Sau khi nhìn thấy tin nhắn, ánh mắt Mạnh Ninh dừng lại, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Anh ơi, em và bạn cùng lớp vừa lên xe buýt chuẩn bị về nhà.”
Gửi tin nhắn đi xong, Mạnh Ninh đi theo Hứa Dữu Dữu xuống khán đài, rất nhanh bên kia lại gửi đến một tin nhắn khác: “Xe buýt số mười lăm?”
Mạnh Ninh cắn nhẹ môi dưới, cô giả vờ bình tĩnh tiếp tục bịa chuyện: “Đúng ạ.”
Khi nhận được tin nhắn này, cũng là lúc Hoắc Tư Niên thay xong quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ. Lông mày anh khẽ chau lại, đầu lưỡi ép vào quai hàm, ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng nhanh chóng gõ lên màn hình: “Xe buýt ngừng chạy lúc mười giờ, em chắc chắn mình đi xe số mười lăm sao?”
Mạnh Ninh vẫn đang muốn tiếp tục bịa chuyện nhưng cô không ngờ lại bị đối phương vạch trần nhanh như vậy. Đầu ngón tay cô hơi ngừng lại, do dự thật lâu, mãi đến khi Hoắc Tư Niên lại gửi tới một tin nhắn khác: “Trợ lý của anh nhìn thấy em. Em ở nguyên đó đừng đi đâu, anh sẽ tới tìm em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Nhìn vào dòng chữ hiện trên màn hình, Mạnh Ninh có hơi “chết trong lòng một chút”, cô cảm thấy xấu hổ khi bị người khác vạch trần. Cô vội vàng liếc nhìn xung quanh, khu vực này vẫn có khá nhiều khán giả, họ đến rồi đi với vẻ mặt khác nhau. Ngoài ra cũng có một số người đeo thẻ nhân viên công tác trước ngực, nhưng Mạnh Ninh cũng không biết ai mới là trợ lý của Hoắc Tư Niên.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại im lặng trong giây lát, Mạnh Ninh chán nản quyết định không nhắn lại. Cô nhẹ nhàng nói với Hứa Dữu Dữu bên cạnh: “Xin lỗi nhé Dữu Dữu, lát nữa người nhà tới đón tớ nên tớ không thể đi ăn tối với cậu rồi.”
Hứa Dữu Dữu tiếc nuối “à” một tiếng: “Người nhà đón cậu ở đâu vậy? Nếu không chúng ta cùng ra ngoài nhé?”
Mạnh Ninh lắc đầu: “Tớ sẽ chờ anh ấy ở đây.”
Hứa Dữu Dữu: “Anh ấy vào đây được sao? Chỗ này chỉ có thể ra vào bằng vé.”
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, đôi vai nhỏ bé rũ xuống, dứt khoát vò đã mẻ không sợ nứt: “Anh ấy là nhân viên công tác ở đây.”
Nghe vậy, đôi mắt Hứa Dữu Dữu đột nhiên sáng lên như vừa “giác ngộ” nói: “A! Có phải là người cho cậu vé vào cửa đúng không?!”
Mạnh Ninh thở dài, cam chịu gật đầu.
Hứa Dữu Dữu hào hứng suy đoán: “Tớ biết rồi, có phải anh ấy là nhân viên bảo vệ không?” Sau đó dựa vào quan hệ mua hai tấm vé vào cửa.
“...”
Trong đầu cô dần dần hiện ra khuôn mặt đẹp trai “mười điểm” của người nào đó vừa biểu diễn trên sân khấu. Nếu anh mặc đồng phục của bảo an, hình như cũng vẫn rất đẹp trai. Mạnh Ninh bỗng nghĩ lung tung, sau đó cô gật đầu một cái: “Cứ cho là vậy đi.”
Vốn dĩ Hứa Dữu Dữu muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với người ta, nhưng nhìn thời gian đã hơi trễ, người trong nhà cũng đã gọi điện giục cô ấy về nhà, bữa ăn tối lần này coi như bể kèo, cô ấy không thể làm gì khác hơn, đành nói: “Ninh Ninh, vậy tớ về nhà trước, cậu phải chú ý an toàn đó.”
“Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ.”
“Được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạm biệt Hứa Dữu Dữu xong, Mạnh Ninh ngồi chờ ở vị trí cũ. Nửa tiếng trước hội trường còn chật kín tiếng người, bây giờ khán giả đã rời đi gần hết, vẻ yên yên tĩnh trống trải lại khôi phục như cũ, chỉ còn lại một vài nhân viên phân tán lẻ tẻ ở các góc khác nhau để dọn dẹp.
