Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em


Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu sáng mọi góc phòng, trên chiếc giường lớn, hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau ngủ say giấc.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong chuỗi tiệc sinh nhật của tiểu hoàng tử, nhưng thời gian cách ngày diễn ra liên hoan phim cũng chẳng còn bao lâu.

Dự kiến sáng nay cô phải lập tức bay về nước.

Trình Doãn không muốn chút nào, khó khăn lắm mới có khoảng thời gian rảnh rỗi thế này, chỉ muốn ngày đêm nằm ôm mĩ nam ngủ nướng thế này thôi.

Cánh tay người đàn ông bao bọc lấy thân người cô, Trình Doãn không dám cử động, khẽ ngước mắt lên, đôi mắt người đàn ông vẫn như cũ khép chặt.

Hơi thở đều đều luẩn quẩn quanh chóp mũi cô, khoảng cách hai người gần đến nỗi có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên gương mặt.

Trình Doãn nhẹ nhàng duỗi tay, len lén chạm vào sống mũi người đàn ông.

Cuộc sống bình yên thế này, có thể kéo dài bao lâu?
"Anh dậy lúc nào thế?" Trình Doãn vội rụt tay lại, đôi mắt long lanh mở tròn đầy ngạc nhiên.

"Lúc em vừa dậy." Dụ Ngôn Gia vẫn còn giọng mũi, thanh âm khàn khàn khiến thiếu nữ hoàn toàn chìm đắm.

"Vậy còn giả vờ ngủ nữa à...!ưm..."
Lời chưa nói ra đã bị nuốt trở lại, làn môi mỏng lành lạnh của anh chỉ dừng lại ở cánh môi hồng của cô, chỉ đơn giản là môi chạm môi thế này cũng đủ khiến cô run người.

Trình Doãn đẩy nhẹ anh ra, hoang mang nhìn người đàn ông.

Nghe nói sáng sớm là lúc thể lực phái nam sung sức nhất...!
"Hôm nay em phải quay về." Trình Doãn đổi chủ đề, chuyển sang nghịch nghịch lọn tóc trên trán anh.

"Anh đưa em ra sân bay."
Ngón tay dừng lại sau gáy anh, nghĩ đến chỗ này có vết dao lại khiến Trình Doãn đau lòng.

"Còn đau không?" Ngừng một lát, cố gắng hỏi dồn dập.

"Là ai làm vậy?"
"Để em lo lắng rồi, không còn đau nữa." Câu hỏi sau của cô anh không trả lời, rõ ràng là không tiện nói, cũng không muốn cô phải suy nghĩ nhiều.


Đoán trước đáp án sẽ thế này, Trình Doãn cũng không nuôi nhiều hy vọng, nhưng trước sau gì cô cũng sẽ tìm hiểu thôi.

Thiếu nữ khẽ ngồi dậy, tà váy phía eo do bị anh giữ lại nên toàn bộ vạt áo phía sau cũng bị kéo xuống theo lực, dây váy ngủ rơi xuống hờ hững ở vị trí bắp tay.

Trình Doãn giật mình quay lại, quả nhiên Dụ Ngôn Gia đang nhìn chằm chằm cô, hành động nhanh đến mức cô còn chưa kịp phát giác ra đã bị anh đè xuống.

Thiếu nữ hoảng hốt, lần sau cô sẽ không đoán bậy nữa.

Vừa nghĩ đến cái gì thì đã lập tức xảy ra.

Thế có được tính là cầu được ước thấy không?
"Ngôn Gia...!chờ đã...!không phải bây giờ được không?"
Giọng nói khàn khàn, rõ ràng là không thể kiềm chế nổi dục vọng nữa rồi.

"Tại sao?"
Trình Doãn né tránh ánh mắt đói khát của anh, lý nhí nói.

"Em chưa sẵn sàng làm mẹ..."
"Nhưng anh sẵn sàng làm ba rồi."
Đôi mắt long lanh một lần nữa đối diện với anh, hàng lông mi cong cong run rẩy như cánh hồ điệp.

Gò má phiến hồng rực tình lại khiến tâm trạng anh càng lúc càng ngứa ngáy.

