Sau bữa tối, Hoắc Tư Niên rũ mắt nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm, anh ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Ninh, hỏi ý kiến của cô: “Có muốn đi xem chợ đêm không?”
Vốn dĩ anh muốn hỏi “Có muốn về nhà không?”, nhưng vừa mở miệng đã sửa lời thành chợ đêm, hai câu nói này dường như không khác biệt lắm.
Đôi mắt của cô gái nhỏ khẽ chớp, đôi mắt hạnh trong veo thuần khiết, sạch sẽ, cong thành hai vầng trăng khuyết, sáng lấp lánh rực rỡ: “Thật sự có thể sao?”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như ngọc của cô gái, trong lòng vô tình trở nên mềm mại hơn, “Tất nhiên rồi."
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng. Lúc này, đường phố đã rực rỡ ánh đèn và có tiếng người ồn ào. Hai bên đường phố tấp nập những người bán hàng rong kinh doanh mấy thứ đồ chơi nhỏ, cũng có các trò chơi đường phố và nhiều chương trình biểu diễn tài năng, cực kỳ náo nhiệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh thích thú nhìn ngắm, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng cùng tò mò. Hoắc Tư Niên không hứng thú với những thứ này lắm, nhưng cô gái nhỏ lại thích, cho nên anh cố ý thả chậm bước chân lại, đồng hành cùng Mạnh Ninh.
Phố đi bộ ồn ào náo nhiệt, đông đúc người qua kẻ lại, mọi người gần như chạm vai nhau, lần này không đợi Hoắc Tư Niên nhắc nhở, cô gái nhỏ bên cạnh vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của anh một cách tự nhiên. Hoắc Tư Niên nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười, bình tĩnh kéo bàn tay kia về tay mình và nhẹ nhàng nắm lấy.
Đi không được bao lâu, Mạnh Ninh đã nhìn thấy phía trước có rất nhiều người đang tụ tập vào một chỗ, còn có mấy người qua đường đang hưng phấn giơ điện thoại di động lên như chụp ảnh. Mạnh Ninh tò mò kiễng chân lên để nhìn, cuối cùng cũng trông thấy được một cái dáng người cao gầy ở giữa đám đông.
Chàng trai đứng ở trung tâm có vẻ là một ca sĩ đường phố, đầu đội một chiếc mũ ngư dân màu cà phê nhạt, trên người mặc áo chữ T màu trắng, quần đen thoải mái, một bộ đồ lao động lười biếng thế là trở nên thời trang hơn. Lúc này, anh ta đang ôm cây đàn trên ngực, cúi đầu điều chính chiếc micro được đặt trước mặt, kế bên có hai giá đỡ điện thoại di động, hơi giống thiết bị livestream.
Ở đó có không ít người qua đường vây xem, nhìn qua thì thấy phần đông đều là các cô gái.
Nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh chật vật kiễng chân muốn nhìn lên, dáng vẻ muốn trông thấy nhiều hơn, Hoắc Tư Niên bất đắc dĩ nhưng cũng liền duỗi tay ra, cánh tay thon dài mạnh mẽ kéo Mạnh Ninh qua chỗ mình, che chở người trong lồng ngực, sau đó giống như đâm một cây kim vào đường may, đẩy Mạnh Ninh đến khu vực có tầm nhìn tốt nhất.
Cơ thể Mạnh Ninh đông cứng lại, cô có thể cảm thấy rõ ràng lưng mình đang áp vào cơ thể rắn chắc và ấm áp của người đàn ông ở phía sau, cả hai chỉ được ngăn cách bởi bộ đồng phục học sinh ngắn tay mỏng manh.
Hơi thở thuộc về Hoắc Tư Niên trong trẻo và dễ chịu, cùng với nội tiết tố nam không thể lơ là được, chúng đang ập tới phủ khắp bầu trời rồi từ từ vây lấy cô.
