Hoắc Tư Niên đi ra, không ngờ lại đụng trúng ông nội Hoắc vừa đi tập thể dục buổi sáng trở về.
Huyết áp ông cụ tăng vọt, hít sâu mấy cái, nếu không phải cô gái nhỏ vẫn còn ngủ trong phòng thì ông đã vọt lên, tát đứa con phản nghịch này mấy bạt tai rồi.
Mặt mũi ông nội Hoắc xanh mét, Hoắc Tư Niên bình tĩnh đi qua nhặt vỏ kiếm ở dưới đất lên cho ba mình, đưa cho ông rồi nói: “Ba, đồ của ba đây, cầm chắc.”
Ông lão tóc trắng trước mặt tức đến thở phì phì, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên là bị anh chọc giận rồi. Hoắc Tư Niên áy náy, lo huyết áp ông tăng cao, sợ ông ngất ra đấy.
“Ba ...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng gọi tôi là ba ! Tôi không có đứa con như cậu!” Ông nội Hoắc ngắt lời, mặt mày u ám. Bàn tay giơ lên đổi thành vỏ kiếm Hoắc Tư Niên đưa qua, đánh lên lưng anh.
Hoắc Tư Niên cắn răng bị đánh trúng một cái, không tránh cũng không rên một tiếng.
Ông Hoắc còn muốn đánh thêm một cái nữa nhưng nhìn thấy phòng ngủ của Mạnh Ninh trước mặt nên đành nhịn xuống, hạ giọng tức giận nói: “Cút đến phòng làm việc.”
Hoắc Tư Niên ‘vâng’, mắt đen mi rậm, ánh mắt trầm tĩnh không có chút cảm xúc thăng trầm nào.
Từ giây phút anh quyết định bước ra từ phòng ngủ của Mạnh Ninh thì anh đã biết sớm hay muộn gì cũng phải chịu một trận này, chi bằng để ông trút giận cho rồi.
Hai ba con vào phòng làm việc, Hoắc Tư Niên quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp, từ lúc đi vào đến bây giờ vẫn không cãi lại câu nào.
Khi thím Chu bước vào, nhìn thấy Hoắc Tư Niên quỳ trên mặt đất thì giật mình kinh ngạc. Thím vừa được dặn dò đem gậy chống bằng gỗ tử đàn mà ông nội Hoắc từng dùng đến đây, thím còn tưởng ông nội Hoắc đi đứng không tiện nên mới muốn lấy đến để dùng, ai ngờ thím vừa đưa cho ông thì ông đã vung gậy, vụt mạnh lên lưng Hoắc Tư Niên.
Hoắc Tư Niên cắn răng, đau đớn rên một tiếng. Lưng vừa nóng vừa rát, anh vẫn im lặng như tượng đứng trước mặt ba mình, bờ môi mỏng mím chặt, chưa từng nhăn mày một cái.
Thím Chu đứng một bên trừng mắt nhìn, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, thím bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Thím làm việc ở nhà họ Hoắc, chăm sóc ông nội Hoắc nhiều năm như thế, chưa từng nhìn thấy ông tức giận như vậy, lại còn đánh đứa con trai nhỏ ông yêu thương nhất. Một gậy này dồn hết lực đánh xuống, không hề để ý tình cha con.
Thím Chu há miệng thở dốc, nhìn gương mặt giận dữ của ông nội Hoắc rồi cẩn thận nói: “Ông chủ có chuyện gì thì từ từ nói, cẩn thận sức khỏe.”
Thím Chu còn chưa nói hết thì ông nội Hoắc đã nghiêm mặt lên tiếng: “Thím Chu, thím ra ngoài trước đi.”
Thím Chu khó xử muốn nói lại thôi, thím không nhịn được mà nhìn Hoắc Tư Niên rồi mới vâng một tiếng ra khỏi phòng làm việc. Thím khúm núm đóng cửa phòng làm việc, chẳng mấy chốc giọng nói nghiêm khắc như chuông đồng của ông nội Hoắc vang lên: “Ba hỏi mày, mày vào phòng Ninh Ninh làm gì?”
Nghe ông nội Hoắc nói thế, trái tim thím Chu nhảy dựng, không dám nghe nữa nên cũng không nghe thấy câu trả lời của Hoắc Tư Niên nhưng chẳng mấy chốc lại nghe thấy tiếng cây gậy liên tục đánh lên lưng anh, thím Chu muốn không nghe cũng không được, thái dương nhảy nhót, sống lưng lạnh toát, da đầu run lên.
...
Mạnh Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Cô mơ hồ mở mắt, còn tưởng mình đang nằm mơ cho đến khi tiếng gõ cửa ngày càng lớn, ngày càng dồn dập, một giọng nói quen thuộc liên tục gọi tên cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bấy giờ ý thức của Mạnh Ninh mới dần tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, trống không, không biết Hoắc Tư Niên đã rời đi từ khi nào. Tiếng gõ cửa vẫn văng vẳng bên tai, Mạnh Ninh ngồi dậy, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa hòa lẫn với giọng nói của Hoắc Sâm thì mới xác nhận đây không phải giấc mơ. Cô vội vàng bật dậy, chạy ra mở cửa, thậm chí còn quên xỏ dép.