Mạnh Ninh buồn chán ngồi nhìn mọi người trong khán đài lần lượt rời đi, đèn lớn trên đầu cũng đã tắt, chỉ còn lại một vài ngọn đèn mờ sáng, thoạt nhìn không còn ai ngoại trừ Mạnh Ninh, cảm tưởng như hô to một tiếng không chừng còn có thể nghe được tiếng vang.
Khi Hoắc Tư Niên đến nơi, anh nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc trên khán đài VIP.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi dài đến đầu gối, mái tóc đuôi ngựa thường ngày bây giờ buông xõa trên vai, đầu cô hơi cúi xuống, ngẩn người nhìn mũi chân chằm chằm. Ánh sáng mờ ảo bao trùm lên cơ thể cô, kéo cái bóng ra thật dài. Cô gái nhỏ vươn tay về phía ánh sáng, một mình đùa nghịch với cái bóng, nhìn qua không có chút nhàm chán nào.
Ánh mắt Hoắc Tư Niên dừng lại giây lát, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm yên lặng nhìn mấy giây, sau đó đôi chân dài mở rộng đi thẳng về phía người kia.
Khi Mạnh Ninh đang tự vui chơi một mình, ánh mắt nhìn bóng đen không rời, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện thêm một đôi giày thể thao màu trắng dừng lại trước mặt cô.
Mạnh Ninh trừng mắt nhìn, ánh mắt thuận theo đôi chân dài trước mặt từ từ ngước lên, lướt qua eo hẹp vai rộng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt lạnh lùng trắng nõn.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Hoắc Tư Niên đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhất thời không “load” kịp.
Người đàn ông đi ngược từ phía ánh sáng đến, thân hình thon dài như ngọc. Sau khi thay trang phục vẫn là phong cách ăn mặc quen thuộc của anh, một chiếc áo phông đen tuyền làm nổi bật nước da trắng lạnh, thậm chí có thể nhìn thấy những đường gân xanh nhạt trên cánh tay anh.
Dáng vẻ cô gái nhỏ ngốc ngơ ngác không nói tiếng nào. Hoắc Tư Niên hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen như nhiễm mực ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Khóe miệng anh lười biếng cong lên, chậm rãi nói: “Không phải nói đi xe buýt về sao?”
Giọng nói ấm áp dễ nghe của người đàn ông vang lên, anh kéo Mạnh Ninh trở về thực tại. Nghe ra vẻ chế nhạo trong giọng nói của Hoắc Tư Niên, gương mặt Mạnh Ninh thoáng chốc nóng bừng, cô nhỏ giọng lúng túng: “Em, em chỉ nói đùa với anh thôi.”
Cô gái rõ ràng không giỏi nói dối, khi giải thích đầu cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Khóe miệng Hoắc Tư Niên khẽ cong lên ý cười rất nhạt, sao anh có thể không nhìn ra Mạnh Ninh đang từ chối khéo.
Mạnh Ninh nghĩ một chút, vẫn không nhịn được hỏi: “Anh, làm sao trợ lý của anh nhận ra em?” Dù sao lúc đó trên khán đài có rất nhiều người, nhìn mọi người cũng không khác nhau lắm.
Hoắc Tư Niên nghiêm túc trả lời, ánh mắt dịu dàng bình tĩnh dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, mỉm cười: “Anh đã nói với cậu ấy, cô gái nhỏ mặc váy trắng, tóc dài, đeo một chiếc balo vải màu sáng.”
Mạnh Ninh chớp mắt: “Như vậy mà cũng có thể nhận ra?”
Hoắc Tư Niên giúp cô nhặt balo, chậm rãi đeo trên vai: “Anh còn nói thêm một câu.”
Mạnh Ninh: “Nói gì?”
Mặt mày Hoắc Tư Niên giãn ra, nửa nghiêm túc nửa đùa nói: “Người xinh đẹp nhất trong đám người chính là em.”
“...”
Giọng nói vừa dứt, cô gái trước mặt hơi đỏ mặt, lộ ra màu hồng phấn vô cùng xinh đẹp, không tự chủ được còn lan đến vành tai trắng nõn.
Mạnh Ninh luống cuống xấu hổ “a” một tiếng, giọng nói mềm mại khiến cho người khác nghe xong phải nghĩ lại.
Ánh mắt Hoắc Tư Niên thâm thúy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cánh môi hồng hơi hé mở của cô gái, hầu kết chậm rãi trượt một cái, anh lặng lẽ dời ánh mắt, sau đó mở miệng nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà trước.”