Mạnh Ninh mím chặt đôi môi khô khốc, khuôn mặt không có chút tiền đồ nào mà đỏ bừng cả lên, từ góc độ mà Hoắc Tư Niên không thể nhìn thấy, cô khẽ hít một hơi thật sâu và thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau khi cố gắng làm dịu nhịp tim xuống, Mạnh Ninh mới chuyển sự chú ý sang chàng ca sĩ trẻ tuổi hát trên đường phố kia.
Ngón tay của chàng trai đang gảy dây đàn, từ đó phát ra một giai điệu du dương, êm ái, những người qua đường đang vây xem từ từ yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn về chàng ca sĩ đường phố trước mặt.
Dáng người cao lớn của Hoắc Tư Niên đứng lặng trong đám người, đôi mắt đen trong veo, vẻ mặt trầm lặng, anh không có hứng thú với những người biểu diễn đường phố, nhưng Mạnh Ninh muốn nhìn nên anh đi cùng cô. Lúc này, Hoắc Tư Niên đang đứng ở phía sau Mạnh Ninh, giống như một bình phong vững chãi không thể phá hủy, tăng cao cản giác được bảo vệ an toàn.
Mạnh Ninh lặng lẽ quan sát, nghe giai điệu do người kia tạo ra, cô cảm thấy rất quen thuộc, đột nhiên, đôi mắt Mạnh Ninh hơi mở to, vừa kinh ngạc vừa hưng phấn nhìn người phía sau, hai con ngươi đen trắng sáng ngời lóe lên những sắc màu sung sướng.
Ca sĩ đường phố này đang hát tác phẩm của Hoắc Tư Niên!
Mạnh Ninh đã từng bị Hoắc Sâm ép buộc, lôi kéo cô nghe một đoạn nhạc, chính là tác phẩm đầu tay khiến Hoắc Tư Niên nổi danh sau một đêm, “Bản chất phản kháng”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay lúc Mạnh Ninh sắp buột miệng thốt ra, người đàn ông trước mặt đột nhiên đưa tay ra, những ngón tay lạnh lẽo và mảnh khảnh nhẹ nhàng áp lên đôi môi hồng đang hé mở của cô. Hơi thở của Mạnh Ninh hơi dừng lại, đối diện với đôi mắt đen láy và sâu thẳm của người đàn ông, cô lập tức nuốt lời nói đã đến khóe miệng về.
Khuôn mặt đẹp đẽ trong trẻo của Hoắc Tư Niên mỉm cười, anh chậm rãi chớp mắt, không nói gì nhưng Mạnh Ninh vẫn hiểu ý của đối phương, trong lòng hai người đều biết rõ nên chỉ cười nhẹ.
Mạnh Ninh quay đầu lại, trong lồng ngực vang tiếng trái tim đập thình thịch, nghe ca sĩ trước mặt hát bài ca của Hoắc Tư Niên, điều kỳ diệu là lúc này người sáng tạo ra bài hát đang đứng bên cạnh cô.
Mạnh Ninh từ từ cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt của Hoắc Sâm khi cậu kéo mình đến nghe bài hát do Hoắc Tư Niên thể hiện, ngoài sự ngưỡng mộ và yêu thích, cô còn cảm thấy có chút tự hào, giống như bây giờ.
Sau khi hát xong một bài, những lời bàn tán của mọi người xung quanh bắt đầu truyền vào tai: "Cứu mạng, ai lại không yêu một chàng trai hát tình ca chứ? Tôi đã gục ngã rồi!"
"XX đẹp trai quá, hôm nay anh ấy đã đổi hoa tai rồi! Nụ cười vừa rồi thật sự quá trêu chọc người ta mà!"
"Sao tôi lại thấy bình thường vậy? Các người chưa nghe qua phiên bản do chính Hoắc Tư Niên thể hiện nữa à? Đó mới gọi là đẹp trai biết không?"
"Ca sĩ đường phố so với những người trong làng giải trí cũng đâu kém mấy, những người đó toàn phụ thuộc vào chỗ dựa, chỉnh sửa âm thanh và người hâm mộ theo đuổi thôi."
"Đừng có phóng đại như vậy chứ? Hoắc Tư Niên dù cực kỳ nổi tiếng nhưng anh ấy có thực lực mà, bản gốc bài hát ‘Bản chất phản kháng’ vừa nãy chính là của anh ấy đấy."
Có người nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, những người này không thể so sánh được đâu, nếu như bản thân Hoắc Tư Niên tới đây hát, chắc là khung cảnh sẽ có thể so sánh với một buổi biểu diễn luôn đấy!"
"..."
Mọi người thảo luận rất sôi nổi, âm thanh không hề nhỏ một chút nào. Mặc dù Mạnh Ninh không cố ý muốn nghe trộm, nhưng những chữ kia đều lọt vào tai cô không sót miếng nào.
Hóa ra anh chàng ca sĩ đường phố này cũng là một người nổi tiếng trên mạng.
Mạnh Ninh chớp chớp hàng mi, ngẩng đầu nhìn người con trai đang cầm cây đàn cách đó không xa, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ gì đó.
Đương nhiên là Hoắc Tư Niên cũng nghe được những lời bình luận này, khuôn mặt tuấn tú và chính trực không có cảm xúc dư thừa nào. Từ lâu anh đã quen bị những người không liên quan so sánh đủ kiểu, còn cả chửi rủa nữa, không chỉ ở ngoài đời thật, ngay cả ở trên mạng xã hội cũng nhiều vô số kể.
Trái tim của Hoắc Tư Niên phẳng lặng như nước, đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ, anh khẽ nhướng mày, không biết đang suy nghĩ điều gì mà cụp mắt nhìn Mạnh Ninh bên cạnh.
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, chăm chú nhìn anh chàng vừa đàn vừa hát không chớp mắt, ánh đèn trên đường phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tập trung.
Hoắc Tư Niên khẽ mím môi dưới, trong lòng có một chút cảm xúc không rõ cứ quanh quẩn, anh suy tư một hồi, sau đó hơi cúi người tới gần Mạnh Ninh một chút, làm như vô tình hỏi: “Chanh Nhỏ thấy hay hử?”
Tốc độ nói của người đàn ông không nhanh không chậm, giọng nói ổn định của Hoắc Tư Niên bình tĩnh và hờ hững nhưng lại nghiêm túc lạ thường.
Nghe vậy, Mạnh Ninh liền gật đầu không chút do dự, Hoắc Tư Niên cũng im lặng hai giây, hiển nhiên câu trả lời này không phải đáp án anh muốn nghe.
Ngay sau đó, cô gái trước mặt anh đi một bước nhỏ về phía anh, những ngón tay thon thả trắng nõn nhẹ nhàng kéo góc áo của anh, ra hiệu cho Hoắc Tư Niên lại gần một chút, như thể cô có điều gì muốn nói với người kia, nhưng lo lắng sẽ bị mọi người xung quanh nghe thấy.
Hoắc Tư Niên đồng ý, hơi nghiêng đầu tới gần thì nghe thấy Mạnh Ninh thấp giọng nhẹ nhàng nói, một giọng nói mềm mại dịu dàng truyền đến: “Nhưng em thích bản gốc của anh hơn.”
Đôi môi cô gái khép lại mở ra liên tục, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp ướt át của cô gái phả vào vành tai Hoắc Tư Niên, nó tiếp tục lan rộng và xâm nhập dọc theo các dây thần kinh nhạy cảm, vừa dịu dàng vừa mờ ám.
Hoắc Tư Niên khẽ giật mình, đường viền hàm dưới hơi căng ra trông càng thon gầy góc cạnh, sau đó thân thể lui về phía sau một chút, đôi mắt đen láy bắt gặp con ngươi trong veo và sâu thẳm của cô gái.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu, lông mi bao lấy ánh sáng trong con ngươi bình tĩnh và thuần khiết, đôi mắt kia chỉ để lộ ra sự khẳng định và ngưỡng mộ, ngoài ra không có gì khác.
Hoắc Tư Niên im lặng một lúc, hầu kết nhô nhẹ từ từ trượt lên hạ xuống, anh chợt nhận ra vừa rồi mình suy nghĩ quá nhiều, lời nói kia của Mạnh Ninh vẻn vẹn chỉ mang ý rằng cô thích nghe anh hát bài ca đó mà thôi.
