Hoắc Tư Niên à một tiếng, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc: “Ba, sao tự nhiên ba lại hỏi cái này?”
Ông cụ thong thả đứng dậy, chắp tay sau lưng, đôi mắt đen nặng nề nhìn anh: “Ba thấy mặt mày con tràn đầy xuân sắc nên muốn hỏi con một chút, có phải con đang yêu đương không?”
Khóe môi Hoắc Tư Niên hơi nhếch lên, cảm xúc trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn được khống chế rất tốt, anh khó hiểu hỏi: “Ba nghe ai nói?”
Ông cụ khẽ nhướng mày, ánh mắt rơi vào trên người anh: “Con không cần quan tâm ba nghe ai nói, ba chỉ hỏi con, có thật không?”
Hoắc Tư Niên trả lời mà không cần suy nghĩ: “Không có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nhận được câu trả lời mình muốn, ông cụ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Tư Niên, mắt sáng như đuốc, nửa tin nửa ngờ. Quả thật không có ai nói với ông về chuyện yêu đương của thằng nhóc thối này nhưng người làm cha như ông, ông nhìn con trai mình, luôn cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Ông cụ không biết nên tin vào trực giác của mình hay nên tin vào lý do thoái thác của con trai, vì thế trầm giọng hỏi lại một lần: “Thật sự không có?”
Sự thật đã chứng minh, năng lực mở mắt nói dối của Hoắc Tư Niên rất tốt, đứng trước ánh mắt dò xét của ông cụ thì anh vẫn vững như bàn thạch, đôi môi mỏng mấp máy: “Không có.”
Ông cụ: “...”
Thấy không có thể moi ra được điều gì từ miệng thằng nhóc thối này, ông cụ đành bó tay nhưng vẫn không quên thấp giọng cảnh cáo anh: “Tốt nhất là không có, ba cảnh cáo trước đấy.”
Hoắc Tư Niên lười biếng nhướng mi, bình tĩnh tự nhiên, ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Ông cụ nhìn anh, nói thẳng không cố kỵ: “Ninh Ninh là cháu gái của người bạn cũ của ba, ông nội con bé đã qua đời, ba nhận con bé về nuôi, coi nó như cháu gái ruột của mình, nó mới 18 tuổi thôi, khi nào nó đến tuổi kết hôn, ba sẽ giúp nó tìm được một người tốt.”
Hoắc Tư Niên yên lặng lắng nghe, hàng mi đen dài thẳng tắp cụp xuống, tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt âm u, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường cứng ngắc, không nói một câu.
“Tốt nhất là tuổi gần bằng nhau, cùng trình độ học vấn, ngoại hình cũng phải xứng với Mạnh Ninh.”
Ông cụ dường như là cố ý nói những lời này, vừa nói chuyện vừa nhìn Hoắc Tư Niên trước mặt, mơ hồ quan sát được sắc mặt của con trai mình biến hóa, còn không quên hỏi một câu: “Con cảm thấy thế nào?”
Không thể không nói, mặc dù ông cụ đã lớn tuổi, nhưng kỹ năng nói móc nói ngoéo vẫn ác như xưa. Khi nghe ông cụ nói sẽ tìm một nửa còn lại cho Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên kìm không được mà chửi thề trong lòng. Nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Chuyện tình yêu hôn nhân này, ba nói cũng không được, chúng ta phải tôn trọng ý của Mạnh Ninh đúng không?”
Thấy thái độ của con trai, ông cụ lặng thinh hai giây, mới chậm rãi nói: “Nói rất đúng.”
“Nhưng nếu con dám để ý tới Ninh Ninh, xem ba có đánh gãy chân con không.”
Hoắc Tư Niên: “...”
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào xế chiều, Mạnh Ninh đang giúp Hoắc Sâm làm bài tập trong phòng học, nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý ghé qua cửa sổ nhìn xuống lầu.