Anh tự nhiên đưa tay về phía cô gái trước mặt, nhưng lần này Mạnh Ninh lại do dự.
Bàn tay chột dạ xuôi ở bên người, chần chừ không vươn ra, cô nhẹ giọng nói: “Anh Tư Niên, em biết đường rồi.”
Dứt lời, Mạnh Ninh đứng dậy đi qua Hoắc Tư Niên. Gió đêm thổi tới, làn váy trắng khẽ đung đưa, đôi chân thẳng tắp trắng nõn thon thả và cân đối của cô gái như thể được ép từ cao su dẻo, không chút tì vết.
Hoắc Tư Niên im lặng, đáy mắt có một tia ảm đạm không rõ ràng lướt qua, khóe môi anh mím chặt, mặt không đổi sắc thu tay lại, một lần nữa đội lên chiếc mũ lưỡi trai sẫm màu.
Lần đầu tiên hai người không đi cạnh nhau, Hoắc Tư Niên hững hờ đi sau Mạnh Ninh, hai người một trước một sau nhưng khoảng cách lại rất gần. Thỉnh thoảng mùi hương thanh mát từ phía sau bay tới nhắc nhở Mạnh Ninh rằng lúc này Hoắc Tư Niên vẫn đang ở sau lưng cô.
Đi bộ chừng mười phút, cả hai ra khỏi hội trường. Điều khiến hai người không ngờ chính là dù đã về đêm nhưng địa điểm này đèn điện vẫn sáng trưng. Trên quảng trường có người bán lồng đèn, bóng bay, cũng có xe đẩy nhỏ bán kem ly. Người tới người lui với những vẻ mặt khác nhau, có vẻ như là cảm xúc cao trào của buổi concert vẫn còn đọng lại.
Lúc này xung quanh xe bán kem có rất nhiều người, đa số là các cặp đôi, có cặp đôi còn ăn chung một chiếc kem, như keo như sơn, có lẽ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Mạnh Ninh không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút, cô cũng hơi muốn ăn, nhưng nghĩ đến việc ra ngoài quên mang ví tiền, cô đành nhịn lại, nắp chặt chút “tâm tư” nhỏ của mình. Nhịn thêm tí nữa, về nhà là có thể uống một bình nước trái cây “ú ụ” rồi.
Mạnh Ninh nhấp môi, trong lòng tự an ủi mình, mãi đến khi giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô: “Em muốn ăn kem không?”
Mạnh Ninh mới “á” một tiếng, vô cùng kiên định lắc đầu: “Em không ăn.”
Cô nhóc này lại từ chối sao?
Cặp lông mày đen rậm của Hoắc Tư Niên khẽ nhướng lên, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhìn chằm chằm cái đầu của cô gái nhỏ, khóe miệng anh hơi giương lên, luôn mang dáng vẻ lười biếng: “Đi, anh ăn.”
Mạnh Ninh đang muốn nói “Vậy em ở đây đợi anh” nhưng không chờ cô mở miệng, người đàn ông bên cạnh đã ôm lấy bả vai và kéo cô lại, khoảng cách giữa hai người phút chốc được rút ngắn: “Đi mua cùng anh.”
Mặc dù giọng nói của Hoắc Tư Niên không có chút thay đổi nào nhưng lại toát ra cảm giác không cho bất cứ người nào từ chối.
Mạnh Ninh tính tình mềm mỏng, cô khẽ bĩu môi, đành phải cùng một người đàn ông cao gần một mét chín này đi mua kem.
Hai người xếp hàng đợi vài phút, cuối cùng cũng đến lượt Hoắc Tư Niên. Ông chủ hỏi anh muốn vị gì, Hoắc Tư Niên nghĩ một chút rồi nói: “Cho cháu cái màu hồng này, à thêm ô mai dâu tây, việt quất, quả anh đào và socola vụn nhé.”
Trong gian hàng có cái gì, Hoắc Tư Niên gần như gọi hết. Ông chủ nhìn hai người chợt nghĩ thầm lại là một đôi tình nhân, vì thế ông đã hỏi thêm: “Mua hai cái?”
Hoắc Tư Niên cong môi cười: “Một cái.”
Có vẻ như bọn họ sẽ ăn cùng nhau. Ông chủ hiểu ra thì nhiệt tình làm một que kem thật đầy.
Nhìn que kem trong tay Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh như vô tình liếc mắt một cái, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm nuốt nước bọt. Sao trước đây cô lại không biết người này thích đồ ngọt đến vậy?