Nhìn thấy Hoắc Tư Niên không nói lời nào, đôi mắt cũng nhìn mình chằm chằm, Mạnh Ninh nghi ngờ khẽ cau mày lại, cô tưởng Hoắc Tư Niên đang ngẩn người. Mãi đến khi người trước mặt đột nhiên giơ những ngón tay thon dài trắng lạnh véo nhẹ lên gương mặt non nớt mềm mại của cô, anh nheo mắt: “Lần sau tới tận nơi anh biểu diễn trực tiếp, anh trai sẽ hát cho em nghe.”
Khoảnh khắc thu tay lại, Hoắc Tư Niên điềm tĩnh khẽ xoa lòng ngón tay, đầu ngón tay chạm vào được nơi mang tới cảm giác mịn màng khiến anh hơi lưu luyến, nhưng cũng chỉ được hai giây ngắn ngủi thôi.
Mạnh Ninh vô thức gật đầu, tựa như mấy lời anh vừa nói chỉ là thuận miệng.
Hai người đi dạo chợ đêm một vòng, Mạnh Ninh có ý mua rất ít đồ, nhìn thấy các dãy quầy hàng chói mắt, đa dạng loại hình to nhỏ, cô cũng chỉ nhìn thêm vài cái, so với bỏ tiền ra để mua sắm, cô thích tiết kiệm tiền hơn, tiền càng đầy ví, cảm giác an toàn càng nhiều hơn.
Từ trước tới nay Hoắc Tư Niên vẫn luôn không có hứng thú với những đồ dùng mà con gái thích, hôm nay cũng là lần đầu tiên anh đi mua sắm với con gái, dọc theo đường đi Hoắc Tư Niên nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ, mỗi người đều ôm theo vô số chiến lợi phẩm quay về, cầm đầy các thứ đồ chơi nhỏ. Ánh mắt Hoắc Tư Niên theo bản năng nhìn vào hai tay trống rỗng của Mạnh Ninh, thế là anh chú ý nhiều hơn.
Chỉ cần là món nào Mạnh Ninh nhìn nhiều, Hoắc Tư Niên sẽ mua ngay mà không cần hỏi giá, vì vậy khi hai người chuẩn bị về nhà, Mạnh Ninh vừa ngồi vào chỗ ghế phụ, Hoắc Tư Niên đã đưa cho cô một túi đồ đầy ắp.
Mạnh Ninh có chút kinh ngạc, cô vốn tưởng rằng Hoắc Tư Niên thích, nhưng không ngờ lại giao tất cả cho mình.
Đôi mắt to của cô gái nhỏ chớp liên tục, lông mi dài khẽ rung động, Hoắc Tư Niên cười nhẹ, hờ hững nói: "Anh đoán là em sẽ thích, nên anh cứ thế mua tất."
Hoắc Tư Niên không giỏi trong việc dỗ dành người ta, đặc biệt là con gái, đây cũng chỉ là lần đầu tiên thử làm.
Mạnh Ninh suy nghĩ một chút, đôi môi mỏng khẽ cong lên, thành thật nói: “Cảm ơn anh trai.”
Sau gần một giờ lái xe, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở lối vào biệt thự nhà họ Hoắc. Đúng lúc Mạnh Ninh đang chuẩn bị xuống xe, Hoắc Tư Niên dịu dàng mở miệng gọi cô lại: “Ngày cuối tháng em có rảnh không?”
Mạnh Ninh phản ứng chậm nửa nhịp, khẽ đáp lại “à” một tiếng, sau khi xem xong lịch, thấy hôm đó là thứ Bảy thì trả lời: “Có.”
Hoắc Tư Niên đã biết, những ngón tay thon dài với các khớp rõ ràng gõ vào vô lăng, liếc mắt nhìn sang phía Mạnh Ninh, nới đáy mắt đen sâu thẳm mang ý cười nhàn nhạt, anh chậm rãi hỏi, "Em có muốn đến xem concert của anh trai không?"
