Hoắc Tư Niên đưa Mạnh Ninh đến cửa rồi rời đi, dường như anh rất bận nên rất ít khi qua đêm ở nhà cũ.
Về đến nhà, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thời gian dường như đã ngủ thiếp đi trong căn phòng rộng lớn này, Mạnh Ninh sợ quấy rầy đến người khác cho nên cô thả nhẹ bước chân, thận trọng đi lên lầu.
Vừa mới lên tầng hai, hành lang mờ tối lọt vào trong tầm mắt mơ hồ không rõ ràng, Mạnh Ninh lục lọi muốn bật đèn, bỗng nhiên trước mặt tối sầm, còn chưa đợi cô phản ứng lại thì đã đụng phải một người.
Mạnh Ninh đau đến nỗi kêu lên một tiếng, theo bản năng che mũi lại, ngửi được trong không khí có mùi vị mới tắm xong, hương chanh sạch sẽ, mát mẻ lại dễ chịu.
Một giây tiếp theo, một bàn tay nhỏ gầy trắng trẻo lành lạnh mò cái công tắc ở trên tường, một tiếng “cạch’ vang lên, hành lang tối đen sáng lên trong nháy mắt, rất nhanh có một giọng nói quen thuộc truyền đến, mang một loại cảm giác không đếm xỉa của thiếu niên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị đúng là càng ngày càng giỏi đấy, dám về nhà trễ như thế.”
Trong tầm mắt mờ tối, Mạnh Ninh ngước mắt lên, đụng phải tầm mắt sâu thẳm đang rũ xuống của Hoắc Sâm, cậu thiếu niên nhuộm mái tóc vàng trước đây giờ đã thành màu đen, còn cắt ngắn đi một chút, mí mắt lịch sự tuấn tú, có mấy phần giống với Hoắc Tư Niên, nhưng rõ ràng ngũ quan lại thiếu đi mấy phần sắc bén và tính công kích.
Trong đầu Mạnh Ninh thoáng hiện qua gương mặt Hoắc Tư Niên, cô lấy lại bình tĩnh, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Xin lỗi, bởi vì có một số chuyện nên mới về trễ, lần sau chị sẽ chú ý.”
Nói xong cô hạ thấp đôi lông mi dài, đi qua người Hoắc Sâm, bước chân nhẹ đến mức không chú ý.
Ngay lúc cô gái sát vai với cậu, tầm mắt Hoắc Sâm không kiên nhẫn nhìn về vết thương trên đuôi mắt của Mạnh Ninh, cậu nhíu mày, sau đó đưa tay, níu lấy vạt áo cô gái, hất cằm với cô một cái, giả vờ như không quan tâm hỏi: “Này, vết thương trên mặt của chị là sao thế?”
Mạnh Ninh không có ý định nói chuyện này cho Hoắc Sâm nghe, cô rất sợ sau khi cậu nghe xong sẽ có hành động quái gở, vì thế cô hời hợt nói: “Chỉ là vô tình đụng phải.”
Nghe thế, Hoắc Sâm đè lại khóe miệng, nhìn chằm chằm vào vết thương của cô hai giây, cảm xúc có chút kỳ lạ, giọng nói cứng rắn phát ra một câu: “Sao chị ngốc vậy?”
“…”
Mạnh Ninh liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt như quạt bồ hương rũ xuống, khóe mắt hạ thấp, giọng buồn buồn nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì chị về phòng trước đây.”
Nói xong Mạnh Ninh quay người rời đi, không nhìn cậu nữa.
Nhìn bóng lưng cô gái không quay đầu lại, vẻ mặt Hoắc Sâm rối rít há miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra được, cho đến khi cô gái quay về phòng ngủ của mình, trong hành lang mờ tối yên tĩnh truyền đến tiếng đóng cửa nhè nhẹ, Hoắc Sâm mới ảo não giữ cái ót của mình, có chút thất bại.
Thật ra thì lời vừa ra khỏi miệng kia, Hoắc Sâm đã hối hận, rõ ràng cậu muốn hỏi vết thương của Mạnh Ninh có nghiêm trọng hay không, lời thốt lên cũng không phải là ý mà lòng cậu muốn biểu đạt nhất.
