Đối diện với ánh mắt tràn đầy hứng thú của người đàn ông, hô hấp của Mạnh Ninh ngừng lại một chút, giống như có một luồng điện chạy dọc cơ thể cô, cảm giác tê dại truyền đến nơi mềm mại nhất trong ngực cô.
Cô "ồ" một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.
Hoắc Tư Niên có thể nói tiếp nhưng anh cũng không nói nữa, lý trí nói cho anh biết, bây giờ không phải là cơ hội tốt nhất.
Hai người đều im lặng, nhìn màn cầu hôn lãng mạn trước mặt, màn đêm dần buông xuống, khi chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út của cô gái, xung quanh bùng lên một trận hoan hô, còn vui vẻ hơn khi mình cầu hôn thành công.
Sau khi cầu hôn kết thúc, Mạnh Ninh theo Hoắc Tư Niên về nhà. Trên đường đi về Hoắc Tư Niên nhận được vô số tin nhắn, đều là tin chúc mừng anh đã kết thúc buổi concert thành công, Hoắc Tư Niên lái xe vừa phải, vốn định giống như lần trước, để cho Mạnh Ninh trả lời tin nhắn giúp anh, nhưng anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trên ghế lái phụ, phát hiện Mạnh Ninh đã ngủ từ lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu cô gái nhỏ tựa vào lưng ghế, tóc dài đen thui mềm mại dài tùy ý buông xuống dừng ở trước người cô, hàng mi mỏng khép kín che đi đôi mắt hạnh, cái mũi thanh tú vẽ ra một đường cong dịu dàng khéo léo, tiếp đó là đôi môi hồng hào khẽ cong lên, khuôn mặt cô khi ngủ yên tĩnh dịu dàng, không có một chút đề phòng, có chút giống con mèo con ngây thơ.
Khi cô nhóc này ngủ lại không có chút gánh nặng hình tượng.
Hoắc Tư Niên liếm liếm môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, anh lập tức cầm điện thoại di động đặt chế độ không làm phiền.
Xe vững vàng chạy đến khu biệt thự phía nam thành phố, một tiếng sau, xe chậm rãi dừng lại trước cửa nhà cũ.
Cô gái nhỏ trên ghế phó lái còn chưa tỉnh ngủ, đôi mi dày cong cong ngoan ngoãn hạ xuống, giống như hai cái bàn chải lông xù nhỏ, bị nhuốm một chút ánh sáng vàng nhạt, nhuộm một màu rám nắng mềm mại.
Ánh mắt Hoắc Tư Niên thâm thúy, ánh mắt ngừng lại trên khuôn mặt trắng như ngọc trai của cô gái vài giây, cơ thể như bị ma xui quỷ khiến đi đến gần cô một chút, cô gái như tơ tằm trong sáng đơn giản không màng danh lợi có vị ngọt như kem ô mai.
Nghe được tiếng động cơ của ô tô, quản gia biết là Hoắc Tư Niên đã trở về, vì vậy đi ra chào đón. Khoé mắt Hoắc Tư Niên nhìn thấy có người chạy chậm từ bên trong cửa sắt tới đây, lập tức mặt không đổi sắc lui về phía sau, rất nhanh ngoài cửa sổ truyền đến tiếng của quản gia: "Thiếu gia, tôi đến giúp cậu đậu..."
Chữ "xe" cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, chân mày Hoắc Tư Niên đã nhíu lại, đầu ngón tay thon dài đặt trên đôi môi mỏng, làm động tác ra hiệu im lặng. Quản gia lập tức yên lặng, bác ấy chớp chớp mắt, nhận được ám hiệu của anh, lúc này mới để ý thấy Mạnh Ninh đang ngủ say trên ghế lái phụ.
Quản gia thức thời rời đi, Hoắc Tư Niên đẩy mở cửa xuống xe, đi đến bên cạnh ghế lái phụ, đang chuẩn bị xoay người ôm Mạnh Ninh, ai ngờ cô gái lại chậm rãi mở đôi mắt mê man, đôi mắt còn đang lim dim buồn ngủ.
Mạnh Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, sau khi lên xe thì không biết gì hết, vừa mở mắt một cái đã đến nơi rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang phóng to N lần trước mắt, Mạnh Ninh lập tức sững sờ, bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô đập mạnh một chút.
"Tỉnh rồi sao?"
