Thẩm Khê FULL


Thẩm Khê đột nhiên hiện lên một ý niệm, trêи mặt vựng khởi đống đống ửng đỏ.

Là… Là đêm đó, sờ đến cái kia sao?Thẩm Khê trong lòng có đáp án, nhưng tiếp theo trong nháy mắt, đôi mắt lại nhanh chóng bị bịt kín một tầng mờ mịt.

ƈôи ȶɦịt khi hoàn toàn gắng gượng nhếch lên, một thân thật dài dán ở trêи bụng nhỏ, cô theo hình thù dương trêи dưới di động, hơi thở gấp hỏi.

“Đây là thứ gì? Giống gậy gộc, thật thô nha…”Trả lời Thẩm Khê, là một chuỗi hít thở trầm trọng, Tống Tử Hoành tứ chi lơi lỏng, đầu tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, trêи mặt tràn đầy sắc thái sảng kɧօáϊ.

Thẩm Khê lại hỏi một lần, Tống Tử Hoành mới khó khăn lắm hoàn hồn, nhưng lúc này, lý trí bị ɖu͙ƈ vọng áp quá, mơ hồ không rõ trả lời nói.

“Một loại khí quan…”“Khí quan? Vì sao em không có? Hơn nữa, nó còn ngạnh ngạnh, cọ lên thật thoải mái…”Cô bé lại hỏi ra miệng, tuy rằng biết đó là ƈôи ȶɦịt nam nhân, nhưng cô không biết vì sao khi mình cọ lên dương cụ nam nhân sẽ thoải mái.

Thẩm Khê đột nhiên dừng lại, ghé vào đầu vai bằng phẳng hô hấp của hắn.


Mất đi kɧօáϊ cảm nơi phát ra, Tống Tử Hoành mở mắt ra, trong mắt chứa đầy ɖu͙ƈ vọng.

“Không phải nói thoải mái sao?! Vì sao lại dừng?”“Mệt mỏi quá nha anh rể ”Thanh tỉnh khi nghe được hai chữ ” anh rể “,ȶìиɦ ɖu͙ƈ trêи mặt biến mất, thanh âm khôi phục trong sáng.

“ Mau về phòng nghỉ ngơi đi.

”Dứt lời, có ý muốn đứng dậy.

Thẩm Khê lập tức ôm lấy hắn không cho động, hai chân mở rộng, chân nhỏ đạp lên bên cạnh người hắn nương chân bộ lực lượng tiếp tục cọ xát.

“em, em còn muốn thoải mái, anh rể, anh rể… Anh đừng đi…”Tay chân Thẩm Khê cùng sử dụng đem Tống Tử Hoành trói buộc trong đó làm hắn khó có thể đứng lên, cộng thêm kɧօáϊ cảm lại lần nữa đánh úp lại càng không đi được, đành duy trì tư thế ngồi mặc kệ cho em vợ cọ xát tự an ủi.

“Anh rể , anh rể.


Cảm giác rất lạ… Nhưng rất thoải mái… ”Cô nhóc lẩm bẩm ra tiếng.

“anh cũng thoải mái sao anh rể?”Tống Tử Hoành sắc mặt rùng mình, không có trả lời.

Nhục huyệt cọ lên ƈôи ȶɦịt, sao có thể không thoải mái, nhưng hắn lại không thể thừa nhận.

Hắn tư tâm cho rằng, nếu là hán thừa nhận kɧօáϊ cảm có được khi cùng Thẩm Khê xảy ra hành vi quá giới hạn, lương tâm hắn sẽ bất an.

Nhưng nếu là không trả lời, còn có thể lừa mình dối người coi như Thẩm Khê vì cần thoải mái mà làm, áy náy cùng bất an sẽ yếu bớt đi rất nhiều.

Nhưng Thẩm Khê không chịu dễ dàng buông tha hắn, ở bên tai hắn không ngừng truy vấn, Tống Tử Hoành chỉ phải đáp lại.

“Không cảm giác.

”“Phải vậy không?”- Thẩm Khê hồ nghi nhìn về phía mặt hắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận