Chương 34: Bọn họ không tốt bằng anh
Mạnh Ninh đã đoán ra Hoắc Tư Niên sẽ hỏi câu này mà.
Cho anh một câu trả lời chẳng khác nào trả lời cho mối quan hệ không nắm chắc này, sau này hai người sẽ phải đứng cạnh nhau với tư cách gì đây? Mạnh Ninh vẫn chưa sẵn sàng.
Người trước mặt rũ mắt, lẳng lặng nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô đáp lời.
Mạnh Ninh như bị ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của người đàn ông bao vây, không thể tiến cũng chẳng thể lùi. Cô mím môi, vẫn quyết định bày tỏ nỗi lòng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Tư Niên, cảm ơn vì thời gian qua anh luôn chăm sóc và quan tâm đến em, luôn giúp em dọn dẹp mớ hỗn độn và chống lưng cho em.”
Hoắc Tư Niên im lặng lắng nghe, đôi mắt đen như mặt hồ tĩnh lặng khiến người ta không đoán được cảm xúc của anh.
Mạnh Ninh khựng lại một lúc rồi nói tiếp: “Anh nói trước khi gặp em, anh chưa từng rung động trước một ai.”
Ánh sáng xẹt qua mắt Hoắc Tư Niên, nhìn cô gái trước mặt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nghe cô nói:
“Em tin anh, bởi vì em cũng thế.”
Mạnh Ninh ngẩng đầu, chớp hàng mi dài cong vút nhìn anh. Đôi mắt trong suốt, đuôi mắt ẩn chứa sự chân thành.
Tuy Mạnh Ninh học rất giỏi nhưng trong chuyện tình cảm cô khá cục mịch. Lúc trước, khi còn học ở trấn nhỏ, trong lớp cũng có rất nhiều bạn nam thể hiện tình cảm trước mặt cô nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc nào khác ngoài việc học hành.
Nhưng sau khi đến thành phố, quen biết với Hoắc Tư Niên càng lâu, cô càng cảm thấy bản thân khác thường, rất xa lạ. Sau đó cô mới biết, loại cảm giác cô cho là bất thường thật ra là rung động.
Hoắc Tư Niên cúi đầu, tóc mai trên trán rũ xuống. Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi hàng lông mày rậm thẳng tắp, sống mũi cao thẳng mang đến cảm giác thiếu niên trưởng thành.
Nghe giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái trước mặt, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, cúi đầu ‘ừ’ một tiếng. Yết hầu trắng nõn trượt lên trượt xuống, chờ cô nói tiếp.
Mạnh Ninh cắn môi, cánh tay buông thõng bên người nắm chặt góc váy ngủ. Cô nói rất nhỏ nhưng lại giống như đã dồn hết sức lực để nói ra: “Nhưng em chưa sẵn sàng để có một thân phận khác.”
Sau khi thổ lộ tâm tình của mình, thuận lý thành chương yêu đương, vậy có nghĩa là từ giờ về sau Mạnh Ninh sẽ có một thân phận khác. Cô nói cô chưa sẵn sàng là vì cô chưa có năng lực và can đảm sóng vai với Hoắc Tư Niên.
Suy nghĩ về tình hình thực tại, Mạnh Ninh vẫn hèn nhát chọn lui về sau một bước.
Hai người im lặng hồi lâu, Hoắc Tư Niên xoa đầu ngón tay, đôi môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường cứng ngắc. Cảm xúc đan xen khó phân biệt chạy vòng trong mắt anh, mãi sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Em nói xong rồi?”
Mạnh Ninh không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tư Niên, cúi đầu thật thấp, hai tay vòng ra sau, cô nhìn chằm chằm vào đôi dép hình gấu trắng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra cô rất muốn nói anh có thể đợi cô thêm một thời gian nữa không, chờ cô trở nên ưu tú, trở nên mạnh mẽ, tâm lý đủ vững để đối diện với dư luận và những lời chửi mắng trên mạng xã hội. Lúc đó mới là thời cơ tốt nhất cho hai người.
Nhưng những lời này không có ý nghĩa gì cả. Những lời vừa nãy của cô có thể được xem là uyển chuyển từ chối người ta, nào có chuyện yêu cầu đối phương tiếp tục chờ đợi mình?
Vì thế Mạnh Ninh khẽ gật đầu, khẽ nói: “Em nói hết rồi.”
Đầu lưỡi người trước mắt vẫn chạm vào khóe miệng, không nói gì hồi lâu.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đưa ra quyết định Hoắc Tư Niên đều rất tỉnh táo. Anh là người hiểu bản thân muốn gì.
Hiểu ra tấm lòng của mình, anh lập tức hành động.
Năm đó, lúc viết bài hát, bản nhạc bị kẹt lại ở đoạn quan trọng nhất của điệp khúc, anh viết rất nhiều đoạn khác nhau nhưng không ưng ý, thức trắng mấy đêm liền mới viết ra bài hát vừa lòng nhất.
Ngay cả việc đánh đàn, chơi trống cũng thế, anh đều từng mất ăn mất ngủ chỉ vì muốn luyện cho thật tốt.
Bầu không khí lúc này có chút kỳ lạ, ngay lúc Mạnh Ninh cho rằng Hoắc Tư Niên sẽ không nói nữa thì người trước mặt lại mở miệng, giọng nói trầm ấm có chút khàn.
“Nếu em lùi bước vì thân phận hiện tại của anh thì anh có thể hiểu cho em.”
Hoắc Tư Niên bình tĩnh điều chỉnh hô hấp của mình, góc cạnh của gương mặt hiện lên rõ ràng, biểu cảm rất chân thành.
Mạnh Ninh cảm thấy bây giờ bàn luận về chuyện này rất khó giải quyết, người trước mặt rũ mắt nhìn cô. Không biết tại sao, đôi mắt ấy còn sáng ngời, dịu dàng hơn lúc nãy.
Hoắc Tư Niên mím môi dưới, tuy anh hơi nản lòng nhưng khi biết Mạnh Ninh cũng rung động trước anh thì trở ngại vô hình giữa hai người đã thu hẹp đi rất nhiều. Anh khựng lại một lát rồi nói với cô bằng giọng điệu đàm phán: “Nếu đã thế, anh cho em thời gian, sau này có thể ưu tiên chọn anh được không?”
Mạnh Ninh nghe thế thì giật mình, ngơ ngác nhìn anh.
Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh Mạnh Ninh lên đại học, bên người cô có rất nhiều đàn ông muôn màu muôn vẻ, Hoắc Tư Niên có chút tự ti. Đến lúc đó, có khi nào trong mắt cô bé này sẽ chứa một người khác hay không. Anh liếm môi, con ngươi đen nhìn chằm chằm Mạnh Ninh, không nhanh không chậm, quyến rũ nói: “Anh hy vọng tương lai Chanh Nhỏ chỉ cân nhắc một mình anh.”
Mạnh Ninh chần chờ mở miệng, cổ họng khô khốc bỏng rát.
Có lẽ là vì đôi mắt của Hoắc Tư Niên quá hấp dẫn, Mạnh Ninh như bị mê hoặc, định gật đầu đồng ý thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, đuổi những lời đến bên miệng của Mạnh Ninh vào trong họng.
“Ninh Ninh mở cửa, thím Chu đây, thím mang sữa cho cháu uống trước khi đi ngủ này.”
Người đứng ngoài cửa là thím Chu.
Mạnh Ninh căng thẳng trợn mắt, gương mặt xinh đẹp chỉ còn vẻ bối rối. Cô suýt quên, vào giờ này mỗi tối, thím Chu sẽ mang sữa vào.
Hoắc Tư Niên lại bình tĩnh, trên gương mặt điển trai không có chút cảm xúc dư thừa nào, còn xoay người định mở cửa. Mạnh Ninh trợn tròn mắt, cuối cùng giật mình nhận ra tình huống hiện tại không ổn, vội nắm lấy tay áo của anh, giọng nói mềm mại mang theo chút vội vã: “Anh đừng đi, thím Chu nhìn thấy sẽ hiểu lầm đó.”
Hoắc Tư Niên nghiêng đầu, thản nhiên nhìn cô, đáy mắt hiện vẻ cười như không cười.
“Hiểu lầm cái gì?”
Cô bực bội nói: “Thường vào giờ này ai cũng đi ngủ cả rồi nhưng muộn thế này anh vẫn ở trong phòng em...không thích hợp.”
Trái tim Mạnh Ninh đập loạn, anh biết rõ còn cố hỏi.
Hoắc Tư Niên đăm chiều gật đầu, còn nghiêm túc hỏi: “Vậy bây giờ anh phải làm sao?”
“Anh trốn trong phòng thay đồ trước đã!” Dứt lời, đôi mắt trong veo của cô gái sáng rực, kéo tay Hoắc Tư Niên vào trong phòng thay đồ.
Hoắc Tư Niên không nói không rằng nhìn bàn tay đang đan vào nhau của hai người, bỗng có chút không muốn buông ta. Hiển nhiên là Mạnh Ninh không rảnh để ý đến tâm tư đen tối của người nào đó. Sau khi đẩy người vào trong thì ngang nhiên rụt tay về.
Cô gái trước mặt xoay người rời đi, bóng lưng dịu dàng mảnh mai, ngọn tóc đen nhánh mềm mại lướt qua góc áo Hoắc Tư Niên, không để lại dấu vết.
Mạnh Ninh điều chỉnh cảm xúc, hít một hơi thật sâu rồi giả vờ bình tĩnh ra mở cửa. Thím Chu cười tủm tỉm nhìn cô, dịu dàng dặn dò: “Uống xong ngủ sớm đi, muộn rồi.”
Mạnh Ninh gật đầu, cầm ly sữa trong tay đối phương, khẽ nói: “Cảm ơn thím Chu, thím cũng ngủ sớm đi.”
“Được, vậy thím về trước đây.”
“Dạ.”
Hoắc Tư Niên lười biếng dựa vào sau tủ quần áo, cúi đầu. Trước khi rời đi, cô gái nhỏ còn không quên bật đèn cho anh. Mùi hoa sơn chi thoang thoảng trong không khí như mùi trên người Mạnh Ninh, hình như từ tủ quần áo tràn ra, nhàn nhạt từng đợt vây quanh chóp mũi của Hoắc Tư Niên.
Anh im lặng rũ mắt, nghe cuộc nói chuyện của cô gái và thím Chu ngoài phòng thay quần áo. Khóe môi khẽ cong lên, gương mặt điển trai chỉ còn nắng xuân ấm áp, ngũ quan góc cạnh lạnh lẽo thêm mấy phần dịu dàng.
Mạnh Ninh tạm biệt thím Chu rồi đóng cửa, cầm ly sữa quay vào trong thì nhìn thấy Hoắc Tư Niên đang đứng ở cửa phòng thay quần áo.
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy lướt qua mặt cô, dừng lại trên người cô. Đáy mắt đen láy như đang cười cô, im lặng nhìn.
Mạnh Ninh đối diện với tầm mắt người nào đó, mặt mũi lập tức đỏ lên, nhớ lại phản ứng lúc nãy chỉ cảm thấy ngượng nghịu vô cùng.
Mạnh Ninh vội vàng lấy lại bình tĩnh, Hoắc Tư Niên đứng cách cô không xa đang sải từng bước chân về phía cô.
“Sợ người khác nhìn thấy đến thế à?” Anh nói vô cùng bình thản, lại còn nghiêm túc.
“...”
Mạnh Ninh vô thức liếm môi, cúi đầu nhìn ly sữa trên tay mình rồi đưa cho Hoắc Tư Niên. Giọng nói của cô vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại mang theo ý lấy lòng và để giảm sự ngượng ngùng giữa hai người: “Anh, anh uống không?”
Hoắc Tư Niên rũ mắt, môi mỏng mấp máy: “Không.”
Giọng điệu không chút gợn sóng khiến cô không nhìn ra hiện tại anh đang vui hay vẫn còn để ý chuyện vừa nãy. Quan trọng là... đã muộn thế này nhưng anh không hề có ý định đi về.
Mạnh Ninh chu môi, thầm nghĩ trong lòng: Anh không uống thì em uống.
Mạnh Ninh móc điện thoại ra nhìn giờ rồi lớn giọng ‘wow’ một tiếng trước mặt Hoắc Tư Niên rồi nói: “Đã mười một giờ rồi cơ à, chớp mắt một cái đã trễ thế này...”
Hoắc Tư Niên: “...”
Hoắc Tư Niên bật cười, sao anh có thể không nghe ra ý đuổi khách của cô gái nhỏ cơ chứ?
Anh đành bất đắc dĩ phối hợp với lời nói của cô gái, thản nhiên nói: “Nếu đã trễ như thế thì anh về trước đây.”
Nghe thế, cặp mắt to tròn của cô gái trước mặt sáng rực, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, biểu cảm trên gương mặt như sợ anh sẽ đổi ý. Hoắc Tư Niên mím môi, trái tim thắt lại.
Mạnh Ninh cong môi tiễn Hoắc Tư Niên ra cửa, sự vui vẻ không tự chủ lan tràn. Dáng người cao lớn của người đàn ông quay lại, bóng lưng thẳng tắp ngược sáng, phân nửa gương mặt điển trai ẩn trong bóng đen.
‘Cuộc nói chuyện’ đêm nay không đạt được kết quả mà Hoắc Tư Niên mong muốn. Anh im lặng dừng bước, trầm giọng nói: “Có thể đồng ý với anh một việc không?”
Mạnh Ninh không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu, con ngươi trong suốt nhìn anh: “Chuyện gì ạ?”
Hoắc Tư Niên khẽ hít vào một hơi, cúi người ngang với tầm mắt của cô, ánh mắt chăm chú như đang dặn dò cô một việc rất quan trọng.
“Sau này đừng nhận quà của người con trai khác.”
Mạnh Ninh im lặng, hình như cô đã cảm nhận được gì đó. Nếu thứ anh nói đến là hộp âm nhạc Hoắc Sâm tặng thì thật ra cô cũng có quà đáp lại.
Cô mím môi hỏi: “Vì sao?”
Hoắc Tư Niên chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm, dù anh biết suy nghĩ của mình rất trẻ con nhưng anh không thể nhịn được.
“Anh không muốn em cho người khác cơ hội.”
Tiếng tim đập mạnh mẽ lùng bùng bên màng nhĩ, Mạnh Ninh ngẩn ra.
Hoắc Tư Niên chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn vành tai dần đỏ lên của cô gái, đầu ngón tay ấm áp có chút ngứa, muốn nhéo cô một cái nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại. Anh vươn tay xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh của cô gái, chậm rãi nói: “Bởi vì... bọn họ không tốt bằng anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...