Vừa mở cửa ra là thấy Hoắc Sâm đứng bên ngoài, thiếu niên lo lắng nhấp nhổm không yên mà nhíu mày, nhìn thấy Mạnh Ninh thì vội vàng mở miệng: “Xảy ra chuyện rồi.”
Mạnh Ninh vẫn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác nhìn cậu nhíu mi, lời ít ý nhiều: “Ông nội biết chuyện yêu đương của chị với chú nhỏ rồi.”
Mạnh Ninh nghe thế thì trừng mắt, nín thở: “Hả?”
Giọng điệu của Hoắc Sâm rất gấp gáp: “Thím Chu nói bây giờ chú nhỏ đang quỳ ở trong phòng làm việc, sắp bị ông nội đánh chết rồi.”
Thím Chu không dám xen vào chuyện của ông nội Hoắc nhưng hơn mười phút rồi, thím giả vờ vô ý đi ngang qua nhưng vẫn nghe thấy giọng nói tức giận của ông nội Hoắc và âm thanh gậy đánh lên người.
Nếu cứ đánh tiếp, sao Tư Niên chịu nổi, nhất định sẽ bị đánh đến trầy da tróc vảy. Thím Chu đành gọi Hoắc Sâm đến, kể cho Hoắc Sâm biết chuyện rồi cậu chạy đi tìm Mạnh Ninh.
Bây giờ cậu nói gì cũng vô dụng, người có thể dập tắt cơn giận của ông nội Hoắc chỉ có Mạnh Ninh mà thôi.
Mạnh Ninh vừa hoảng vừa vội, không kịp xỏ dép kéo tay Hoắc Sâm chạy lên phòng làm việc: “Bây giờ chúng ta phải xin xỏ ông nội thôi!”
Thấy sắc mặt Mạnh Ninh đột nhiên tái nhợt, Hoắc Sâm giật mình, cậu vốn có chút oán giận cô đã tan thành mây khói. Cậu nhìn cô gái đang chạy vội chạy vàng bên cạnh, không nhịn được tiêm cho cô một liều thuốc: “Ông nội em mà giận lên thì ngay cả ba em và chú hai cũng sợ đến mất mật.”
Cậu cau mày, khựng lại một chút rồi khẽ nói: “Chắc chắn chú nhỏ sẽ bị đánh không nhẹ đâu, chị phải chuẩn bị tâm lý đi.”
Mạnh Ninh không hề quay đầu, cắn chặt hàm dưới không nói câu nào.
Hai người đứng trước cửa phòng làm việc, Mạnh Ninh muốn đẩy cửa bước vào nhưng Hoắc Sâm ngăn cô lại, lắc đầu thì tầm: “Ông nội vẫn đang nóng giận, chúng ta ở đây đợi có cơ hội thì bước vào.”
Mạnh Ninh duy trì biểu cảm bên ngoài, cứng ngắc gật đầu nhưng lòng bàn tay lại mướt mồ hôi lạnh, trái tim căng thẳng lơ lửng giữa không trung, lung lay sắp đổ.
Chẳng mấy chốc, trong phòng làm việc văng vẳng tiếng ông nội Hoắc nổi giận:
“Ngày hôm qua ba còn hỏi mày có phải có ý với Mạnh Ninh không, lúc ấy mày trả lời thế nào?”
“Vậy mà bây giờ mày lại bảo mày đang hẹn hò với Mạnh Ninh? Cái mặt già của ba mày phải giấu vào đâu đây!”
Ông nội Hoắc tức giận vô cùng. Mạnh Ninh là cháu gái của bạn thân ông, ông coi cô bé như cháu gái ruột vậy mà không ngờ phòng tới phòng lui lại quên mất có một con sói đuôi to đang ẩn náu bên cạnh mình.
Lúc này, Hoắc Tư Niên quỳ trên mặt đất, tấm lưng rộng hơi cong xuống, đôi môi tái nhợt mím thành một đường cứng ngắc, không còn chút máu nào.
Hoắc Tư Niên đã bị ông đánh bảy gậy, anh cảm thấy bản thân sắp thăng thiên đến nơi rồi, có lẽ da thịt sau lưng anh đã rách toạc rồi. Ba gậy đầu đã khiến anh quỳ không vững, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Không ngờ ba anh đã già như thế nhưng lực tay vẫn như thời trai trẻ, thật sự muốn đánh chết anh.
Lưng Hoắc Tư Niên đã đau đến mất đi tri giác, anh ngước mắt nhìn gương mặt đen thui nghiêm khắc của ba mình, ánh mắt bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Là do con mặt dày quấn lấy người ta, ba giận thì giận con thôi.”
Là anh có ý với cô, bẫy cô. Bây giờ quỳ gối trước mặt ông nội Hoắc cũng là con đường anh chọn.