Chạng vạng tối lúc đó, Hoắc Sâm hiểu được tình huống từ chỗ ông cụ, đại khái ý là Mạnh Ninh bị nữ sinh trong trường ức hiếp, một mực ầm ĩ đến đồn cảnh sát, vốn dĩ cậu muốn đi xem nhưng lại bị ông cụ đuổi về phòng đọc sách, nói là chú của cậu sẽ xử lý thỏa đáng.
Ngày thường vào lúc này, Hoắc Sâm cơ bản đều đến đây chơi trò chơi, nhưng hôm nay lòng của cậu không được bình tĩnh, cách một lát lại nhìn thời gian, không dễ gì mọi người mới quay lại, kết quả lại khó nói chuyện.
Hoắc Sâm nhìn về phía cánh cửa đang được đóng chặt, giữa chân mày không nhịn được nhíu lại tạo một nếp nhăn nhàn nhạt, vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Trở lại phòng ngủ, Mạnh Ninh mệt mỏi tắm rửa, tê liệt nằm ở trên giường, cả người giống như khí cầu bị kim đâm vào, cô vùi lấp vào giữa cái đệm giường mềm mại.
Gò má Mạnh Ninh vùi vào trong gối như con chim cút, cho đến khi điện thoại di động ở bên cạnh rung lên, cô đưa cánh tay ra, chậm rãi mò qua nhìn xem, rất nhiều tin nhắn do Dữu Dữu gửi đến.
Một quả bưởi ngọt ngào: “Ninh Ninh! Tớ mới học xong tiết học bù thì thấy nam thần đăng Weibo!”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Tối nay Hoắc Tư Niên lại đến chợ đêm khu phố cũ! Sớm biết vậy tớ đã không đi học thêm, nói không chừng đến chợ đêm có thể vô tình gặp được nam thần của tớ!”
Mạnh Ninh nâng đầu khỏi gối, đôi mắt hạnh tròn trong veo nhìn chằm chằm vào khung chat của hai người, thấy chữ “chợ đêm khu phố cũ”, trái tim lộp bộp một chút, cô vội vàng hỏi: “Làm sao cậu biết anh ấy đến chợ đêm?”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Có ảnh của anh ấy trên Weibo mà~”
Nói xong, Hứa Dữu Dữu liên tiếp lướt lướt Weibo, Mạnh Ninh mím môi, do dự nhấp vào thì thấy Hoắc Tư Niên ở trang chính, ngay nửa tiếng trước, đối phương đã đăng một tin, đó là một tấm ảnh.
Địa điểm trong ảnh rất quen thuộc, chính là chợ đêm khu phố cũ, có vẻ là chụp ở tầng hai cả một quán đồ ăn Trung, tầng dưới là chợ đèn đuốc sáng chói, ánh đèn dày đặc lóe lên dường như hội tụ thành một dải tinh hà chói mắt.
Thấy tấm hình này, hơi thở Mạnh Ninh đột nhiên ngắn đi, hình ảnh hai người dắt tay qua lại trong dòng người hiện lên rõ ràng ở trong đầu, thậm chí còn có nhiệt độ truyền qua từ lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông.
Dòng chữ trong tấm hình chỉ ngắn ngủn bốn chữ: “Đi xem biểu diễn.”
Ánh mắt Mạnh Ninh sáng lên, chợt nhớ đến trước khi Hoắc Tư Niên rời đi có đưa cho cô một bức thư, cô vội vàng từ trên giường bò dậy, mang đôi dép lệt xệt đi đến bàn đọc sách, sau khi mở bức thư ra, bên trong là hai tấm vé vào cửa buổi biểu diễn đang nằm yên lặng.
Vốn dĩ chỉ có một tờ, Mạnh Ninh nghĩ đến Hứa Dữu Dữu bởi vì tấm vé này mà rất buồn rầu, vì thế dò xét tính toán hỏi một chút, Hoắc Tư Niên cũng không để ở trong lòng, mà là như ảo thuật cho cô thêm một tấm.
Mạnh Ninh khẽ cắn môi, ngẩn người nhìn chăm chú tấm vé vào cửa. Ở đầu bên kia điện thoại di động, Hứa Dữu Dữu vẫn còn đang điên cuồng gửi tin nhắn:
“Nam thần tớ nói ‘Đi xem biểu diễn’, đây là nói cho người hâm mộ, buổi biểu diễn của anh ấy đã sắp đến rồi!”