Một chiếc xe Lincoln màu đen thương gia xuất hiện trong tầm mắt, dãy số liên tiếp trên biển số xe cho thấy thân phận phi phàm của chủ nhân, tài xế ngồi ở ghế lái xuống xe trước, ân cần mở cửa xe sau. Rất nhanh, một dáng người thon dài cao thẳng bước xuống xe, lạnh lùng bước xuống xe.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục cao cấp được cắt may cẩn thận, bờ vai thẳng tắp phẳng phiu, hai chân siêu cấp thon dài được bao bọc trong chiếc quần âu không một nếp nhăn, chiếc áo sơ mi đen được cài đến chiếc cúc cuối cùng một cách tỉ mỉ, cả người tỏa ra mùi vị lạnh nhạt cấm dục.
Khoảng cách giữa lầu trên và lầu dưới cũng không xa nhưng người đàn ông quay lưng về phía bọn họ, Mạnh Ninh không nhìn rõ mặt đối phương. Chỉ thấy người đàn ông chậm rãi đưa tay về phía người trong xe, giây tiếp theo, một bàn tay phụ nữ mảnh mai nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay to rộng của người đàn ông, làn da tinh tế mỏng manh trắng nõn như viên ngọc trắng.
Mạnh Ninh hơi cúi đầu, đôi mắt nai trắng đen rõ ràng không chớp, lặng thinh nhìn, mà Hoắc Sâm ở bên cạnh không kìm được liếc xuống lầu, lén lút nhìn thím tương lai của mình.
Người phụ nữ trong xe từng bước nhỏ chậm rãi xuống xe, dáng người mảnh khảnh cao gầy yểu điệu uyển chuyển, mặc một bộ sườn xám lụa màu hòe và hoa văn tơ tằm khiến dáng người lả lướt quyến rũ, eo liễu thon gọn, mày đẹp môi đỏ, đắm mình trong ánh chiều tà của mặt trời lặn, xinh đẹp không gì sánh được.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh nhìn thấy một người mặc sườn xám đẹp như vậy. Bộ sườn xám trang nghiêm tao nhã, xinh đẹp uyển chuyển, giơ tay nhấc chân như cơn gió nhẹ thoảng qua.
Hai vợ chồng ở tầng dưới cùng nhau đến đây, Mạnh Ninh cuối cùng cũng nhìn thấy chú hai của Hoắc Sâm trông như thế nào.
Ngoại hình của người đàn ông này giống với Hoắc Tư Niên ba phần. Không giống như Hoắc Tư Niên phô trương ngạo mạn cuồng vọng, các đường nét trên khuôn mặt của Hoắc Đình Ân có phần ôn hòa và lạnh lùng hơn, gương mặt lãnh đạm nhạt nhẽo, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ khiến người ta khó nhìn ra vui buồn, không gợn sóng, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng không có nhiệt độ và cảm xúc, kiêu ngạo tự giữ mình, rất có cảm giác xa cách, nhưng chỉ khi đối mặt với vợ mình, băng giá xung quanh người đàn ông mới có dấu hiệu tan chảy.
Không thể không nói, hình ảnh của cặp đôi trong cùng một khung hình rất là vui tai vui mắt.
Không chỉ có Mạnh Ninh xem ngẩn người, mà ngay cả Hoắc Sâm ở bên cạnh cũng chớp chớp mắt, nhỏ giọng tám chuyện: “Em vốn tưởng rằng bạn đối tượng liên hôn với chú hai rất xấu xí, không ngờ thím ấy cũng đẹp đó chứ.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh hoàn hồn lại, nhìn về phía chàng trai bên cạnh: “Chờ đã, cậu nói bọn họ liên hôn à?”
Hoắc Sâm gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừm, hôn sự của các trưởng bối trong nhà từ đó đến giờ không phải do mình quyết định.”