Thiếu nữ khẽ cụp mắt, dáng vẻ e thẹn khiến vững tâm của anh dường như sụp đổ.

Trình Doãn lắp bắp mở miệng gọi.

"Baba..."
"..."
Hai người rời giường, tốc độ vệ sinh cá nhân của anh còn nhanh hơn cả cô.

Nhưng vừa bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy cô ngồi trên giường thoa son dưỡng, Dụ Ngôn Gia lập tức quay đầu trở lại, rất nhanh đã có tiếng nước chảy truyền ra.

Trình Doãn thừ người nhìn anh đi ra rồi lại đi vào, dường như hiểu ra điều gì đó, lập tức cười lớn.


Không có tiền đồ!
Sáng ra trong nhà đã có người tâm trạng không tốt, Tô Tô dẫn theo người mang đồ ăn sáng của khách sạn lên, cảm nhận trong phòng lạnh xuống mấy độ.

Trời đã lạnh rồi còn bật điều hòa nữa sao?
Phục vụ đem đồ đến lập tức rời đi, Tô Tô vừa muốn bày bát đũa cho Dụ Ngôn Gia dùng bữa thì Trình Doãn đã lao đến.

Nháy mắt một cái rồi tranh việc của cô.

Nét mặt Tô Tô cứng đờ trông thấy, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hầu hạ Dụ Ngôn Gia của Trình Doãn, đột nhiên thấy không vui.

Bốc đôi đũa tre, trải khăn rồi lại gắp thức ăn vào bát, chắc chỉ thiếu mỗi cảnh nữ chính hô "A" một tiếng rồi đợi nam chính há miệng nhai thức ăn mà thôi.

Hừ, nếu không phải cố tình nhắc khéo Tô Tô, bà đây nhất định không làm.

Làm gì có chuyện bà đây phải hầu hạ anh như con hả?
Dụ Ngôn Gia mà biết được suy nghĩ của Trình Doãn lúc này, chắc chắn sẽ rơi nước mắt!
Người đàn ông chuyên chú dùng bữa, thuận miệng nói.

"Báo cáo lịch trình đi."
Tô Tô lúc này mới nhớ ra, vội vã lôi ipad từ trong túi xách, hít sâu một hơi rồi mới nghiêm túc báo cáo.

Công việc cũng đơn giản.

Tối hôm qua đã lấy lại được cống phẩm rồi, chỉ cần tham dự nốt tiệc sinh nhật tối nay là có thể về nước.

Nghe đến đây, Dụ Ngôn Gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Doãn.

"Không đợi anh đến tối cùng về được à?"
Trình Doãn gắp thịt bỏ vào miệng mình, cười một cái.

"Không thể."
Vì để không mất đi sự tồn tại của chính mình, Tô Tô không chút kiêng dè nói thêm một câu.


"Còn về vết thương của Dụ Chính, anh không cần lo lắng...!nhưng vết thương của Tổng giám đốc thì sao?"
Trình Doãn nhìn Tô Tô.

Dụ Chính cũng bị thương sao?
Vậy là Dụ Chính và Dụ Ngôn Gia đánh nhau...!hay họ bị ai đánh?
Nét mặt Dụ Ngôn Gia không vui, anh lau miệng rồi đứng dậy, ôm eo thiếu nữ rời khỏi phòng.

Tô Tô hoảng hốt vì biết mình lỡ lời, nhưng đến lúc hối hận muốn xin lỗi thì đã không thấy người đâu nữa.

...!
Căn phòng thu âm bị đẩy ra, bóng dáng cô gái nhỏ rón rén bước vào, mùi thức ăn cũng theo đó tỏa ra thơm phức.

"Mau lên! Mau lên, đói chết ông đây rồi!"
"..."
Hoa Thần nhìn bộ dáng chật vật của anh, nói không nên lời.

"Tôi thấy quản lý Sa dù có khâu cái miệng anh cũng không có tác dụng."
Tống Nguyên vốn dĩ còn đang vội vã vì đói, nghe thấy lời này liền bày bộ dáng đoan chính cầm đũa, từ tốn cao quý như đang dùng bữa trong nhà hàng.

