Tham lam sự ngọt ngào

Nghe được lời đề nghị đi ra ngoài du lịch vào kì nghỉ hè của Hoắc Tư Niên, đôi mắt Mạnh Ninh sáng ngời trong phút chốc. Phản ứng đầu tiên của cô là vui vẻ, nhưng vài giây sau cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Anh Tư Niên, trừ anh và em, còn có những người khác không ạ?” Mạnh Ninh hỏi ngược lại.
Hoắc Tư Niên nghẹn giọng, suýt nữa buột miệng thốt ra câu trả lời. Dừng một lúc, anh không trả lời mà hỏi lại với ánh mắt chăm chú và nghiêm túc: “Em hy vọng chỉ có hai người chúng ta, hay là hy vọng có người đồng hành cùng?”
Mạnh Ninh không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Em hy vọng có người cùng đi với chúng ta.”
Như vậy thì vào lúc hai người ở chung, có lẽ cô có thể phân tán chút lực chú ý chứ không đỏ mặt mỗi khi đối thoại với Hoắc Tư Niên nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ trước mặt anh không biết cách che giấu cảm xúc, lúc này cô hơi gục đầu xuống, tất cả tâm tư nhỏ đều viết hết ở trên mặt.
Hoắc Tư Niên thấy rõ ràng nhưng gương mặt lạnh lùng vẫn bình thản, đôi môi hơi mỏng của anh tạo thành độ cong nhẹ nhàng, cảm xúc nơi đáy mắt hiền hòa. Anh cất giọng điệu anh dịu dàng đến lạ: “Chanh Nhỏ đoán đúng rồi, thật ra ông nội Hoắc với Hoắc Sâm cũng sẽ cùng đi với chúng ta.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh đột nhiên mở to hai mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng lấp lóe ánh sáng nhỏ vụn như ẩn giấu vô số ngôi sao nhỏ. Giọng điệu cô không che giấu được niềm hưng phấn, xác nhận mãi: “Anh ơi, mọi người đều đi ạ?”
Hoắc Tư Niên rũ mắt, nụ cười nơi khóe môi càng rõ: “Đương nhiên.” Anh còn dùng giọng điệu rất chắc chắn.
Mạnh Ninh nhíu mày, có chút chần chờ: “Nhưng sao em không nghe ông nội Hoắc với Hoắc Sâm nhắc tới vậy ạ?”
Hoắc Tư Niên vẫn cười, anh nói với vẻ mặt không đổi sắc: “Anh cũng mới thông báo cho bọn họ thôi, chắc gấp quá chưa kịp nói cho em.”
Mạnh Ninh chợt hiểu ra, đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô cong thành hai vầng trăng non. Cô cười khanh khách rồi nói: “Cảm ơn anh Tư Niên.”
Nghĩ đến chuyến du lịch tốt nghiệp sắp tới, Mạnh Ninh rất vui vẻ, ít nhất cô không cần ở nhà hai tháng.
Có lẽ bị ý cười nơi đầu mày đuôi mắt của cô bé ảnh hưởng, Hoắc Tư Niên vừa nghĩ đến gì đó thì nhịp tim chợt tăng tốc. Anh nuốt khan cho cổ họng bớt khô khốc rồi bình thản nói: “Không phải khách sáo.”

Hai người nói lời chúc ngủ ngon với nhau, sau đó Mạnh Ninh cầm cốc nước về phòng, đôi chân thon dài thẳng tắp của cô trắng đến nỗi gần như trong suốt dưới ánh sáng. Hoắc Tư Niên lặng im tại chỗ, âm thầm dõi tầm mắt đuổi theo cô cho đến khi bóng hình uyển chuyển nhẹ nhàng ấy biến mất ở lối lên cầu thang.
Hồi lâu sau, Hoắc Tư Niên mới sực tỉnh. Anh liếm môi dưới rồi cười, trên mặt hiện lên vẻ bất lực.
Anh làm sao thế này?
Vậy mà lại có thể nảy sinh những ý nghĩ kiều diễm với cô gái nhỏ mới thành niên như thế.
Hoắc Tư Niên lấy lại sự bình tĩnh, đáy lòng âm thầm nhắc nhở bản thân anh không thể làm cầm thú.