Mạnh Ninh hơi hơi mở to hai mắt, ngừng thở hai giây, cô không xác định hỏi: “... Vậy ba mẹ cậu thì sao?”
Hoắc Sâm nhún vai: “Gặp mặt hẹn hò là do gia đình sắp xếp, tuy ngoài miệng nói là tìm người môn đăng hộ đối nhưng nói thẳng ra thì vẫn là liên hôn.”
Qua nhiều năm như vậy, Hoắc Sâm đã nhìn thấu bản chất cuộc hôn nhân không có tình yêu đẹp đẽ gì của ba mẹ mình, nói thẳng ra là trao đổi lợi ích. Cậu đã lớn như vậy, hình ảnh ba mẹ cậu hòa thuận với nhau vô cùng ít ỏi. Hai người không giống như vợ chồng mà giống đồng nghiệp, đối tác chính trị hơn.
“Chú hai và dì hai của em là liên hôn thương nghiệp, trước khi kết hôn bọn họ hoàn toàn không có tiếp xúc với nhau, hình như chỉ gặp một lần khi đính hôn.”
“Nghe ông nội nói bọn họ vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn, qua một thời gian nữa sẽ tổ chức hôn lễ."
“...”
Mạnh Ninh cẩn thận lắng nghe, Hoắc Sâm càng nói lạnh nhạt thờ ơ, trong ngực cô càng cảm thấy khó chịu, tựa như bị một tảng đá nặng đè lên, khiến cô có chút thở không nổi.
Người ở tầng dưới hẳn là đã vào rồi, Hoắc Sâm nghiêng đầu hướng về phía cô gái bên cạnh nhắc nhở: “Đi thôi, chúng ta đi chào hỏi chú hai và thím hai.”
Mạnh Ninh gật đầu nhưng chữ ‘Ừm’ lại nghẹn ở cổ họng, không thể phát ra âm thanh.
Hoắc Sâm đi phía trước, Mạnh Ninh đi phía sau, người nói vô tình, người nghe để ý.
Mạnh Ninh thậm chí không có dũng khí hỏi, chuyện hôn nhân của Hoắc Tư Niên có phải cũng là như vậy, không thể do chính mình quyết định?
-
Mãi đến giờ ăn tối, Mạnh Ninh mới nhìn thấy Hoắc Tư Niên và ông cụ Hoắc đi xuống lầu.
Ông cụ thoạt nhìn có chút không vui, nhưng vừa nhìn thấy con trai thứ hai và con dâu thì gương mặt lập tức hớn hở, biến thành ông cụ tốt bụng dễ gần, hỏi han ân cần con cháu.
Mạnh Ninh lặng lẽ nhìn về phía Hoắc Tư Niên, cảm thấy sau khi vào phòng sách hình như anh có hơi không vui.
Ngay khi cô đang suy nghĩ tại sao, lúc này Hoắc Tư Niệm cũng ngước mắt lên, hai ánh mắt chạm nhau trên không. Mạnh Ninh khẽ mím môi, đôi mắt trong veo sạch sẽ trong trẻo sâu thẳm, trái tim Hoắc Tư Niên bỗng dưng mềm nhũn, anh nhìn cô với ánh mắt an ủi, như nói với cô: Anh không sao, em đừng lo.
Trong bữa tối, Mạnh Ninh và Hoắc Sâm là con cháu, ngồi ở bên trái bàn ăn, đối diện với cô là Hoắc Tư Niên.
Ông cụ Hoắc nắm hướng đi của chủ đề trong suốt quá trình, ông hỏi về cuộc sống gần đây của vợ chồng Hoắc Đình Ân, công việc của họ có tiến triển thuận lợi không, hai vợ chồng lễ phép khách khí nói chuyện, khi ở chung thì họ cũng tôn trọng nhau như khách. Họ vừa xa lạ vừa quen thuộc lẫn nhau. Mấy thứ này đều lọt vào mắt Mạnh Ninh, rõ ràng là người khác liên hôn, nhưng cô không khỏi nghĩ đến Hoắc Tư Niên.
Mạnh Ninh ăn uống chậm rãi, không thể tham gia vào chủ đề của người khác, vì vậy cô trở thành người người trong suốt, làm giảm cảm giác tồn tại của mình, Hoắc Tư Niên ngồi đối diện có vẻ như đang lắng nghe ông cụ nói chuyện, nhưng thực ra toàn bộ chú ý toàn đặt trên người Mạnh Ninh.
Thấy bé con ăn ít như vậy, Hoắc Tư Niên hơi hơi nhíu mày, ai cũng không phát hiện ra, sau đó gắp mấy con tôm trắng luộc bỏ vào dĩa ăn, đeo bao tay thong thả ung dung bóc vỏ tôm.
Anh đặt miếng đầu tiên đã bóc vỏ lên dĩa ăn của ông cụ Hoắc, cười khẽ: “Ba, ba ăn đi.”
Ánh mắt ông cụ Hoắc dừng một chút, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, ông sống lâu như vậy rồi mà thằng nhóc thối này chưa bao giờ chủ động gắp thức ăn cho ông, còn bóc vỏ tôm, hôm nay quả thật là mặt trời mọc đằng Tây.
Nhưng Hoắc Tư Niên rất bình tĩnh, ngay sau đó đưa con tôm đã bóc vỏ thứ hai cho anh trai mình là Hoắc Đình Ân, Hoắc Đình Đình hơi nhướng mi, lạnh nhạt nói với anh một câu: “Không cần.”
Hoắc Tư Niên cũng không có giận, lại cười tủm tỉm đưa cho Hoắc Sâm, Hoắc Sâm trong một lúc mở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ nhận lấy, khỏi phải nói mừng rỡ biết bao!
Sau khi giúp những người khác gắp thức ăn, Hoắc Tư Niên lại đặt thêm một miếng sườn xào chua ngọt, vịt ngọt quay, gà nấu nếp, tiện tay lại lột hai con tôm trắngluộc lên một chiếc dĩa ăn sạch sẽ khác, đem cả dĩa chứa đầy đồ ăn.
Sau đó, mặt anh không chút thay đổi đẩy dĩa thức ăn đến trước mặt Mạnh Ninh, nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều một chút.”
Nhìn dĩa đồ ăn đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong đó toàn là những món ăn yêu thích của cô, Mạnh Ninh nhìn Hoắc Tư Niệm, cố nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, giọng mềm như bông, nói: “Cảm ơn anh Tư Niên.”
Hoắc Tư Niên cong cong khóe miệng: “Không cần cảm ơn.”
Hoắc Đình Ân bình tĩnh lau tay bằng khăn nóng, Hoắc Sân đột nhiên hiểu ra, chú nhỏ là Túy Ông không phải ở rượu (1).
Ông cụ tai nghe tám phương, mắt nhìn sáu hướng nên đương nhiên chú ý tới nhất cử nhất động của đứa con trai nhỏ, đôi lông mày dài nhíu lại thành một nếp nhăn nhàn nhạt.
Sau bữa tối, thím hai của Hoắc Sâm bị ông cụ gọi đến phòng sách, Hoắc Sâm cũng ra ngoài làm việc riêng của mình.
Hoắc Đình Ân đi vào phòng khách, trước khi Hoắc Tư Niên rời khỏi bàn, nhìn xung quanh không có ai thì ngoắc ngón tay về phía cô gái nhỏ đối diện. Mạnh Ninh chớp chớp mắt, đầu tiên là nhìn về phía sau, sau đó mới chậm rì rì nhích người lại gần.
Khóe miệng Hoắc Tư Niên nhàn nhạt nở một nụ cười, thanh âm trầm thấp dịu dàng: “Đêm nay nhớ để cửa cho anh.”
Mạnh Ninh: “? ? ?”
(1) Túy Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...