Hoắc Tư Niên cầm cái nĩa, chậm rãi múc một miếng kem dâu đưa vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, ăn xong còn chậm rì rì khen một câu: “Mùi vị không tệ.” Nói xong, lại cắn một miếng ô mai, tiếp tục từ tốn nhai.
Cuối cùng Mạnh Ninh cũng không kìm được quay đầu lại, đôi mắt hạnh nhân nhìn anh đầy mong chờ, sau đó lại nhìn que kem trên tay anh, trong lòng sốt ruột thay Hoắc Tư Niên: “Anh mau ăn đi, lát nữa kem chảy ăn sẽ không ngon nữa.”
Nhưng Hoắc Tư Niên vẫn như cũ không sốt ruột chút nào, vậy mà còn ra vẻ không muốn ăn, đôi môi mỏng lười biếng hé mở: “Buổi concert tối nay mệt quá, cổ họng không thoải mái lắm, ăn hai miếng rồi không ăn nổi nữa.”
Hoắc Tư Niên nhíu mày trợn mắt, giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Ăn không hết chỉ có thể vứt đi.”
Mạnh Ninh: ...
Hoắc Tư Niên vừa đi về phía thùng rác vừa nói: “Hầy, vứt đi thì đúng là quá đáng tiếc.”
Mạnh Ninh khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy rất xoắn xuýt. Cô đã quen sống tiết kiệm, trong đời cô ghét nhất sự lãng phí của người khác. Đôi khi, mặc dù không phải đồ của cô, nhưng nhìn người khác lãng phí cô cũng sẽ rất khó chịu.
Thấy Hoắc Tư Niên thật sự định vứt cây kem vừa mua đi, Mạnh Ninh khẽ giật góc áo, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Anh, em ăn giúp anh.”
Động tác “đào lửa” của Hoắc Tư Niên dừng lại, ở một bên mà Mạnh Ninh không nhìn thấy, đáy mắt xẹt qua ý cười đạt được ý đồ. Ngay sau đó chợt nghe thấy cô gái nhỏ giọng nói nghiêm túc hùng hồn hợp lý hợp tình nói: “XXX nói rồi, lãng phí là một tội ác.”
Đây cũng là câu mà ông nội Mạnh thường nói khi còn sống. Cả đời ông cụ làm thầy thuốc trị bệnh cứu người, cũng siêng năng cần kiệm cả một đời nên ông cụ cũng đã ảnh hưởng tới Mạnh Ninh không ít quan niệm như vậy.
Hoắc Tư Niên đưa cây kem trong tay cho Mạnh Ninh. Ánh mắt cô gái nhỏ sáng ngời, hai tay cẩn thận nhận lấy.
Không biết tại sao, lúc này dáng vẻ của Mạnh Ninh vô cùng giống chú mèo sữa nhỏ ngồi xổm ăn đồ ăn cho mèo. Đôi mắt cô mở to, hàng lông mi như rẻ quạt chớp chớp, tất cả lực chú ý đều dồn vào cây kem, thiếu chút nữa thì mọc thêm hai cái tai.
Thật đáng yêu.
Càng nhìn càng muốn chạm vào nó.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, Hoắc Tư Niên chỉ có thể xoa xoa ngón tay ngứa ngáy của mình, sau đó liếm môi, mắt rũ xuống, anh cười nói: “Vậy anh còn phải nói một tiếng cảm ơn với em?”
Mạnh Ninh nhấp một miếng kem lạnh buốt, đôi môi còn có chút vị ngọt của ô mai, cô cười híp mắt nói: “Không cần khách sáo.”
Vừa dứt lời, công tắc cười của người đàn ông trước mặt giống như được kích mở, anh trầm thấp cười ra tiếng. Mạnh Ninh nghi hoặc nhìn anh, cứ tưởng Hoắc Tư Niên chỉ cười hai tiếng rồi sẽ ngừng, ai ngờ đôi mắt hồ ly của người này hơi khép lại, độ cong khóe miệng không ngừng tăng lên.
Mạnh Ninh lo lắng nhìn anh mấy giây, nhưng cô lại sợ sẽ trì hoãn việc ăn kem, vì vậy cô quyết định mặc kệ anh.
Muốn cười thì cứ cười đi, dù sao người nào đó cười lên trông rất đẹp mắt, cô cô nhìn nhiều hơn một chút cũng chẳng mất gì.
Đang lúc Mạnh Ninh vô cùng chuyên chú ăn kem, đám người xung quanh đột nhiên vang lên tiếng cảm thán, cũng không biết ai đã hét một câu: “Mau nhìn kìa! Trên trời có rất nhiều máy bay không người lái!”