“Huhu đáng tiếc tớ lại không cướp được tấm vé, đây chính là đau khổ đó, huhuhu QAQ”
“Cũng không biết lần sau đi xem nam thần biểu diễn là khi nào, năm nay chắc chắn là không được rồi huhuhu.”
Nhìn bạn ngồi cùng bàn liên tục gửi tin nhắn, khóe miệng Mạnh Ninh giật giật, đầu ngón tay nhỏ gầy đánh chữ trên màn hình, sau đó gửi đi: “Tớ có hai tấm vé vào cửa, chúng ta có thể đi.”
Vốn dĩ gương mặt Hứa Dữu Dữu đang như đưa đám, sau khi thấy Mạnh Ninh gửi tin nhắn, ánh mắt chợt trợn to lên, ngón tay đánh chữ cũng không được ổn:
“???? Ninh Ninh, cậu nói cái gì? Cậu có vé vào cửa?! Hơn nữa còn là hai tấm?!”
Mạnh Ninh: “Ừ.”
Hứa Dữu Dữu kích động từ trên giường nhảy cẫng lên, ôm điện thoại di động điên cuồng gửi đi: “Trời ơi! Không phải tớ đang nằm mơ đó chứ! Cậu mua vé từ đâu vậy?! Người bán trung gian sao!”
“Cậu cũng đừng lừa người khác, bây giờ người bán trung gian rất đáng ghét! Giá vé cũng tăng đến hơn mười ngàn!”
“Chẳng lẽ cậu mua trúng vé giả?!”
Mạnh Ninh không nghĩ đến bạn tốt lại có phản ứng lớn như thế, vội vàng giải thích: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tấm vé này là Hoắc Tư Niên đưa cho tớ.”
Tin nhắn được gửi đi, đối phương chậm chạp chưa trả lời, sau đó trên màn hình điện thoại xuất hiện vô số: “Hahahahahaha.”
Mạnh Ninh: “…”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Má ơi tớ cười chết mất hahahahaha.”
Nhìn phản ứng của Hứa Dữu Dữu, đại khái là không tin tưởng, Mạnh Ninh cũng không biết phải làm sao: “Là một nhân viên công tác cho tớ, thứ hai tớ sẽ đưa cho cậu.”
Hứa Dữu Dữu nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn rất cảm động, gửi đi vô số biểu cảm yêu cô.
Mạnh Ninh nhìn chằm chằm khung đối thoại, im lặng thở dài, càng phiền muộn.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, Mạnh Ninh cảm thấy kỳ lạ, sau đó để điện thoại xuống rồi đi qua mở cửa.
Vào lúc mở cửa phòng ra, một bàn tay trắng nõn thon dài xuất hiện ở trước mặt, trên tay còn mang theo hộp thuốc màu trắng.
Hoắc Sâm ở ngoài cửa để lộ cái đầu ra, đôi lông mi đen như lông quạ rũ thấp xuống, hờ hững cất tiếng nói: “Chị cầm cái này dùng đi.”
Bóng cậu thiếu niên thon gầy thật cao, đứng ngược sáng, nửa người được che trong ánh sáng mờ tối, một tay chen vào, tay kia xách hộp thuốc, rõ ràng là đang quan tâm nhưng giữa mí mắt lại có một tia lạnh lùng khác thường.
Mạnh Ninh hơi ngước đầu, đôi môi hồng phấn hơi run rẩy, sau đó cô dùng hai tay nhận lấy, cười híp mắt nói “Cảm ơn”.
Cô gái trước mặt cong cong đôi mắt hạnh, trong đôi mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng nhỏ vụn, đôi môi Hoắc Sâm buộc chặt, ánh mắt có vẻ hơi cứng nhắc dời đi chỗ khác, giọng nói vẫn giống như trước, lạnh như băng: “Thật là phiền phức.”
Nói xong, Hoắc Sâm cũng không nhìn phản ứng của Mạnh Ninh, quay người lại rời đi cũng không ngoảnh đầu, bước chân cũng nhanh hơn.
Nhìn chăm chú bóng lưng thiếu niên biến mất ở khúc cong, cuối cùng Mạnh Ninh không nhịn được, che miệng trộm cười ra tiếng.
Trước kia không phát hiện ra, người này cũng thật là kiêu ngạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...