Nhưng vào lúc ban đêm, Hoắc Tư Niên lại mơ một giấc mộng vừa lớn mật lại hoang đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Địa điểm là phòng ngủ của anh. Hoắc Tư Niên đẩy cửa ra tiến vào. Anh nhìn thấy Mạnh Ninh đang mặc áo ngủ nằm nhoài trên giường đọc sách. Cô bé đưa lưng về phía anh, thân hình duyên dáng và thon gầy, đường cong xương bả vai mềm mỏng hơi nhô lên như ẩn như hiện dưới lớp quần áo hơi mỏng. Đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo chầm chậm lắc lư, cặp chân thon dài và mảnh khảnh đè lên lớp tơ lụa tối màu, chìm trong đệm giường mềm mại.
Cô bé nghe thấy tiếng bước chân anh thì quay đầu lại, nở một nụ cười với hàng mi ánh mắt cong cong. Cô cất chất giọng mềm mại và dịu dàng gọi anh một tiếng anh Tư Niên.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hoắc Tư Niên lại đi qua đó. Vào khoảnh khắc anh cúi người tới gần, mười ngón tay đã đan vào nhau. Cũng không biết là ai chủ động hôn lên trước, trong quá trình dài đằng đẵng lại giày vò người này, anh nhìn thấy khóe mắt ướt đẫm của cô bé nhuốm màu đỏ ửng. Đôi mắt đen nhánh và trong suốt kia ẩm ướt mông lung như được nước làm sạch. Những giọt nước mắt quanh vòng trong hốc mắt cô gái nhỏ óng ánh như pha lê, cuối cùng chảy xuống theo tiếng nức nở nghẹn ngào nhỏ vụn.
Lúc này, đôi tay Hoắc Tư Niên nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay nhỏ bé và yếu ớt của cô gái, đẩy lên đỉnh đầu. Nụ hôn của anh tựa như sâu thẳm tựa như mê muội, nửa thật nửa giả, kéo dài cho đến khi Mạnh Ninh khóc lóc gọi anh là anh Tư Niên.
Hoắc Tư Niên biết mình đang làm gì, và con mãnh thú đang âm thầm ngủ đông dưới đáy lòng đang từng chút mất khống chế.
Tiếng nghẹn ngào của cô bé mềm nhũn giống như đã chịu sự oan ức rất lớn. Hoắc Tư Niên mở choàng mắt, anh đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường, hoàn toàn tỉnh táo.
Bóng đêm đặc sệt và yên tĩnh. Trong phòng ngủ bóng tối vô biên, chỉ có chút ánh trăng lạnh lẽo tiến vào qua khe hở của tấm rèm. Trên mặt đất in dấu một khoảng sáng nho nhỏ, lặng yên không một tiếng động tràn đến mép giường.

Hoắc Tư Niên ngồi yên trên giường, trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, đang thong thả điều chỉnh hơi thở nặng nề. Trong không gian yên ắng, bên tai anh là tiếng tim đập thình thịch rung động và tiếng thở dốc, ngay cả lòng bàn tay cũng đang nóng lên.
Cảnh trong mơ vừa rồi quá chân thật, chân thật đến mức lòng bàn tay anh như chạm được từng tấc da thịt, nghe được từng tiếng gọi anh, còn cả từng tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn và mềm mại. Những thứ đó đều làm lòng anh rối loạn.
Hoắc Tư Niên nuốt khan để cổ họng bớt khàn, chờ đến khi lý trí chậm rãi trở về, anh mới xốc chăn lên đứng dậy. Nhìn thấy quần áo và ga trải giường ẩm ướt, Hoắc Tư Niên nhíu chặt mày, anh cắn răng rủa thầm một tiếng rồi sau đó đành chấp nhận cầm quần áo mới đến phòng tắm rửa mặt.
Nước lạnh xối xuống từ trên đỉnh đầu, tràn qua cái mũi cao thẳng của Hoắc Tư Niên rồi tiếp tục theo đôi môi mỏng của anh chảy xuống. Dòng nước lướt qua đường cong xương quai xanh sắc bén, chảy một đường thẳng đứng.
Hoắc Tư Niên đưa tay lên, dùng lòng bàn tay anh lau vệt nước lạnh lẽo trên mặt, hất tóc mái trên trán ra sau để lộ ra vầng trán trơn bóng.
Tốn gần nửa giờ tắm nước lạnh, Hoắc Tư Niên mới dừng lại. Anh tùy tiện khoác áo tắm dài đi ra. Cái quần bẩn đã bị anh ném vào thùng rác, còn ga trải giường thì… Hoắc Tư Niên nhíu mày, thay nó với động tác lưu loát rồi sau đó cầm xuống phòng giặt tầng một, trực tiếp ném vào máy giặt.
Làm xong tất cả, Hoắc Tư Niên mới mang vẻ mặt vô cảm đi về phòng.
...
Thời gian thoáng cái đã đến thứ tư, Mạnh Ninh có rất ít hành lý. Cô chỉ đem theo vài bộ váy để thay đổi và một ít vật dụng hằng ngày.
Buổi sáng Mạnh Ninh đã nhận được tin nhắn Hoắc Tư Niên gửi tới nói rằng anh chờ bọn họ ở sân bay, nên cô cùng Hoắc Sâm đã xách vali hành lý ra cửa từ sớm.
Tuy nhiên tài xế lại không dựa theo lộ tuyến dự định đi thẳng đến trước sân bay mà đi đến trước ga tàu cao tốc. Lúc nhìn thấy trạm dừng XXX, Mạnh Ninh còn cảm thấy lạ, ai ngờ Hoắc Sâm bên cạnh lại đẩy cửa xuống xe, trên đôi vai thon gầy vác theo balo vải bố màu đen, đó chính là tất cả hành lý của cậu.
Mạnh Ninh hơi nhíu mày, cô thấy Hoắc Sâm sắp đi thì vội vàng hỏi: “Tiểu Sâm, cậu không đi cùng chị đến sân bay sao?”
Nghe cô nói thế, Hoắc Sâm quay đầu lại, gương mặt có vài phần tương tự với Hoắc Tư Niên hơi nhướng lên, giọng điệu miễn cưỡng nói: “Chị với chủ nhỏ trải qua thế giới hai người, em đi làm gì.”
Mạnh Ninh: “...”

Cậu đang nói cái gì?
Thế giới hai người gì?!
Nhìn thấy gương mặt Mạnh Ninh trong một thoáng đã đỏ bừng, dưới đáy mắt còn cả cảm xúc khó tin, Hoắc Sâm chớp mắt, lúc này cậu mới nhận ra Mạnh Ninh hoàn toàn không biết chuyện, xem ra chú nhỏ còn chưa nói cho cô.
Hoắc Sâm ho nhẹ, nghiêm túc nói: “Thật ra vừa rồi em nói đùa. Chú nhỏ vốn cũng cho em đi, nhưng mà ở thành phố B có một trận chung kết eSports, trong đó có đội mà em thích nhất dự thi.”
“Lúc trước trận chung kết toàn được tổ chức ở nước ngoài, lần này là lần đầu tiên tổ chức ở trong nước, em nhất định phải đi.”
Chú nhỏ còn dựa vào quan hệ đưa cậu ta một tấm vé vào cửa rất khó lấy. Vậy nên cho dù trời có đổ mưa đao, Hoắc Sâm chắc chắn vẫn phải đến trận thi đấu này!
Đôi môi hồng phấn của Mạnh Ninh hé mở, dường như cô còn muốn hỏi điều gì, Hoắc Sâm nhìn thời gian rồi nói với vẻ vội vàng: “Bây giờ em không có thời gian, sắp kiểm tra vé rồi, có việc về rồi nói!”
Nói xong, không đợi Mạnh Ninh mở miệng, cái bóng thon gầy và cao ngất của cậu thiếu niên đã ba chân bốn cẳng bước lên bậc thang, chạy bước nhỏ rời đi.
Mạnh Ninh cau mày, một lúc lâu cô vẫn không nói chuyện. Ông nội Hoắc lớn tuổi, thân thể không chịu được dày vò nên không đi du lịch được thì Mạnh Ninh có thể hiểu, nhưng Hoắc Sâm cũng không đi, hơn nữa cậu xuất phát cùng ngày với cô, nhưng lại đi ga tàu cao tốc???
Hiện tại chỉ còn hai người cô và Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh nghĩ rồi lại nghĩ, tất cả có phải quá mức trùng hợp hay không?
Tài xế lái xe đến sân bay, Mạnh Ninh ủ rũ, trong lòng vẫn có chút uể oải. Đợi lát nữa nhất định cô phải hỏi Hoắc Tư Niên xem sự trùng hợp này có liên quan tới anh không.
Nửa giờ sau, cuối cùng xe cũng đến sân bay, tài xế lấy vali hành lý từ trong cốp xe đưa cho Mạnh Ninh. Mạnh Ninh nói lời cảm ơn, vào lúc cô đang chuẩn bị đi vào lại vô ý liếc nhìn màn hình lớn ở cổng vào.
Bên trên không phải ai khác mà chính là dáng người của Hoắc Tư Niên.
Đoạn video ngắn này cũng giống cái mà ngày đó cô và Hứa Dữu Dữu nhìn thấy ở trung tâm thương mại.
Mạnh Ninh biết Hoắc Tư Niên rất nổi tiếng, nhưng độ chú ý hiện tại của anh còn cao hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của cô.
Hai người xuất ngoại đi du lịch, chẳng lẽ không lo bị người qua đường chụp lén chút nào sao?
Mạnh Ninh đang nhìn chăm chú và say sưa vào người trên màn hình, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng tài xế chào hỏi với người khác. Không chờ cô quay đầu lại, một giọng nói trầm thấp và quen thuộc truyền đến, bên trong còn chứa ý cười nhạt: “Nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?”

Suy nghĩ bay xa của Mạnh Ninh bị kéo về. Cô vừa quay đầu đã chạm vào đôi mắt hồ ly hẹp dài và sâu thẳm, chất chứa sự dịu dàng như có như không của người đàn ông dưới mũ lưỡi trai.
Hôm nay, Hoắc Tư Niên trước mặt cô hiếm khi mặc áo T-shirt màu trắng, màu sắc không nặng nề như trước kia. Mũ lưỡi trai kéo thấp che chắn mái tóc đen và dày. Màu da anh trắng lạnh như ngọc, ngũ quan lập thể tuấn tú, khuôn mặt anh làm người ta đã gặp qua là không quên được, ấn tượng khắc sâu.
Gương mặt giống hệt với người xuất hiện trên màn hình, thậm chí người thật còn có thêm chút độ ấm.
Hoắc Tư Niên nhìn vào nơi khiến Mạnh Ninh ngẩn người vừa rồi, nụ cười nơi khóe môi anh càng hiện rõ, một tiếng cười khẽ ấm áp và sung sướng tràn ra trong cổ họng anh: “Hóa ra là anh à.”
Mặt Mạnh Ninh nóng lên, cô vội vàng phủ nhận, đầu lắc như trống bỏi: “Em, em không có.”
Hoắc Tư Niên tự nhiên nhận lấy vali hành lý trong tay cô bé, khóe môi nở nụ cười như có như không, giọng điệu dò hỏi vô cùng nghiêm túc: “Nếu không thì sao đỏ mặt?”
Mạnh Ninh: “...”
Thật sự cô chỉ nhìn thêm một cái thôi, sao lại bị chính chủ bắt gặp chứ.
Mặt của cô gái trước mắt đỏ bừng, bên tai cũng đỏ, đôi tay cô chắp sau lưng, giống một con thỏ chân tay luống cuống.
Hoắc Tư Niên thở ra một hơi, trái tim anh như được ngâm trong dòng nước ấm, có hơi ngứa. Anh giơ tay, động tác nhẹ nhàng xoa mái tóc đen nhánh của cô gái nhỏ rồi nói: “Không phải anh ở bên cạnh em sao, nhìn anh là được rồi.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh vừa thẹn vừa bực, có miệng mà không nói rõ được, cả người sắp bốc cháy.
Hoắc Tư Niên lại rất bình tĩnh, đuôi mắt hẹp dài cong theo nụ cười gian manh. Anh mở miệng nói với giọng điệu lười nhác: “Không chỉ có thể xem, mà còn có thể nắm, có thể ôm.”
Anh nhấn mạnh từng chữ một, như trêu ghẹo mà cũng như nghiêm túc: “Cũng không biết Chanh Nhỏ có chịu không.”
Vào khoảnh khắc đó, Mạnh Ninh cảm thấy hình như bản thân đã trông thấy cái đuôi hồ ly trên người Hoắc Tư Niên. Cái đuôi kia cuối cùng cũng không giấu được nữa mà lắc lắc về phía cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui