Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Ninh đi xuống lầu với quầng mắt hơi xanh nhẹ, hậu quả của việc cả đêm không ngủ là đầu óc choáng váng mơ hồ, cô xoa xoa huyệt thái dương, vừa bước xuống dưới lầu đã nhìn thấy Hoắc Sâm đang dùng bữa sáng trong phòng ăn.
Nghe thấy động tĩnh, người thiếu niên ngước mắt, chậm rãi từ tốn nhai bánh mì trong miệng, thấy dáng vẻ không tỉnh táo hiếm có của Mạnh Ninh, thế là có chút tò mò.
Dù sao thì trong nhà này, ngoại trừ ông cụ dậy sớm tập thể dục buổi sáng thì Mạnh Ninh chính là người dậy sớm nhất.
“Tiểu Sâm, buổi sáng tốt lành.” Mi mắt của Mạnh Ninh cong lên, sau khi chào hỏi với Hoắc Sâm, cô bèn ngồi xuống chỗ đối diện cậu để ăn sáng.
Hoắc Sâm cố mím môi, lạnh lùng nhạt nhẽo đáp lại một tiếng, dáng vẻ tỏ ý cách xa người ta ngàn dặm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái trước mặt đang ăn một cách thanh nhã và lặng lẽ, vẻ mặt cực kỳ tập trung, quai hàm trắng nõn mềm mại phồng lên, giống như một con chuột lang nhỏ đang kiếm ăn, không phát ra một âm thanh nào. Vừa nhìn đã biết cô là người nhận được sự giáo dục rất tốt từ nhỏ tới lớn.
Hoắc Sâm cứ giữ biểu cảm như thế mà thưởng thức bữa sáng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía đối diện, không nhịn được lén ngó Mạnh Ninh.
Cậu không thích Mạnh Ninh một chút nào, thậm chí có thể nói là chán ghét.
Hoắc Sâm có tính cách ngoan cố không chịu quản giáo, trước khi Mạnh Ninh đến đây, từ nhỏ đến lớn của nhà họ Hoắc đều cưng chiều cậu, mặc kệ tính khí của cậu thế nào. Đây chính là một cậu chủ sinh ra đã ngậm thìa vàng đúng tiêu chuẩn, không ai dám khiêu khích cậu, chỉ một mình Hoắc Tư Niên mới trị được Hoắc Sâm, anh có thể ra tay không hề khách khí.
Nhưng sau khi ông cụ Hoắc đưa Mạnh Ninh từ dưới hang sâu núi xa về, Mạnh Ninh liền trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, mặc dù cô không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc.
Nghe những người hầu trong nhà nói, Mạnh Ninh và ông nội cô luôn sinh sống ở một thị trấn nhỏ tên Lâm Hải, bình thường hai người họ ở trong một căn nhà nhỏ đơn sơ với tường đá, mái ngói, so với sự xa hoa giàu có của gia đình nhà họ Hoắc thật sự là một trời một đất.
Sau khi nghe tin người bạn cũ qua đời, ông cụ Hoắc đã tự mình mang người quản gia thân cận đến tận thị trấn xa xôi kia. Ông cụ không quen ngồi máy bay nên đã đi tàu cao tốc hơn bảy tiếng đồng hồ, cuối cùng đón Mạnh Ninh từ chỗ bác gái cả của cô về thủ đô.
Hồi xưa, Hoắc Huyền Lâm và ông nội của Mạnh Ninh là Mạnh Phẩm Tiên đã có một tình bạn cùng sống chết với nhau.
Vào những năm 1960 và 1970, Hoắc Huyền Lâm bị chuyển đến thị trấn Minh Nghĩa để tham gia lao động, lúc đó ông cụ đã gặp được bác sĩ của thôn là Mạnh Phẩm Tiên. Sau đó, khi những đám thanh niên có học về quê, ở chỗ họ đã phát sinh một đám cháy cực kỳ lớn, lúc đó Mạnh Phẩm Tiên tình cờ đi khám bệnh ở vùng lân cận, sau khi nhìn thấy đám cháy, ông ấy đã lao vào dập lửa cứu người, đưa Hoắc Huyền Lâm thoi thóp sắp chết ra ngoài.
Hoắc Huyền Lâm đã thoát khỏi cánh cổng địa ngục, nhặt được mạng sống của mình về, nhưng Mạnh Phẩm Tiên lại bị bỏng nghiêm trọng, bởi vì trình độ chữa bệnh của thời kỳ trước có giới hạn, nên Mạnh Phẩm Tiên vất vả đi cứu người ra ngoài xong thì phía sau lưng lại xuất hiện một vết sẹo cực kỳ lớn, nhìn rất ghê người.
Sau khi hành trình "lên núi đi về quê" kết thúc, Hoắc Huyền Lâm rời khỏi thị trấn Minh Nghĩa để trở về thủ đô, Mạnh Phẩm Tiên cũng chuyển nhà, dù vậy hai ông cụ vẫn giữ liên lạc như cũ, sử dụng cách thức lâu đời nhất là viết thư.
Khi Mạnh Phẩm Tiên bị ốm nặng, Hoắc Huyền Lâm đã đặc biệt chạy từ thủ đô đến thị trấn để gặp lại người bạn cũ lần cuối, cũng hứa sẽ chăm sóc cho Mạnh Ninh thật tốt.
Trong nháy mắt, thời gian Mạnh Ninh đến thủ đô đã được một học kỳ.
Hoắc Sâm nhướng mắt lên, ánh mắt lại nhìn vào cô một lần nữa. Cô gái đối diện có làn da trắng trẻo mềm mại, so với dáng vẻ gầy gò, vàng vọt suy dinh dưỡng khi mới gặp thì bây giờ Mạnh Ninh đã thay đổi rất nhiều, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực vô cùng thuần khiết. Mái tóc đuôi ngựa dài luôn buộc cao ở trường giờ đã được thả lỏng, xõa lung tung hờ hững trên sườn vai, chiếc cổ thanh mảnh mong manh lúc ẩn lúc hiện, tựa như một mỹ nhân được điêu khắc từ ngọc bích.
Cho đến bây giờ Hoắc Sâm vẫn nhớ rõ, khi Mạnh Ninh mới đến nhà họ Hoắc, cô như một con nai tơ vô tình bước vào khung cảnh bí ẩn. Cô mặc một chiếc quần bò đã bị giặt tới mức trắng bệch, đi một đôi giày vải lấm lem bùn đất, mặc dù ông cụ đã nói Hoắc Sâm phải gọi cô là chị, nhưng Hoắc Sâm luôn bằng mặt không bằng lòng, khi nhìn thấy Mạnh Ninh ở riêng, cậu sẽ ngầm gọi cô là cô gái thôn quê.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh quả là rất biết nhịn, dù Hoắc Sâm gọi mình là cô gái thôn quê, cô cũng không tức giận, thậm chí còn chủ động chia sẻ với Hoắc Sâm ngô ngọt cô mang từ quê lên. Hoắc Sâm chỉ liếc mắt nhìn rồi ném vào thùng rác ngay trước mặt Mạnh Ninh.
Hoắc Sâm cho rằng Mạnh Ninh chắc chắn sẽ khóc lóc và bực tức, không ngờ đôi mắt của cô gái chỉ đỏ hoe, cũng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng từ đó đến nay cô chưa bao giờ chủ động tỏ ý tốt với cậu.
Hoắc Sâm nhớ tới chuyện trước kia, không nhịn được phải nhíu mày, vẻ mặt kỳ quái, rồi lại lẳng lặng lén lút nhìn Mạnh Ninh thêm mấy lần nữa.
Nghĩ đến tính tình còn tồi tệ hơn cả mình của vị chú nhỏ kia, không biết vì lí do gì, Hoắc Sâm lại vừa như đang nhắc nhở cũng giống như muốn châm chọc, dùng nĩa chọc vào ổ bánh mì, thờ ơ mở miệng nói: "Những lời ngày hôm qua tôi nói với cô, cô có nghe thấy không?"
“Nếu chú nhỏ của tôi về mà nhìn thấy cô đã chiếm phòng ngủ của chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ cầm cả hành lý của cô và cô lên quăng ra ngoài đấy."