Người đàn ông với thân hình thon dài thẳng tắp ngồi ở vị trí ghế lái, ánh đèn bên bồn hoa lọt vào từ cửa sổ bên, chiếu lên khuôn mặt với những đường nét sâu sắc, sống mũi cao ngất cùng đôi môi mỏng đẹp đẽ, ngũ quan thon thả, góc cạnh rõ ràng.
Mạnh Ninh sững sờ nhìn về phía Hoắc Tư Niên, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, sau khi đầu óc kẹt cứng mất hai giây, Mạnh Ninh nghiêm túc nói: “Muốn, nhưng em nghe nói khó lấy vé vào cửa lắm.”
Nghe vậy, đôi mắt hồ ly hẹp dài của Hoắc Tư Niên khẽ nhếch lên: “Ai nói với em hả.”
Môi Mạnh Ninh mím lại: “Bạn học đó.”
Từ rất lâu trước đây, Mạnh Ninh đã nghe Lý Đan Đồng và Hứa Dữu Dữu nói về chuyện này, người trước thì nhờ vào quan hệ để lấy vé, còn người sau thì dùng năm chiếc di động đi tranh vé, nhưng xui xẻo là không cướp được suất nào, ngoại trừ điều này, thật ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng.
Một vé vào cửa có giá 5.000, Mạnh Ninh không có nhiều tiền như vậy.
Khi Mạnh Ninh đang bối rối, Hoắc Tư Niên đã lấy một chiếc phong bì từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô, “Ở đây có một vé vào cửa.”
Mạnh Ninh cụp mắt xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phong bì mà người đàn ông đưa đang để trước mặt cô, trong lòng bỗng nhiên có một loại ảo giác là mình vừa trúng giải độc đắc.
Hoắc Tư Niên cong môi cười nhẹ, vẻ mặt sâu xa: “Vốn dĩ anh định mấy ngày nữa mới đưa nó cho em, nhưng hôm nay vừa đúng lúc.”
Mạnh Ninh nuốt nước bọt rồi tay cô cẩn thận cầm lấy chiếc phong bì mỏng, cảm thấy không được chân thật lắm.
Cô mím môi, nhỏ giọng lúng ta lúng túng nói: “Giống như đang nằm mơ vậy.”
Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu, vươn tay xoa xoa cái đầu bù xù của cô gái nhỏ, mỉm cười, ấm áp hỏi: “Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
Mạnh Ninh siết chặt phong bì trong tay mình, từ từ nhận ra điều gì đó, "Anh Tư Niên, tối nay anh muốn làm em vui vẻ à?"
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Hoắc Tư Niên đưa cô đến khu phố cổ để ăn tối và đi dạo đêm, bây giờ còn đưa cho cô một vé vào cửa để xem concert.
Hoắc Tư Niên nghiêng đầu, lông mi dày và thẳng tắp vẽ ra một bóng dáng mờ mờ ảo ảo, cười khẽ ra tiếng: “Đúng vậy, cuối cùng cũng nhìn ra rồi.”
Những cơn gió đầu hè mát mẻ thổi qua mặt, ánh trăng trong như nước, bên tai là tiếng lanh lảnh và ríu rít, tiếng ve kêu cứ phát ra liên tục, giọng nói trầm thấp và trong trẻo của người đàn ông cực kỳ rõ ràng, âm cuối nhẹ nhàng hòa cùng chút dịu dàng nhỏ bé. Cơn gió thổi qua, từ từ hòa tan màn đêm dày đặc, khiến trái tim con người khẽ run rẩy.
Mạnh Ninh chống hai tay xuống ghế, thân hình mảnh mai hơi nghiêng về phía trước, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh không cần dốc sức dỗ dành em đâu.”
Tóc đuôi ngựa buộc lỏng theo động tác nhỏ của cô gái mà rủ xuống trước ngực, các lọn tóc sau tai chạm vào gò má trắng trẻo, cô khẽ cắn môi, nói với giọng chân thành và nghiêm túc:
"Được nhìn thấy anh, em đã rất vui vẻ rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...