Nghe thấy tiếng hô, Mạnh Ninh gần như là theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời. Trong khoảnh khắc, ánh sáng hàng trăm chiếc máy bay không người lái nhấp nháy xuất hiện trong màn đêm rộng lớn, từ từ di chuyển một cách có quy luật về phía trên quảng trường. Những tia sáng tụ lại với nhau thành chùm sáng rực rỡ, chói lọi như một dải Ngân hà đang chảy, được điểm xuyết bởi vô số vì sao, thắp sáng màn đêm đen tối.
Mạnh Ninh ngây người nhìn, sau khi lấy lại tinh thần, cô kích động nói với người bên cạnh: “Anh Tư Niên mau nhìn đi, có rất nhiều máy bay không người lái!”
Mọi người trong quảng trường đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời. Hoắc Tư Niên nhướng mày, bình tĩnh liếc nhìn máy bay không người lái trên trời, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống mặt Mạnh Ninh.
Hai tay cô gái nhỏ cầm que kem, mũi chân cô đang kích động nhón lên, lúc này đầu cô ngẩng cao, cánh môi hồng hơi hé mở, đôi mắt đen láy bị đèn định vị trên không trung chiếu sáng. Những đường nét ba chiều tinh xảo được ánh sáng và bóng tối khắc họa một cách sống động, cho dù máy bay không người lái trên trời thật sự biến thành một ngôi sao, nhưng so với ánh sáng trong mắt cô gái, ánh sáng ấy dường như bị lu mờ trong tích tắc.
Người trên quảng trường tụ tập lại ngày càng nhiều. Hoắc Tư Niên nhàn nhạt thu tầm mắt lại, hai người cùng nhau nhìn nhóm máy bay không người lái, quan sát hình dạng khi sắp xếp có quy luật của chúng.
Mạnh Ninh cau mày, nghiêm túc nhìn, cô cảm thấy sự tổ hợp sắp xếp này giống như hai bàn tay. Mà Hoắc Tư Niên ở bên cạnh không nhanh không chậm đưa ra đáp án: “Có người đang cầu hôn.”
Mạnh Ninh kinh ngạc “a” một tiếng, hình dáng mà những chiếc máy bay sắp xếp trên bầu trời càng ngày càng rõ ràng, đó là bàn tay mảnh mai của một cô gái và bên kia là một chiếc nhẫn được hợp thành từ những chiếc máy bay không người lái đang từ từ tiến lại gần tay cô gái.
Đó thực sự là một lời cầu hôn!
Ngoài Mạnh Ninh, mọi người trên quảng trường cũng ngạc nhiên không kém. Những tiếng hét phấn khích vang lên từ đám đông:
"Chúa ơi, lãng mạn quá đi mất! Ai mà không bị lời cầu hôn như vậy cám dỗ chứ!"
"Nếu tôi là cô gái được cầu hôn, tôi sẽ gả ngay lập tức!”
“Oa oa oa hâm mộ quá. Mặc dù tôi đã kết hôn, nhưng tôi vẫn rất muốn được chồng cầu hôn lần nữa!”
“Hẳn là chàng trai bỏ ra rất nhiều tâm tư đúng không? Hơn nữa còn là ngay sau khi kết thúc buổi hòa nhạc, chậc chậc chậc, lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu của người khác.”
...
Từng lời bàn tán của mọi người xung quanh không ngừng lọt vào tai Mạnh Ninh. Tuy đó là người khác được cầu hôn nhưng trong lòng cô cũng có chút xúc động, vui mừng cho người con gái được cầu hôn.
Thậm chí, có một chút ghen tị.
Mạnh Ninh ghé mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, mũ lưỡi trai che khuất mặt nhìn không rõ ràng, nhưng đường nét bên dưới từ sống mũi trở xuống lại vô cùng rõ ràng và đẹp trai, khí chất mạnh mẽ độc đáo của anh không cách nào che giấu.
Mạnh Ninh im lặng một lúc, một ý nghĩ nào đó đã thúc đẩy trái tim cô, cô hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ơi, anh có thích ai không?”
Giọng nói mềm mại của cô gái truyền đến, hòa tan vào trong làn gió buổi tối nhẹ nhàng. Hoắc Tư Niên khẽ cúi đầu, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng của Mạnh Ninh, anh mím môi, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Trước kia không có.”
Hoắc Tư Niên chăm chú nhìn Mạnh Ninh, khóe môi từ từ cong lên, ý cười cũng theo đó lan tràn ra, thấp giọng nói: “Nhưng bây giờ có rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...