Hoắc Tư Niên giữ tư thế này, dùng đôi mắt đen nhìn chăm chú cô, từ cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp dịu dàng.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau, lông mi Mạnh Ninh run rẩy hạ xuống, không quá tự nhiên nghiêng đầu, đôi môi màu hồng khẽ động một cái: "Ưm."
Chắc là do không nói gì trong một thời gian dài, vừa mở miệng nên cổ họng có chút khàn khàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, có chút trầm ngâm gật đầu, ánh mắt liếc qua lỗ tai màu hồng của cô gái, lúc này mới không nhanh không chậm đứng dậy lui về phía sau.
Đậu xe xong, hai người cùng nhau đi lên lầu, suốt đường đi Mạnh Ninh đều cúi đầu giống như cố ý né tránh đối mặt và nói chuyện với Hoắc Tư Niên.
Tới trước cầu thang lầu ba, Mạnh Ninh nhìn thấy phòng ngủ của mình, cả người như được đại xá, hận bây giờ không thể lập tức vọt vào trong. Lúc cô đang kích động bước lên nữa bước đầu tiên, phía sau truyền đến giọng nói của Hoắc Tư Niên: "Trái Chanh Nhỏ, ngày mai gặp."
Mạnh Ninh quay đầu lại, chống lại ánh mắt âm trầm của Hoắc Tư Niên, vẫn là mái tóc ngắn màu vàng, vẫn là khuôn mặt trắng nõn đó, lúc này có chút không giống với lúc anh đứng trên sân khấu, nói đúng hơn là thiếu đi một chút kiêu ngạo, nhiều hơn một chút dịu dàng.
Trái tim Mạnh Ninh khẽ rung động, dịu dàng nói: "Anh Tư Niên, ngày mai gặp lại."
Nói xong, Mạnh Ninh xoay người trở về phòng ngủ, Hoắc Tư Niên đứng yên tại chỗ một lúc lâu, dáng người cao ngất như cây tre bị ánh sáng kéo dài, nhìn chăm chú vào vóc dáng mảnh mai nhẹ nhàng biến mất ở hành lang, sau đó anh mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc.
Ban đêm, Mạnh Ninh đi ra từ phòng tắm, mái tóc lộn xộn mới vừa sấy xong xoã tung trên chiếc giường lớn mềm mại, lúc này một mắt nhắm lại, bên tai dường như còn có tiếng hò hét chói tai, giống như cô vẫn bên trong biển người ồn ào ở trong hội trường trung tâm thể dục, có lẽ là di chứng sau buổi biểu diễn.
Mạnh Ninh lấy một cái gối đầu lót dưới cằm, chống đỡ cái đầu mê man, cầm di động nhắn tin báo bình an cho Hứa Dữu Dữu.
Rất nhanh Hứa Dữu Dữu đã gửi một bức ảnh qua, tất cả đều là mỹ thực đêm khuya.
Một quả bưởi ngọt ngào: "Đói quá không chịu được, đang ở cửa tiểu khu ăn đồ nướng!"
Mạnh Ninh nuốt nước miếng nhưng không có đói, trong đầu nhớ lại ly kem vị ô mai ở bên ngoài hội trường buổi concert, hình ảnh của Hoắc Tư Niên cũng theo đó mà hiện ra, thật lâu không thoát ra được.
Sau khi cô chôn đầu vào gối một lúc lâu, đột nhiên bỏ cuộc thở dài, đầu ngón tay chạm chạm trên màn hình, soạn tin nhắn gửi đi:
"Dữu Dữu, tớ có chuyện này muốn hỏi cậu, cậu giúp tớ phân tích nhé?"
Một quả bưởi ngọt ngào: "Được, cậu nói đi."
"Chuyện là, tớ có một người bạn, mỗi lần cô ấy nhìn thấy một người con trai thì tim lập tức đập nhanh, người đó nói với cô ấy mấy câu, cô ấy không khống chế được bèn đỏ mặt."
Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, vừa sắp xếp từ ngữ, vừa gõ chữ: "Người con trai này cũng rất chăm sóc cô ấy, nhưng giống như là chăm sóc em gái vậy, hơn nữa thân phận của hai người có chút chênh lệch, ở chung với nhau càng lâu, bạn của tớ bèn cảm thấy rất tự ti."
"Cậu nói, tâm lý của cô ấy có phải là không bình thường không?"