Mạnh Ninh đang ăn bữa sáng, nghe thấy điều này thì gẩng đầu nhìn Hoắc Sâm. Trong lúc nhất thời cô không biết chuyện này là thật hay giả, Mạnh Ninh đã nghe mấy dì trong gia đình kể rằng, so với tính tình khó chịu của Hoắc Sâm, người chú nhỏ của cậu chỉ có hơn chứ không kém.
Chẳng lẽ người cô gặp tối hôm qua chính là chú nhỏ của Hoắc Sâm?
Mạnh Ninh khẽ cau mày, đang do dự không biết có nên nói với Hoắc Sâm hay không thì thiếu niên phía đối diện đã uống một ngụm sữa, mở miệng nói trước: “Vậy nên, cô thức thời một chút, nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi.”
Mạnh Ninh đã không đếm được đây là lần thứ mấy,Hoắc Sâm vừa cưỡng chế vừa dụ dỗ cô rời khỏi nhà họ Hoắc. Mạnh Ninh biết rằng mình không được đối phương chào đón, nhưng sau khi ông của cô qua đời, nhà họ Hoắc chính là nơi nương tựa duy nhất của cô.
Mạnh Ninh khẽ nuốt cổ họng khô khốc, miếng bánh mì hơi ngọt trong miệng giờ đây cứ như miếng gỗ, ở khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô không nói được lời nào. Có vẻ Hoắc Sâm còn muốn nói cái gì đó, nhưng khi cậu vừa mở miệng muốn thốt ra thì lại bị một âm thanh giận dữ ở sau lưng ngắt lời: “Hoắc Sâm, cháu lặp lại những lời nói vừa nãy lần nữa coi.”
Hoắc Sâm và Mạnh Ninh đều sững sờ một lúc, hai người cùng quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy ông cụ đang chống gậy bước xuống lầu, sự già dặn nghiêm nghị trên khuôn mặt tối sầm kia khiến ông dù không giận nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Thường thì vào giờ này ông cụ toàn ở trong vườn cho chim ăn, không ngờ lại ở nhà đúng lúc này. Bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của ông cụ, lưng Hoắc Sâm lạnh toát, cảm thấy một sự chột dạ khó giải thích, nhưng ngay giây tiếp theo, một bóng dáng cao gầy thẳng tắp từ từ bước xuống lầu, xuất hiện phía sau ông cụ.
Ánh sáng ban mai từ cửa sổ kính trong suốt sát đất ở phòng khách lọt vào nhà, vài sợi ánh sáng trong veo phản chiếu trên mái tóc vàng rực rỡ của người đàn ông, in sâu trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trắng trẻo, khiến con ngươi đen nhanh sáng ngời, người kia không giống người thật mà càng giống nhân vật bước ra từ truyện tranh hơn.
Mạnh Ninh cũng chú ý đến bóng dáng cao lớn phía sau ông nội Hoắc, cô có phản ứng giống như Hoắc Sâm, đôi mắt của hai người đồng thời mở to, người đằng trước là vì ngạc nhiên, người phía sau thì sung sướng tới mức kích động.
Hoắc Tư Niên lười biếng ngước mắt lên, không ngờ lại đụng phải đôi mắt trong veo và sâu thẳm của cô gái nhỏ.
Hai người nhìn nhau hai giây, Mạnh Ninh hoảng hốt sợ hãi, còn khóe miệng Hoắc Tư Niên cong lên một biên độ nhỏ tới mức khó phát hiện.
Hoắc Sâm chần chừ một chút rồi đứng lên, kích động nhảy nhót: “Chú nhỏ, chú về từ lúc nào vậy?!”
Tiếng nói vừa dứt, cái thìa trong tay Mạnh Ninh ‘keng’ một tiếng rơi vào trong chén sứ, kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen cười như không cười của người đàn ông.
Mạnh Ninh mím môi bối rối không biết phải làm sao, trong khi đó vẻ mặt của Hoắc Sâm thì lại hưng phấn, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không còn bình tĩnh như xưa.
Hai người ngoan ngoãn chào hỏi ông nội Hoắc, ông cụ cau mày, ấn đường nhíu chặt, trừng mắt nhìn Hoắc Sâm: “Nói cháu đấy, nói lại câu vừa nãy cho ông nghe lần nữa.”
Ông cụ nói năng cực kỳ khí phách, áp suất thấp bao phủ quanh người ông không ai tác động được, Hoắc Sâm do dự một chút rồi nhỏ giọng kêu ca: “Ông nội, ông nghe lầm rồi, cháu đang đùa giỡn với Mạnh Ninh thôi."
Rõ ràng là ông cụ không tin, cho nên lại nhìn về phía Mạnh Ninh, sắc mặt thay đổi giống như kinh kịch của Tứ Xuyên, vẻ mặt hiền từ ấm áp hơn nhiều, hỏi: “Ninh Ninh, có phải là thằng oắt này lại bắt nạt cháu không?”
“Đừng sợ, nói cho ông nội biết, có ông nội chống lưng cho cháu.”
Ánh mắt ông cụ hòa ái dễ gần, hoàn toàn khác biệt với khuôn mặt răn dạy Hoắc Sâm hồi nãy, sự tương phản mạnh mẽ khiến Hoắc Tư Niên đang đứng ở một bên cũng không nhịn được phải nhướng mày, ghé mắt liếc sang, ánh mắt thản nhiên bình tĩnh nhìn về phía Mạnh Ninh, dù lén lút nhưng khí thế vẫn ung dung.
Do đối phương lơ đãng nhìn thoáng qua nên trái tim Mạnh Ninh đột nhiên nhảy lệch một nhịp, cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mềm mại nói: “Ông ơi, Hoắc Sâm đang nói đùa thôi.”
Nghe vậy, Hoắc Sâm sửng sốt một chút rồi yên lặng nhẹ nhõm thở ra một hơi, theo bản năng liếc mắt nhìn Mạnh Ninh, ngay sau đó liền quay đầu đi.
Mặc dù Mạnh Ninh bảo rằng đó là nói đùa, nhưng trong lòng ông cụ đã sáng như gương, hiểu rõ mọi chuyện rồi, cô gái nhỏ có tính tình tốt, còn Hoắc Sâm lại là một tên nhóc nghịch ngợm, chắc là sau lưng ông đã lén lút bắt nạt người khác nhiều lần rồi.
Ông cụ xụ mặt ra, lại nghiêm nghị nhướng mày, giọng điệu nghiêm mặt giáo dục Hoắc Sâm: "Về sau đừng có gọi là Mạnh Ninh Mạnh Ninh, người ta đang học năm cuối cấp ba rồi, còn cháu mới năm nhất cấp ba thôi. Sau này phải gọi là chị.”
Nếu là lúc ngày thường, Hoắc Sâm sẽ chỉ ừm ừm à à cho có lệ, nhưng khi Hoắc Tư Niên ở đây, cậu lại cực kỳ nghe lời, thành thật trả lời: "Thưa ông, ông nói đúng ạ."
Ông cụ Hoắc phớt lờ, không để ý tới cái miệng lắm lời của cháu trai. Thay vào đó, ông đưa Mạnh Ninh đến trước mặt Hoắc Tư Niên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để giới thiệu:
"Tư Niên, đây là cô bé mà ba đã nói với con, Mạnh Ninh."
Hô hấp của Mạnh Ninh dừng một chút, hàng lông mi dày và dài như quạt hương bồ đang rũ xuống được ánh mặt trời nhuộm thành màu nâu ấm áp, cô ngước mắt lên nhìn về phía Hoắc Tư Niên, vô tình trái tim lại đập nhanh hơn.
Người đàn ông trước mặt rất cao lớn, đứng ngược với ánh sáng, tấm lưng rộng lớn và thẳng tắp phủ bóng tối lên nửa thân hình nhỏ nhắn, gầy gò của Mạnh Ninh. Đôi mắt hồ ly hẹp, dài và đẹp ấy dường như đang mỉm cười, đuôi mắt hơi cong nhẹ, bên trong là ánh sáng long lanh thâm thúy.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô gái, Hoắc Tư Niên có chút xấu xa mà đột nhiên có ý muốn trêu chọc Mạnh Ninh, anh kéo dài âm cuối, lười biếng mở miệng nói: "Đây chính là cô dâu nhỏ mà Hoắc Sâm đã nói sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...