Trên đường về nhà, trong xe im lặng khác thường.
Tài xế cảm thấy xung quanh mình như đang bao phủ bởi bầu không khí nặng nề, đột nhiên nghe thấy tiếng ông chủ cúi thấp người nhẹ giọng dỗ dành cô gái nhỏ bên cạnh, không thèm để ý đến mặt mũi bản thân mà cầu xin sự tha thứ, tài xế hết sức kinh ngạc, cũng không dám nhìn lén.
Mạnh Ninh cố ý giữ khoảng cách với Hoắc Tư Niên, cô ngồi sát mép rìa, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai gần như dán vào cửa xe, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân, như thể đang có một con quái thú hung dữ đang ngồi bên cạnh.
Hoắc Tư Niên đương nhiên chú ý tới động tác nhỏ của Mạnh Ninh, cô gái nhỏ quay nửa người sang bên kia, lẳng lặng không nói nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với anh là mái tóc đen dày hơi bù xù của cô, ánh sáng thực thực ảo ảo chiếu vào, hắt lên mái tóc ấy làm tản ra thứ ánh sáng lấp lánh như những vì sao.
Lông mi Hoắc Tư Niên đen như lông quạ nheo lại, vẻ mặt trầm tư, mấy lần muốn nói rồi thôi, cô gái nhỏ rõ ràng vẫn còn đang tức giận, vốn không cho anh cơ hội giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên chậm rãi xoa nắn đầu ngón tay, vừa rồi nước mắt ấm áp ướt át của cô đã thấm đẫm trên đó, tuy đã khô nhưng trong lòng vẫn còn đau nhói, lúc này Hoắc Tư Niên mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí làm anh có hơi không lường trước được.
Với anh mà nói, đó chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, chuyện tưởng chừng chỉ cần đôi ba câu là có thể giải thích ổn thỏa, nhưng đối với Mạnh Ninh, điều đó thực sự khiến cô đau lòng.
Nghĩ đến việc ấy, Hoắc Tư Niên thở dài, giương đôi mắt hồ ly hẹp dài lạnh lùng, im lặng nhìn bóng lưng của cô gái, suy tư một lúc mới chậm rãi nói: “Anh biết tại sao em lại tức giận, xin lỗi em.”
“Chuyện trên hot search là do anh xử lý không tốt, đáng lẽ nên làm rõ mọi chuyện ngay từ đầu.”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông vang lên sau lưng cô, một chữ cũng không lọt vào tai Mạnh Ninh, cô không quay đầu nhưng bàn tay đang buông thõng bên cạnh vô thức hơi siết chặt lại.
Hoắc Tư Niên: “Anh không quen Chương Tinh Nhiễm, đây là lần đầu tiên hợp tác, những bức ảnh và GIF đang hot trên mạng chỉ là ảnh cắt ghép một phần.”
Anh hơi dừng lại, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn chằm chằm bóng lưng không nhúc nhích của cô gái, nói: “Trong phòng riêng còn có cả nhân viên công tác của đoàn phim, cũng không phải chỉ có anh và Chương Tinh Nhiễm.”
Lần đầu tiên họ hợp tác là hát ca khúc chủ đề cho một bộ phim, sau khi bức ảnh bị lộ, Hoắc Tư Niên đang ở trên máy bay đi tham gia hoạt động ở nước ngoài, công ty cũng cố tình ém nhẹm tin tức, không cho những người bên cạnh thông báo cho anh.
Về nguyên nhân, Chương Tinh Nhiễm là cháu gái của một giám đốc điều hành cấp cao của công ty, mới ra mắt không lâu, muốn mượn sự nổi tiếng của anh để làm bàn đạp, cho nên mấy cái hot search và dư luận trên mạng, công ty đều ngầm đồng ý, sau khi Hoắc Tư Niên thuê người điều tra, mới biết mấy tên chó săn chuyên chụp lén thực ra cũng là người do công ty sắp xếp.
Hoắc Tư Niên ra mắt lâu như vậy, ghét nhất là scandal, lần này lại bị công ty quản lý của chính mình lừa một vố, tối nay vừa xuống máy bay trên đường nhanh chóng trở về, anh đã nhờ người phát thông báo thanh minh làm rõ, còn có video giám sát của khách sạn làm bằng chứng.
Người đàn ông chân thành nói, Mạnh Ninh rõ ràng không muốn nghe, nhưng lại ghi nhớ từng lời giải thích của anh.
Hoắc Tư Niên: “Về phía công ty, anh đã gửi văn bản chấm dứt hợp đồng.”
Hợp đồng năm năm của anh với công ty sắp hết hạn, anh cũng đã định chấm dứt nó từ trước, chỉ là công ty cứ cố tình ngăn cản, muốn người bên phía anh cân nhắc thêm, mới nhân cơ hội này bày binh bố trận, bòn rút mọi nguồn lợi và giá trị cuối cùng từ anh.
Nghe người quản lý nói, sự nổi tiếng của Chương Tinh Nhiễm đã tăng lên không ít nhờ dựa vào dư luận trên mạng.
Mạnh Ninh rất khó phủ nhận việc sau khi nghe những lời giải thích nghiêm túc và chân thành của Hoắc Tư Niên, cảm xúc đè nén trong lòng cô đã được xoa dịu phần nào, nhưng lý trí lại nói với cô, cô và Hoắc Tư Niên khác biệt rất lớn, vốn dĩ hai người không cùng một thế giới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô là một người bình thường, sống một cuộc sống chậm rãi, bình đạm, an phận giống như nhịp sống của đa số những người bình thường khác, còn Hoắc Tư Niên là người trong bước ra từ tiểu thuyết, giới giải trí cùng cô cách nhau như trời với đất.
Cho dù hôm nay anh và Chương Tinh Nhiễm chung khung hình là hiểu lầm, nhưng trong tương lai bên cạnh anh có thể sẽ xuất hiện người khác, nhất cử nhất động sẽ bị ống kính của giới truyền thông phóng đại vô hạn, trở thành chủ đề bàn tán của công chúng trước bàn trà và sau mỗi bữa cơm.
Mạnh Ninh đã theo dõi hot search ngày hôm đó, có một số cư dân mạng suy đoán rằng Chương Tinh Nhiễm đang cọ nhiệt, muốn dựa vào scandal mập mờ với Hoắc Tư Niên, người hâm mộ trên weibo của Chương Tinh Nhiễm tăng hơn một triệu chỉ trong một đêm, dù cho hầu hết trong số họ đến để dùng bạo lực mạng, mặc sức mắng chửi cô ta.
Mạnh Ninh dần dần thấy được viễn cảnh, nếu một ngày Hoắc Tư Niên thật sự công khai yêu đương hẹn hò, không biết sẽ lại gây ra phong ba cơn bão táp đẫm máu thế nào nữa? Chương Tinh Nhiễm của hiện tại là một ví dụ, mặc dù bên kia cũng thu được lợi ích từ vụ việc này, nhưng nếu là Mạnh Ninh, cô không bao giờ muốn có một cuộc sống như vậy.
Mạnh Ninh mím môi, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn ra ngoài cửa sổ, những vệt nước mắt trên mặt đã được gió hong khô, ánh mắt trống rỗng, khiến người ta không thể nhìn thấu cô đang nghĩ gì.
Hoắc Tư Niên giải thích xong yên lặng chờ đợi phản ứng của Mạnh Ninh, nhưng cô rất lâu cũng không lên tiếng, chỉ có gió đêm tràn vào từ cửa sổ lướt nhẹ qua mái tóc dài trước ngực cô, khẽ tung bay.
Từng giây từng phút chờ đợi, Hoắc Tư Niên trước nay chưa từng có cảm giác bồn chồn lo lắng như vậy, giống như đã phạm phải lỗi lầm gì đó, anh mím môi, yết hầu nhô cao chậm rãi chuyển động lên xuống, sau đó khẽ thở dài, kiềm chế sự sốt ruột và bất lực trong lòng, giọng điệu từ tốn: “Trái Chanh Nhỏ, em thất vọng về anh sao?”
Cụm từ “thất vọng” dường như mang lại cho Mạnh Ninh một loại quyền lực rất lớn, có thể dùng nó để phán xét chuyện đúng sai của Hoắc Tư Niên.
Tâm trí của Mạnh Ninh hơi lay động, cô chậm rãi quay người lại, đôi mắt hạnh trong veo nhìn anh chằm chằm, lông mi hơi run bán đứng tâm tình giả vờ bình tĩnh của cô.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói phát ra từ đôi môi hồng hé mở có chút hơi khàn: “Anh vẫn luôn rất xuất sắc, em sẽ không bao giờ thất vọng về anh.”
Thành tựu trong giới giải trí ngày hôm nay của Hoắc Tư Niên đều do anh tự nhờ vào thực lực của mình mà có được, một người bình thường như cô có tư cách gì mà khua chân múa tay với anh?
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng chịu để ý đến anh, tuy rằng khuôn mặt như ngọc vẫn lạnh lùng, nhưng Hoắc Tư Niên lại giống như đứa trẻ được cho ăn kẹo, ánh mắt bình tĩnh bỗng trở nên dịu dàng.
“Vẫn còn giận à?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Mạnh Ninh khẽ mím môi, tấm lưng cứng đờ thả lỏng, âm thanh rất nhỏ, giọng nói cũng rất lạnh nhạt: “Anh, đây là chuyện riêng tư của anh, em không nên tức giận.”
Thân phận hiện tại của cô dù sao cũng chỉ là khách ở nhờ nhà người khác mà thôi, đáng lẽ nên ngoan ngoãn nghe lời, không nên lòng tham không đáy mà đòi hỏi này kia.
“Nhưng, nếu như anh không thích em thì không nên nói những lời đó, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”
Mạnh Ninh chớp chớp đôi mắt chua xót, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Tư Niên, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc nên quay đầu đi không nhìn anh nữa, âm cuối nghẹn ngào không dễ phát hiện, hốc mắt lại bắt đầu cay cay chua xót.
Hít thở một hơi, Hoắc Tư Niên vô tình bị lời nói của cô gái đánh trúng tim, anh cảm thấy lần này mình đã hoàn toàn sai lầm.
Anh gia nhập làng giải trí đã lâu, đã quen với nếp sống, thói quen xã hội trong giới này, anh cũng từng chứng kiến rất nhiều mối tình thật giả mập mờ giữa nam và nữ, cô gái trước mặt tình cảm trong sáng tính tình thẳng thắn, tâm tư gần như đều viết hết lên mặt, tuy cô đã 18 tuổi nhưng rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ cần được bao bọc.
Đôi môi mím chặt của anh buông lỏng, ánh sáng phản chiếu trên đôi đồng tử đen láy, giọng điệu dịu dàng đến khó tin: “Trước khi gặp em, anh chưa từng rung động trước bất kỳ ai.”
Tay của Hoắc Tư Niên vô thức nắm chặt, ánh mắt kiên định chăm chú nhìn cô: “Nói như vậy, em có thể hiểu không?”
Vừa dứt lời, bên trong xe liền im bặt, tài xế ghế trước ngửi được mùi nguy hiểm ngồi ngay ngắn, nắm chặt vô lăng nhìn về phía trước, thậm chí cảm thấy bản thân lúc này thở thôi cũng trở nên dư thừa.
Anh ta vậy mà nghe thấy sếp của mình đang tỏ tình với cô gái nhỏ!
Vẻ mặt Mạnh Ninh có hơi sững sờ, dường như cô không ngờ Hoắc Tư Niên lại đột nhiên nói ra lời này, cô ngước mắt nhìn Hoắc Tư Niên, khuôn mặt thanh lãnh bình thản nhưng dịu dàng, lúc này cũng an an tĩnh tĩnh yên lặng nhìn cô.
Mạnh Ninh không biết, sự rung động mà Hoắc Tư Niên nói là nhất thời khí huyết sôi trào hay thực sự nghiêm túc, cô hoàn toàn không đoán được.
Trong mắt cô, Hoắc Tư Niên luôn tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, làm gì cũng tự do thoải mái, cô không biết được trong đó có mấy phần thật tâm, hoặc cũng có thể chỉ là thích nuôi một vật cưng nhỏ, mỗi khi anh nhớ đến mới để tâm trêu chọc nó một chút mà thôi.
Mạnh Ninh nhướng mắt, chậm rãi siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người như để khích lệ bản thân, đôi môi hồng mấp máy, nghiêm túc hỏi anh: “Anh, anh có biết anh đang nói gì không?
Hoắc Tư Niên: “Anh biết.”
Người đàn ông trước mặt đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, bên trong là sự kiên định mà trước đây cô chưa từng thấy qua, không hề có chút do dự nào.
“Từng giây từng phút ở bên cạnh em, anh biết bản thân mình là đang có cảm xúc gì.”
Thích trêu chọc cô, nhìn cô đỏ mặt, nắm lấy tay cô, nghe cô gọi anh là anh Tư Niên.
Hoắc Tư Niên không thể diễn tả chính xác bằng lời, nhưng cảm giác này là thứ mà anh chưa từng có trước khi gặp Mạnh Ninh.
Nếu lần đầu gặp mặt, chỉ là gieo một hạt giống vào lòng thì bây giờ nó đã đâm chồi nảy lộc.
Thứ Hoắc Tư Niên quan tâm không nhiều, điều anh muốn rất đơn giản, từ trước đến nay, chỉ có người con gái trước mặt.
Mạnh Ninh ngây người nhìn anh, hàng mi rì rào chớp động được ánh sáng nhuốm lên một màu sắc dịu dàng, vị trí trái tim cô như bị thứ gì đó đập vỡ nứt ra, trong khoảnh khắc đó, cô thừa nhận mình sắp chết chìm trong ánh mắt bịn rịn ôn nhu của người đàn ông.
Lý trí trong cô đang lung lay, cổ họng Mạnh Ninh khô khốc khẽ nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén cảm xúc sắp tuôn trào, đôi mắt như trái nho đen được rửa sạch bằng nước, trong veo sạch sẽ.
Cô hơi dừng lại, biết được câu trả lời mà Hoắc Tư Niên muốn lúc này là gì, rõ ràng cũng là điều mà cô đã tâm tâm niệm niệm, hy vọng từ rất lâu, nhưng bây giờ cô lại bị hiện thực đẩy lùi một bước.
Mạnh Ninh bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Em đang có rất nhiều mối bận tâm, hiện tại không có cách nào trả lời anh luôn được.”
Có vẻ nó giống như một lời từ chối, nhưng đáy mắt của Hoắc Tư Niên lại vô tình lộ ra ý cười nhàn nhạt, vừa lưu luyến vừa khắc chế.
Anh từ từ cong môi, đôi mắt sâu thâm tình trong đêm hè được mài giũa thành một màu sắc dịu dàng ấm áp, giọng nói hơi trầm: “Không sao.”
Anh nói: “Anh nguyện ý đợi.”
Đợi bao lâu cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...