Nhìn thấy nội dung tin nhắn mình gửi đi, tảng đá trong lòng Mạnh Ninh giống như nhẹ đi, lại bắt đầu có chút không yên.
Sau một phút đồng hồ, Hứa Dữu Dữu trả lời: "Ninh Ninh, không phải cậu thích ai chứ?!"
Mặt Mạnh Ninh nóng lên trong phút chốc, vội vàng nói dối: "Không phải tớ, là một người bạn của tớ!"
Một quả bưởi ngọt ngào: "Theo tình hình này, cậu đang thích thầm cậu ta? Học chung lớp với chúng ta sao? [Ánh mắt lấp lánh]"
Mạnh Ninh không cần suy nghĩ: "Không phải trong lớp chúng ta."
Một quả bưởi ngọt ngào: "Vậy người con trai này là ai! Tớ tuyệt đối giữ bí mật này cho cậu!"
Nhìn cuộc trò chuyện này của hai người, Mạnh Ninh rơi vào trầm mặc, "một người bạn" là câu nói tự bại lộ, cô cúi đầu, nhớ tới khuôn mặt của Hoắc Tư Niên, dấu hiệu nhận biết tóc vàng, mày rậm mắt đen, lúc lười biếng nhìn người khác, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nhếch luôn hiện ra tia quyến luyến
Giống như một con mèo, Mạnh Ninh suy nghĩ, vì thế trả lời rất đúng trọng tâm: "Ừ... Là một con hồ ly nam."
Một quả bưởi ngọt ngào: "Hồ ly nam? Từ này giống như là để miêu tả Hoắc Tư Niên thế, con trai trường chúng ta cũng không có người nào như vậy."
Mạnh Ninh bất đắc dĩ: "Anh ấy không phải là người trong trường chúng ta."
Không thể tiếp tục nói chuyện này nữa, Mạnh Ninh vội vàng chúc ngủ ngon với Hứa Dữu Dữu, rồi lập tức đặt điện thoại di động qua một bên, đầu tóc lộn xộn giống như con rùa đỏ mặt trốn vào trong chăn.
Càng về đêm, trong màn sương mù, Mạnh Ninh lại nhớ tới cảnh tượng hàng ngàn con người ồn ào sôi sục ở đêm concert. Lúc cô đang đứng ở trong phòng nghe, không biết là ai đã đưa cho cô một cái microphone, lúc này Hoắc Tư Niên đã dừng lại, cùng với mọi người ở đây nhìn về phía cô, có vô số ánh mắt dừng ở trên người cô.
Mạnh Ninh không có lý trí tay cầm microphone, cố lấy hết dũng khí nói với người trên sân khấu: "Anh Tư Niên, em thích anh!"
"Anh có thể làm bạn trai của em không?"
Người đàn ông trên sân khấu nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ngũ quan như đao khắc, khóe miệng anh treo một nụ cười lười biếng, trước mặt tất cả khán giả trong hội trường buổi concert, chậm rãi lên tiếng: "Xin lỗi Trái Chanh Nhỏ, mẫu người lý tưởng của anh là phải biết hát và sáng tác nhạc, biết đánh trống, biết chơi đàn dương cầm, biết đánh ghi-ta, phải giỏi bằng anh."
"Em chỉ là một học sinh, cái gì cũng không biết, chúng ta không hợp nhau."
Sau khi người đàn ông nói xong, Mạnh Ninh sửng sốt tại chỗ, hốt hoảng giữa tiếng cười của khán giả, giống như đang xem một vở hài kịch của một đoàn hí kịch nào đó.
Hình ảnh vừa chuyển, Mạnh Ninh đột nhiên xuất hiện ở trong phòng đàn của Hoắc Tư Niên, trước mặt cô là một cái trống, tay cô đang nắm dùi trống, lặp lại động tác ngày đó Hoắc Tư Niên dạy cô, cô không ngừng tập luyện nhưng có làm cách nào cũng không đánh tốt được.
*
Sáng hôm sau, nắng sớm ấm áp xuyên qua cửa sổ, dọc theo khe hở của bức màn màu trắng đang buông xuống, chiếu trên sàn nhà màu nhạt, chiếu ra một tia ánh sáng mỏng manh.
Mạnh Ninh tỉnh dậy trong tình trạng mê man, tay vươn ra từ trong chăn dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, cô sờ điện thoại dưới gối ngủ xem mấy giờ, trong chốc lát cô đã tỉnh táo hơn không ít, vội vàng đứng dậy từ trên giường.