Bàn tay còn máy móc mô phỏng động tác ăn mỳ Ý.

"Không phải vẫn còn em quan tâm tôi sao?"
Hoa Thần đứng tim, lát sau nghe hiểu ra ý từ trong lời kia thì vội cúi đầu kéo ghế ngồi xuống.

Tống Nguyên kết thúc buổi công diễn ở nước ngoài lại phải nhanh chóng ngồi máy bay trở về quê nhà tham dự liên hoan phim.

Đã vậy quản lý Sa còn lên thực đơn ép cân cho anh trong mấy ngày này.

Mặc dù gương mặt Tống Nguyên chỉ tròn lên một tí, nhưng bộ dạng đói mà không có ăn của anh vẫn khiến cô trợ lý nhỏ đau lòng.

Vì vậy không đợi được quản lý Sa cho người mang đồ ăn dinh dưỡng đến, Tống Nguyên mới nhờ cô mua đồ ăn ngoài.

"Em cũng ăn đi." Tống Nguyên ga lăng đưa cho cô một bộ bát đũa.

"Trước khi quản giáo Sa tới."
Hoa Thần chần chừ rồi cũng nhận lấy.

Cô là đang...!dùng chung bữa với đại thần sao?
Tim đập hơi nhanh thì phải...!
"À đúng rồi..." Một lúc sau mới thấy anh lên tiếng.


"Những lời em nói hôm đó với chị Sa là thật sao?"
Hoa Thần không hiểu anh nói đến vấn đề gì.

"Thật cái gì ạ?"
"Việc em thích tôi ấy!" Tống Nguyên buông đũa, cánh tay chồng lên nhau như học sinh ngoan ngồi nghe giảng, khuôn mặt cũng rướn về phía cô mỗi lúc một gần.

Vành tai Hoa Thần đỏ rực lên, khóe miệng run run không dám nhìn vào mắt anh.

Tại sao...!đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
"Tiểu Hoa Hoa, tôi hy vọng những lời đó của em không phải thuận miệng." Ngữ điệu của anh vô cùng nghiêm túc, từng câu từng chữ như nhát búa lớn đập vào ngực cô.

Bàn tay Hoa Thần run run, phía đối diện đã im lặng, cô dè dặt nhìn lên.

Dường như thấy được trước mặt là cả một tấm chân tình.

Cổ họng Hoa Thần run run.

"Phải, lời em nói không phải là thuận miệng...!Em thực sự thích anh, đại thần Tống...!em thực sự thích anh..."
Ánh nhìn Tống Nguyên nghiêm lại, cái nhìn của anh lên người cô càng gắt gao hơn.

"Em thích tôi, hay là đại thần Tống Nguyên?"
Sống lưng Hoa Thần cứng đờ, cảm giác như chỉ cần ngay giây sau gương mặt kia sẽ đổi thành giận dữ với cô vậy.

Nhưng mà, cô thừa nhận sai cái gì sao?
Hai người không phải là một à?
Biểu tình Tống Nguyên đột nhiên chuyển thành thất vọng.

"Nếu sự yêu thích của em dành cho tôi chỉ là hâm mộ bình thường, thì tôi nhận...!Có vẻ như anh hiểu sai ý em rồi."
Hoa Thần luống cuống, vội vã xua tay.

"Tống lão sư, không phải vậy.

Anh hiểu nhầm em rồi...!Em thực sự thích anh, không phải đơn thuần chỉ thích cái danh đại thần Tống Nguyên của anh..."
Cô nàng dừng một lát, dồn hết sức bình sinh nói thành chữ.

"Em thực sự thích anh...!là kiểu thích đến nỗi muốn sinh con cho anh."
Nói xong lại lén lút quan sát vẻ mặt anh, chỉ thấy người phía trước cúi gằm mặt xuống, không rõ đang vui hay đang giận.

Mà Tống Nguyên đã đạt mục đích ở bên này, khóe miệng tủm tỉm còn thích hơn cả lúc được ăn đồ ngon..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận