuẩn bị đánh lên lưng thằng con nhà mình, chính khoảnh khắc ấy, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng vọt đến.
Hoắc Tư Niên đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị ông nội Hoắc đánh té tát, kết quả xấu nhất là anh sẽ phải nằm trên giường bệnh mười ngày nửa tháng. Dù sao thì anh và ông nội Hoắc cũng là ba con, chỉ cần không đánh chết là được. Ngay lúc anh cắn răng chờ đợi cây gậy vụt vào lưng thì tiếng bước chân gấp gáp dồn dập lùng bùng bên tai. Anh ngẩng đầu nhưng còn chưa kịp nhìn rõ người bước vào phòng làm việc là ai thì bóng dáng quen thuộc kia đã chạy chỗ anh, sau đó cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái vòng qua người anh, ôm anh vào lòng không buông.
Ông nội Hoắc kinh ngạc nhìn hai người xông vào phòng làm việc. Một người là Mạnh Ninh đang ôm lấy người đàn ông quỳ trên đất, định dùng cơ thể nhỏ xinh bảo vệ cho Hoắc Tư Niên và theo sát cô còn có Hoắc Sâm.
Dáng người cao gầy của thiếu niên đang dang tay đứng trước mặt ông để bảo vệ hai người phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh tượng trước mắt đã khiến ông nội Hoắc kinh ngạc, cây gậy giơ cao cũng cứng ngắc dừng ở không trung. Nhất là khi nhìn thấy Mạnh Ninh và Hoắc Sâm xông vào, sắc mặt của ông thay đổi như một bảng màu.
Tấm lưng cứng đờ của Hoắc Tư Niên hơi cong xuống, hai tay buông bên người không biết đặt ở đâu. Anh ngây ngốc được Mạnh Ninh ôm vào lòng, thậm chí anh còn không thấy vẻ mặt của cô gái lúc này nhưng lại được người trước mắt bảo bọc.
Hô hấp thuộc về Mạnh Ninh xông vào giác quan của anh từng chút một. Cổ họng của Hoắc Tư Niên siết chặt, trái tim trong lồng ngực bập bùng loạn nhịp, ngay cả cơn đau trên lưng cũng bị phớt lờ.
Anh nuốt nước miếng thông cuống họng khô khốc, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn đặc: “Sao em lại đến đây?”
Mạnh Ninh hơi lùi về sau một chút đôi mắt trong trẻo nhìn anh không chớp, giọng mũi xen chút nức nở nói: “Em lo cho anh.”
Nhìn động tác của hai người, ông nội Hoắc không biết phải làm sao, hung hăng quăng cây gậy sang một bên, vừa tức vừa bực nói: “Mấy đứa điên hết rồi đúng không?”
Hoắc Sâm không hé răng, tuy vẻ mặt cậu vô cùng bình tĩnh nhưng có quỷ mới biết hiện tại cậu căng thẳng biết bao! Cậu sợ ông nội đánh cậu bằng cây gậy gỗ tử đàn đó, cậu không có khỏe như chú nhỏ, có thể chịu nhiều roi như vậy đâu.
Hoắc Tư Niên mặc quần áo thoải mái ở nhà, áo tay dài quần dài nên Mạnh Ninh tạm thời không thể nhìn thấy vết thương trên người anh. Đến khi nhìn thấy ông nội vứt gậy xuống dưới đất, trái tim cô nhảy dựng, hốc mắt đỏ hoe khẽ chớp.
Cô có thể đoán ra Hoắc Tư Niên đau bao nhiêu.
Mạnh Ninh ngước nhìn ông lão trước mặt mình, đôi mắt ửng đỏ ướt át, cô cố nhịn sự sợ hãi và nức nở, mềm mại nói: “Ông nội Hoắc, ngài, xin ngày bớt giận.”
Cô gái nhỏ chắn trước người Hoắc Tư Niên, sợ ông đánh tiếp. Nếu lúc nãy ông không dừng kịp thì cây gậy kia sẽ đánh lên người Mạnh Ninh. Nếu đánh trúng cô, cô gái nhỏ này sao có thể chịu nổi. Lòng ông nội Hoắc vẫn còn sợ hãi, ngũ vị tạp trần.
Ông thở dài não nề, đôi mắt đen minh mẫn nhìn hai người quỳ trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ninh Ninh, có phải cháu đã nghe thấy ông và Hoắc Tư Niên nói chuyện không?”
Mạnh Ninh biết nghe lén là không đúng, áy náy cúi đầu, khẽ nói: “Đã nghe ạ.”
Ông nội Hoắc chỉ vào Hoắc Tư Niên đang quỳ dưới đất: “Lời thằng ranh này nói có phải sự thật hay không?”
Mạnh Ninh không giấu diếm, thành thật nói: “Là thật ạ.”
Dù đã biết trước câu trả lời nhưng nghe thấy cô gái nhỏ đích thân nói ra thì ông Hoắc vẫn như bị giáng một đòn, ánh mắt vừa bất lực vừa thương tiếc. Một người là con trai của mình, một người là cháu gái của bạn thân, trong lòng ông như có một giọng nói yếu ớt khuyên ông rằng nếu hai đứa chúng nó đã yêu nhau thì ở bên nhau cũng không có gì không tốt.
Nhưng ông Hoắc vẫn chưa thể vượt qua rào cản trong lòng, tận tình khuyên răn: “Ninh Ninh, cháu còn nhỏ, cuộc đời của cháu chỉ vừa bắt đầu, tương lai vẫn còn là một ẩn số.”
“Cháu chưa nhìn thế giới bên ngoài, con người bên ngoài, cháu chắc chắn người cháu muốn ở cạnh là Hoắc Tư Niên sao?”
Ông nội Hoắc sợ Mạnh Ninh vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn, dễ bị những lời ngon tiếng ngọt đầu môi của thằng ranh con nhà mình. Nhỡ sau này con bé bị tổn thương thì thân làm người lớn như ông phải nói thế nào với ông cô đây.
Nhìn hàng lông mày nhíu chặt lo lắng và đôi mắt ai oán, Mạnh Ninh hít sâu một hơi, nắm chặt hai bàn tay lạnh buốt, nghiêm túc nói rõ từng câu từng chữ: “Ông nội, cháu hiểu những điều ông nói, tuy nhiên dù cháu còn nhỏ nhưng cháu biết rõ bản thân cháu muốn gì.”
“Cháu đã suy nghĩ rất kỹ càng mới hẹn hò với anh Tư Niên.” Mạnh Ninh dừng lại một chút. Khi nói ra những lời này thì dây thần kinh vốn đang căng chặt của cô lại thả lỏng, trái tim sợ hãi lơ lửng giữa không trung dần ổn định trở lại, giọng điệu bình thản: “Sau khi gặp được anh Tư Niên, mỗi cột mốc trong đời và cả tính toán tương lai của cháu đều có anh ấy.”
Giọng nói của Mạnh Ninh không lớn nhưng lại văng vẳng bên trong phòng làm việc, vô cùng rõ ràng.
Hoắc Tư Niên giật mình, hô hấp nặng nề, anh im lặng nhìn bóng dáng của cô, trái tim lặng lẽ co rút, sự hưng phấn trong lòng cuộn trào như nước lũ bào mòn đê điều đánh thẳng vào người anh.
Hoắc Sâm cũng im lặng, đôi mắt đen láy nhìn về phía Mạnh Ninh cũng ngạc nhiên. Cậu tưởng Mạnh Ninh rất nhát gan, yếu đuối nhưng cô lại dũng cảm hơn cậu tưởng rất nhiều.
Sau khi nghe Mạnh Ninh nói, ông nội Hoắc im lặng trong giây lát không nói gì.
Đã nói đến nước này, nếu ông còn tiếp tục ngăn cản thì thật sự là đang chia rẽ hai người. Ông tôn trọng quyết định của Mạnh Ninh, mục đích của ông cũng chỉ là không muốn cô bé bị tổn thương.
Phòng làm việc lặng như tờ, lúc lâu sau ông nội hoắc mới thở dài một hơi đánh vỡ sự trầm mặc, bất lực xua tay: “Thôi thôi, chuyện của mấy đứa, mấy đứa tự lo, ông đây nói nhiều cũng vô ích.”
Dứt lời, ánh mắt sắc bén của ông Hoắc lướt qua Hoắc Tư Niên rồi dừng lại trên người Mạnh Ninh, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày từ từ giãn ra, giọng điệu nho nhã hơn lúc nãy: “Ninh Ninh, sau này Hoắc Tư Niên dám ăn hiếp cháu thì cháu phải nói cho ông biết.”
“Đến lúc đó, ông sẽ xử nó giúp cháu.”
Hoắc Tư Niên im lặng lắng nghe không phản bác.
Tuy lời nói của ông nội Hoắc đang bảo vệ Mạnh Ninh nhưng may mà bầu không khí đã dịu đi không ít, quản gia nhân lúc này đi vào, đỡ ông nội Hoắc đã kiệt sức về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng làm việc chỉ còn ba người, Hoắc Sâm tự biết bản thân chỉ là kỳ đà cản mũi nên cậu lên tiếng trước: “Chú nhỏ, cháu ra ngoài trước đây.”
Dứt lời, Hoắc Sâm chạy như bay ra khỏi phòng làm việc.
Ông nội Hoắc và Hoắc Sâm lục tục rời đi, cuối cùng Hoắc Tư Niên không chịu nổi nữa, cơ thể lung lay không có sức, thắt lưng căng chặt thả lỏng, cảm giác bỏng rát lập tức ập đến.
Mạnh Ninh hít mũi, dùng hai tay ôm lấy cánh tay của người đàn ông, vội vàng kiểm tra cơ thể anh, lo lắng hỏi: “Vết thương ở đâu? Có đau không? Để em xem.”
Hốc mắt cô gái nhỏ đỏ ửng giống như con thỏ bị dọa. Lúc nãy cô còn dũng cảm đối đầu với ông nội Hoắc vậy mà bây giờ Hoắc Tư Niên nghe giọng của cô, chỉ sợ cô ỏa khóc.
Anh liếm đôi môi khô khốc, dịu dàng an ủi cô: “Vết thương nhỏ thôi, không sao.”
Mạnh Ninh nôn nóng, khóe môi hạ xuống, không nhịn được mà nức nở, giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận: “Cây gậy nặng như thế đánh lên người làm sao không đau cho được?”
Mạnh Ninh muốn xem vết thương của Hoắc Tư Niên nhưng hai người đang ở thư phòng, nhỡ ông nội Hoắc quay lại thì phải làm sao? Cô ôm lấy cánh tay của hoắc Tư Niên, dịu dàng nói: “Em dìu anh về phòng.”
Hoắc Tư Niên ‘ừ’ một tiếng, đang định đứng dậy thì hai chân tê rần vì quỳ quá lâu. Anh chờ một lúc rồi mới chậm rãi đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Mạnh Ninh.
Tầm mắt người đàn ông vô tình lướt qua bàn chân trần trắng nõn của cô gái nhỏ, anh cau mày: “Sao em không mang dép?”
“…”
Đã là lúc nào rồi còn quan tâm đến việc cô có mang dép hay không. Mạnh Ninh thở dài, cánh môi hồng mấp máy: “Em sợ anh gặp chuyện nên vội vã chạy lên đây.”
Hoắc Tư Niên: “Lạnh thì sao? Mang dép của anh.”
Mặc dù nhiệt độ bên ngoài cao nhưng nhiệt độ trong nhà quanh năm không đổi, sàn nhà lại lạnh như băng, vừa dứt lời Hoắc Tư Niên lập tức đẩy dép cho Mạnh Ninh.
Cảm nhận được người đàn ông đã không còn sức mà vẫn quan tâm đến việc cô bị lạnh, Mạnh ninh nhăn mày, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng quậy.”
Cô giữ chặt tay anh, khẽ lách người đến gần anh.
“Khó chịu thì dựa vào em.”
Cô nói: “Em dìu anh.”
Hô hấp của Hoắc Tư Niên chậm lại, trái tim mềm nhũn. Anh cong đôi môi khô nứt, cười khẽ: “Anh nặng như thế, đè đau em thì sao?”
Anh rũ mắt, ý cười lan tràn, giọng nói khàn khàn cất giấu dịu dàng, thì thào: “Anh không nỡ.”
Mạnh Ninh khẽ mím môi, hàng mi dài cong vút chớp động không nói gì, chỉ cẩn thận dìu anh về phòng.
“Đến phòng em, phòng em có thuốc.”
Nghe thế, Hoăc Tư Niên nhướng mày, mỉm cười, nói chậm giả vờ rụt rè: “Ban ngày ban mặt đến phòng của em không tốt lắm đâu?”
Mạnh Ninh: “…”
Mạnh Ninh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có chút tức giận, vừa giận vừa buồn cười. Đây là lần đầu tiên cô tức giận gọi tên đầy đủ của anh: "Hoắc Tư Niên, anh đã bị thương thế này mà còn có tâm trạng đùa giỡn à?”
Hoắc Tư Niên cắn răng chịu đau, vô tội chớp mắt, nói nhỏ: “Anh chỉ muốn trêu em để em đừng lo lắng nữa thôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...