Thế mà lại bỏ lỡ thời gian ăn sáng!
Mạnh Ninh lê dép lê đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cả người mệt mỏi, cô xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, vậy mà giấc mơ tối qua lại hiện lên vô cùng rõ ràng, loại cảm giác này giống như mình thật sự đã đánh trống cả một đêm, vừa hoang đường vừa buồn cười.
Mạnh Ninh cảm thấy ngại đỏ cả mặt, ảo não nức nở một tiếng.
Sau khi uống lầu, trong nhà ăn không có ai cả, trên bàn cơm vẫn còn giữ một phần ăn sáng, Mạnh Ninh ngước mắt, nhìn thấy dì Chu đang bận rộn ở trong bếp.
Thấy Mạnh Ninh xuống lầu, dì Chu cười cười nói: "Ninh Ninh, mau tới đây ăn bữa sáng đi."
Nhớ tới câu nói kia tối hôm qua "Ngày mai gặp", Mạnh Ninh lại không thấy bóng dáng của Hoắc Tư Niên đâu.
Dì Chu bưng ly sữa nóng đến đây, chắc là đoán được Mạnh Ninh đang tìm người, dịu dàng nói: "Tư Niên kêu dì nói với cháu một tiếng, cậu ấy có việc phải đi trước, có để lại giấy nhắn cho cháu, đặt ở dưới dĩa trên bàn ăn."
Mạnh Ninh gật đầu, nhìn thấy một mảnh giấy nhắn màu xanh đặt dưới chiếc dĩa màu trắng khắc hoa.
Cô mím môi, thật cẩn thận lấy mảnh giấy mở ra xem, vừa mở ra thì thấy chữ viết phóng khoáng mạnh mẽ trên đó, một hàng chữ như mây bay nước chảy lưu loát sinh động: "Xin lỗi Trái Chanh Nhỏ, anh không thể ăn sáng với em rồi, anh có việc gấp, nhất định lần sau sẽ ăn sáng với em."
Mạnh Ninh nhìn chằm chằm mảnh giấy nhắn một hồi lâu, sau đó gấp lại, yên lặng một mình ăn bữa sáng.
Nghĩ đến giấc mơ hoang đường tối hôm qua, hôm nay không nhìn thấy Hoắc Tư Niên, ngược lại Mạnh Ninh có thể thở phào nhẹ nhõm.
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, không bao lâu nữa là đến ngày thi đại học, nhiệm vụ học tập cũng càng ngày càng nặng hơn, mỗi ngày Mạnh Ninh phải làm hơn chục bài thi, có lúc là làm bài trắc nghiệm, có lúc là làm bài tự luận, phòng học dường như có thể bị vô số bài thi chôn vùi.
Cách ngày thi đại học còn một tháng nữa, trường cấp ba số 1 cũng sắp tổ chức lễ trưởng thành.
Mấy năm trước, khoảng thời gian này đều là cơ hội để học sinh cấp thả lỏng, lúc thông báo được dán trên bảng tin, trong nháy mắt mọi người đều xôn xao.
"A a a a đến ngày lễ trưởng thành có thể đi giày cao gót rồi!”
"Không ngờ tới chỉ trong chớp mắt tớ đã 18 tuổi, rõ ràng tớ vẫn là một bé cưng mà."
"Qua lễ trưởng thành tớ đã thành người lớn, sau này tớ có yêu đương với ai cũng không được nói tớ yêu sớm!"
"Đến ngày lễ trưởng thành tớ muốn tỏ tình, cũng không biết có thể thành công hay không nữa."
Mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao về lễ trưởng thành, chỉ có Hứa Dữu Dữu kích động chỉ vào tờ thông báo hưng phấn nói: "Ninh Ninh mau nhìn xem, lần này có phải cậu sẽ làm người dẫn chương trình không?"
Mạnh Ninh "a" một tiếng, nghi hoặc nhíu mày. Hứa Dữu Dữu lôi kéo cánh tay cô, kéo người cô lại đây: "Đây, cậu xem, lần này hai người người đứng đầu kỳ thi sẽ làm người dẫn chương trình."
"..."
Mạnh Ninh rơi vào yên lặng, tuy rằng cô không hội chứng “sợ xã hội” nhưng lại không dám nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy, có đôi khi phải thuyết trình ở lớp, có thể giọng của cô bị run vì lo lắng, dường như một giây sau sẽ khóc.