Nghe đến đây, vẻ tức giận trên mặt ông nội Hoắc vẫn chưa biến mất, lúc nãy đứa nhỏ này bị đánh cũng không nói lời nào, xương cốt cứng hơn bất kì ai, vậy mà bây giờ lại mở miệng nói.
Mắt ông sáng như đuốc, hừ lạnh: “Có phải con cảm thấy mình rất khí phách không?”
“Ba đón Mạnh Ninh về nhà chúng ta là để nuôi cô bé lớn lên thành tài chứ không phải là để mày yêu đương.”
“Con bé mới mười tám tuổi, còn mày thì sao? Mày sắp hai mươi bảy rồi! Sao mày có thể xuống tay với con bé vậy hả?”
Hoắc Tư Niên quỳ trên mặt đất, hàng lông mi thẳng tắp rậm rạp che đi con ngươi đen láy, vẻ mặt không chút sợ hãi: “Hai mươi bảy thì làm sao, anh hai còn lớn hơn chị dâu mấy tuổi đấy thôi.”
Lần này thằng nhóc thối tha đã bị đánh rồi còn có sức phản bác ông, ông nội Hoắc giận đến vung tay nhưng nhìn thấy gương mặt không còn chút máu nào của con trai lại thở hổn hển thu tay, tức giận chắp sau lưng.
“Mày còn dám so với anh hai mày à?” Người ta là vợ chồng hợp pháp, cuộc hôn nhân thương mại anh tình tôi nguyện, có thể so bì à? Hơn nữa, con dâu ông cũng không phải là một cô bé mới tròn mười tám tuổi!
Tiếng động trong phòng làm việc không nhỏ, may mà không còn âm thanh Hoắc Tư Niên bị đánh.
Nhưng trái tim Mạnh Ninh vẫn lơ lửng không buông, cô không biết anh bị đánh có nặng hay không, miệng vết thương có đau hay không nhưng nghe thấy giọng nói của Hoắc Tư Niên yếu ớt hơn ngày thường.
Mạnh Ninh im lặng đứng ngoài cửa phòng làm việc, nghe tiếng nói chuyện ở bên trong, do dự không biết có nên đi vào không.
Hoắc Sâm nhíu mày, vẫn lắc đầu nhìn cô.
Với tình hình này thì chắc chú nhỏ sẽ không bị đánh nữa, đợi thêm một lúc có lẽ sẽ đưa ra điều kiện.
Cậu đang nghĩ ngợi thì quả nhiên bên trong bắt đầu có tiếng hai ba con nói chuyện.
Trong phòng làm việc.
Thấy ông nội Hoắc cứ nói đến chuyện tuổi tác không tha, Hoắc Tư Niên quỳ dưới đất bỏ mặc cơn bỏng rát sau lưng mà há miệng, giọng nói khàn đặc: “Hôm nay con nói rõ cho ba biết là muốn ba nói một lời.”
Ông nội Hoắc đánh đến mệt, cây gậy chống trong lòng bàn tay cũng nóng ba ng. Ông biết rõ lúc nãy mình đánh mạnh thế nào.
Nhưng nếu ông không đánh thẳng tay thì là dung túng cho đứa con bất hiếu này, không có trách nhiệm với Mạnh Ninh, không thể nhìn mặt ông bạn thân dưới chín suối.
Nghe Hoắc Tư Niên không nhanh không chậm nói chuyện thì cơn giận vừa nguôi của ông nội Hoắc lại bắt đầu sôi lên, huyệt thái dương giật giật, có dự cảm không lành: “Lời gì?”
Hoắc Tư Niên nuốt nước miếng, thấm nhuận cổ họng khô khốc. Anh đã quên bản thân đã quỳ bao lâu, lưng và bả vai đau đớn khiến cho hai cánh tay buông thõng bên người không ngừng run rẩy, anh chỉ đành nắm chặt đấm tay duy trì sự bình tĩnh bên ngoài.
Anh ngẩng đầu nhìn ba mình, đạm nhiên nói: “Bây giờ ba mắng cũng đã mắng rồi, đánh cũng đã đánh rồi, nguôi giận đi.”
Vừa nghe thấy thế, ông nội Hoắc mặt mày run lên, suýt thì chửi thề. Ông bình tĩnh, giọng điệu lạnh lẽo: “Mày muốn nói gì?”
Lúc này Hoắc Tư Niên không muốn chần chừ nữa, nếu ăn thêm mấy gậy thì anh không chắc bản thân có thể tiếp tục nói chuyện. Vì thế, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mặt ông nội Hoắc, cánh môi tái nhợt mấp máy: “Con chỉ muốn hỏi, sau này con sẽ kết hôn với Mạnh Ninh, rốt cuộc ba có đồng ý không?”
“...”
Mạnh Ninh đứng ở ngoài cửa, bàn tay đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị xông vào bất cứ lúc nào. Vậy mà lúc này đây, giọng nói khàn khàn trầm ấm của người đàn ông truyền đến, tốc độ rất chậm như lại rõ ràng rành mạch như ở bên tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...