Mạnh Ninh lo lắng, Hứa Dữu Dữu ở bên cạnh cổ vũ cô vài câu, sau đó lại nói: "Đúng rồi, đã là lễ trưởng thành thì ba mẹ đều phải tới tham gia, nhà các cậu tính để ai tới vậy?"
Mạnh Ninh sửng sốt, suýt chút nữa cô quên béng chuyện này!
Hứa Dữu Dữu: "Còn nữa, ngày lễ trưởng thành đó có thể mặc lễ phục! Lúc mấy anh chị khóa tước tổ chức lễ trưởng thành, tớ rất hâm mộ! Bây giờ tớ cũng muốn mặc."
"Ừ... Còn phải chuẩn bị một đôi giày cao gót ~"
Nghe bạn tốt trong lòng đầy chờ mong lên kế hoạch, Mạnh Ninh lại đang phân tâm, suy nghĩ bay càng xa.
Nói đến chuyện lúc đó ba mẹ đi tham dự, thế nhưng xuất hiện đầu tiên trong đầu cô lại là hình dáng của Hoắc Tư Niên.
Mạnh Ninh khẽ nhấp môi, trong lòng bỗng nhiên toát ra một cái suy nghĩ lớn mật.
Lễ trưởng thành là hoạt động rất đơn giản, các tiết mục của lớp đa số đều là hợp xướng. Sau khi làm người dẫn chương trình, Mạnh Ninh và bạn đồng hành của mình gặp nhau ở văn phòng nhiều đến mức khiến cho mấy giáo viên đều nhớ mặt. Mạnh Ninh căng thẳng nhìn chằm chằm vào bản thảo còn bị nói lắp, sau khi được giáo viên chỉ, lại chăm chú nhìn vào bản thảo học thuộc nhanh chóng, rất sợ mình lại nói lắp nữa.
Sau khi qua hơn phân nửa thời gian tự học, giáo viên bảo hai người quay về lớp.
Hứa Dữu Dữu nhìn thấy Mạnh Ninh trở về, cô gái chán nản cúi đầu, mặt mày xám xịt, đương nhiên là một dáng vẻ bị tổn thương.
"Có phải lúc làm người dẫn chương trình, cậu thấy căng thẳng lắm không?" Hứa Dữu Dữu quan tâm hỏi.
Mạnh Ninh nắm chặt bản thảo trên tay, vẻ mặt ủ rũ gật đầu.
Hứa Dữu Dữu cũng biết lúc Mạnh Ninh căng thẳng sẽ như thế nào, thuyết trình ở lớp học thôi đã đủ căng thẳng, càng đừng nói đến lúc đó đối mặt với tất cả học sinh cấp ba và ba mẹ của họ dưới sân khấu.
Hứa Dữu Dữu nghĩ, ngập ngừng đề nghị: "Nếu không, cậu đi nói với giáo viên một tiếng, bài vở và bài tập của cậu bận quá, không có thời gian làm người dẫn chương trình?"
Nếu lên sân khấu làm người dẫn chương trình làm cho cô không thoải mái, vậy nên từ chối từ bây giờ.
Mạnh Ninh liếc nhìn cô ấy một cái, bất ngờ lắc đầu, ấm ức nói: "Dữu Dữu, tớ không muốn bỏ cuộc."
Hứa Dữu Dữu "a" một tiếng, tuy rất bất ngờ nhưng cô ấy lại thực sự thấy vui mừng cho cô: "Không muốn bỏ cuộc thì cậu cố gắng vượt qua nhé!"
Mạnh Ninh: "Được."
*
Càng ngày càng đến gần lễ trưởng thành, mỗi ngày Mạnh Ninh đều ôn tập, còn có thể giành ra nữa tiếng để đọc bản thảo, một lúc sau, cô đã thuộc làu bản thảo, trạng thái cũng tốt hơn.
Còn một tuần nữa là đến lễ trưởng thành, lúc cuối tuần Hứa Dữu Dữu lôi kéo Mạnh Ninh ra ngoài, tính đi mua lễ phục để mặc trong ngày lễ trưởng thành.
Cửa hàng trang phục bình thường chắc chắn không có kiểu hai người muốn, nên hai người đã quyết định đi tới cửa hàng áo cưới. Đáng tiếc là còn chưa đi vào, nhìn thấy bộ lễ phục được thiết kế thủ công trong tủ kính, hạt ngọc trai thêu thành bông hoa trước ngực áo cưới, hai người đều bị kinh hãi, chậm rãi xem đến choáng váng, vừa nhìn đến giá cả là sáu con sổ, ngày sau đó ý muốn vào xem Hứa Dữu Dữu cũng chẳng còn nữa.
Hai người từ đi mua đành phải đi đến chỗ cho thuê lễ phục. Lần đầu tiên Mạnh Ninh đến nơi này, nhìn thấy lễ phục đủ mọi màu sắc, đủ loại kiểu dáng, quả thực như là ong mật chui vào trong hàng ngàn bụi hoa, cô nhìn đến hoa cả mắt.
Hứa Dữu Dữu chọn chọn lựa lựa, vẻ mặt có chút rối rắm, chất liệu của lễ phục cứng như gỗ, mặc kệ là nhìn hay là sờ đều hiện ra một cảm giác rẻ tiền, mặc vào cũng giống như là lên sân khấu biểu diễn, nhưng giá cả lại rẻ, vừa mức số tiền hai người dự toán.
Mạnh Ninh cũng rất bối rối, mặc lễ phục ít nhất là đẹp hơn đồng phục, trường học rất keo kiệt, quần áo của người dẫn chương trình lại phải tự chuẩn bị.
Lúc hai người đang chọn quần áo, bà chủ cửa hàng giống như đề phòng cướp đi theo sau hai người, vừa cắn hạt dưa, vừa nhắc nhở các cô quần áo này không thể sờ bậy, nếu làm dơ là phải bồi thường.
Trong lòng Hứa Dữu Dữu âm thầm trợn trắng mắt, thật ra Mạnh Ninh thấy không sao cả, ánh mắt nhìn qua mấy bộ lễ phục màu sắc sặc sỡ này, cuối cùng dừng lại ở cái quai áo màu trắng bị đè ép đến biến hình qua kẽ hở.
Bà chủ lấy váy ra cho cô xem, thiết kế rất đơn giản, quai váy buộc nơ con bướm, eo ôm sát cơ thể, váy dài qua đầu gối, là một cái váy kín đáo, nhưng so với váy và đồng phục trong tủ quần áo của Mạnh Ninh thì lại thích hợp để mặc trong lễ trưởng thành hơn.
Hứa Dữu Dữu chọn đi chọn lại, chọn được một cái váy màu xanh đen như bầu trời đầy sao, cô ấy nhớ rõ trước đây có cô diễn viên đã mặc nó, vì tạo hình kinh diễm mà nổi tiếng. Cái trước mắt này, đương nhiên là một hàng nhái chất lượng thấp.
Lúc hai người trả tiền, một cái váy là 126 tệ, bà chủ giảm giá cho một ít, Mạnh Ninh trả 120 nhân dân tệ, lại sờ soạng trong túi xách nửa ngày, cuối cùng sờ thấy một tờ năm tệ một đồng xu trong góc.
Tuy quá trình không quá thuận lợi nhưng cũng may hai người đều có thu hoạch, lãng phí khoản thời gian này cũng đáng.
*
Buổi tối, Mạnh Ninh mặc thử lễ phục màu trắng mới thuê, nhìn cũng không tệ lắm, sau khi thay váy, cô treo váy lên xong, sau đó lấy di động ra, nhìn thấy ghi chú quen thuộc trong danh bạ.
Mạnh Ninh mở ra khung tin nhắn của hai người, thời gian cách lần trước nói chuyện là nửa tháng trước, Hoắc Tư Niên không chủ động liên lạc, Mạnh Ninh cũng không làm phiền.
Nhìn chằm chằm khung tin nhắn hồi lâu, Mạnh Ninh ôm ngực hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh dừng ở trên màn hình di động, chậm rãi gõ chữ. Cô soạn xong tin nhắn lại xem lại một lần, sau khi thêm thêm bớt bớt chỉ còn một câu: "Anh Tư Niên, cuối tuần này trường học chúng em có tổ chức lễ trưởng thành, mời ba mẹ học sinh tới tham gia."
Mạnh Ninh kiểm tra một lần nữa xem có gõ sai chữ nào không, câu nói cũng lưu loát, vì thế thật cẩn thận ấn gửi tin nhắn đi.
Anh có hiểu ý của cô không?
Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, lại nhắn thêm bổ sung một câu: "Ngày đó, anh có rảnh không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...