Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Thời gian trôi qua, bất tri bất giác lại ở chung với Sở Diệc Mạc được một tháng.

Tháng này so sánh với tháng trước, cảm giác lại không giống nhau, bởi vì quá phận ỷ lại anh, tựa hồ cậu còn trở nên lười biếng hơn so với trước kia.

Phòng ngủ có thể không thu thập liền không thu thập, bởi vì buổi tối ngủ chung với Sở Diệc Mạc, phòng của mình lại ít ra vào, cho nên chuyện dọn dẹp phòng cũng giảm đi, tháng này cân nặng lại tăng lên thiệt nhiều, bởi vì anh chăm sóc cậu quá tốt.

Ở cùng một chỗ ngẫu nhiên hai người cũng sẽ vì việc nhỏ mà tranh chấp, bất quá so về cá tính xúc động dễ giận của cậu, Sở Diệc Mạc lại lộ ra thành thục ổn trọng, đa số thời điểm đều sẽ nhường cậu, không tranh cãi với cậu, đối mặt với tính tình tốt như vậy, mặc kệ lửa giận của cậu tăng vọt cũng bão tố không được bao lâu. Cậu cảm giác mình càng ngày càng quen với sự tồn tại của Sở Diệc Mạc, cho nên khi anh đi Anh công tác đã bắt đầu nhớ anh.

Ba ngày rồi, Sở Diệc Mạc đã không có ở nhà ba ngày. Thời điểm một mình, thời điểm rảnh rỗi, Lê Tuần sẽ nhớ anh, thời điểm nhàm chán cũng nhớ anh, nghĩ anh ở bên kia sẽ như thế nào, thời điểm nào có thể chấm dứt công tác, rồi sẽ trở lại bên cạnh cậu.


Nhìn trên TV phát chương trình tài chính và kinh tế, bụng Lê Tuần rất đói, rầu rĩ đi vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra, bên trong đầy đủ các loại thức ăn, có rau củ, thịt tươi, bò bít-tết, hoa quả, pizza, phần lớn là thực phẩm chín, cho vào lò sóng vi sóng làm nóng lên là có thể ăn.

Còn có sushi do Sở Diệc Mạc làm, sushi được làm rất tinh xảo, cơm cuộn rong biển với cơm trắng cùng sò đỏ tươi, vừa ngon lành cành đào vừa sạch sẽ, còn khiến cậu nhớ tới sushi chính tông tại các quán ăn nhỏ ở Nhật Bản.

Cậu cầm sushi cùng chocolate đi vào phòng khách, một mình ở nhà, phải tới lúc đói bụng mới có thể muốn ăn cơm, thực tế căn nhà này quá lớn, chỉ có một mình cậu, khó tránh khỏi có chút không thích ứng, trước đây đúng lúc này hai người đều đang đi dạo bên ngoài, nếu không sẽ đi ăn khuya, dáng vẻ hiện tại sao lại khó chịu như vậy.

Lê Tuần cầm lấy dĩa sushi, nhét cả khối vào miệng, hương vị rất ngon, mùi cơm chín cùng cá sống dung hợp một chỗ tạo ra mùi thơm hoàn mỹ, cậu nhét đầy một miệng, không chút khe hở.

Ăn thức ăn như vậy Lê Tuần lại đột nhiên rất muốn gặp Sở Diệc Mạc, vì sợ cậu đói, trước khi đi một này Sở Diệc Mạc đã tới siêu thị mua thức ăn, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy làm đồ ăn ngon, người bận rộn như vậy, mệt mỏi như vậy, mà còn làm những chuyện này cho cậu

Thở dài, Lê Tuần gởi một tin nhắn cho Sở Diệc Mạc, muốn biết lúc nào anh mới có thể trở về, tin nhắn gởi đi chưa được bao lâu đã có trả lời, mở ra xem, chỉ có mấy chữ ngắn ngủn, cậu lại mừng rỡ nheo mắt── đêm nay anh về.

Nghĩ đến đây tinh thần Lê Tuần từ ủ rũ trở nên sáng láng, tiếng chuông cửa vang lên, cậu vội vàng mở cửa, cho rằng đối phương là Sở Diệc Mạc liền mở miệng “Sao lại về──” Lời nói được một nửa liền dừng lại, đứng tại cửa ra vào chính là Tống Vũ nhiều ngày không thấy.

“Tống Vũ.” Lê Tuần giật mình nhìn hắn, hiển nhiên không ngờ tới hắn sẽ xuất hiện ở đây, cậu đã nói với hắn địa chỉ, bất quá bởi vì gần đây cậu bề bộn nhiều việc, buổi tối ở nhà lại bị Sở Diệc Mạc quấn lấy, tất nhiên gặp mặt với hắn đều vào ban ngày.


Tống Vũ tươi cười ôn nhã, “Lê Tuần, tớ qua đây gặp cậu, có quấy rầy đến cậu không?”

“Không có không có.” Lê Tuần che dấu thất vọng ở đáy lòng, dẫn hắn đi vào phòng khách to lớn, chú ý thấy trên bàn còn để sushi chưa ăn hết, cậu mở miệng hỏi Tống Vũ, “Cậu ăn cơm chưa?”

“Tớ đã ăn rồi, cậu không cần khách khí như vậy.” Tống Vũ cười cười, phát hiện không có thân ảnh Sở Diệc Mạc, thế là rất để ý hỏi thăm.”Bạn cùng nhà của cậu đâu?”

“Anh ấy đi Anh rồi.” Lê Tuần đem cất thức ăn trên bàn, lấy bia trong tủ lạnh cho hắn, cậu nhớ rõ Tống Vũ thích uống bia, cũng tốn công châm trà cho cậu.

Tống Vũ ngẩng đầu hỏi Lê Tuần, “Cậu nói với tớ người ở cùng cậu rất tốt, rốt cuộc là tốt như thế nào, tớ cũng muốn nhìn một chút đây.” Lê Tuần là loại nam nhân rất được hoan nghênh, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao gầy, đôi mắt thâm sâu sáng ngời, lúc ở Pháp có nhiều nữ nhân  theo đuổi cậu, nếu không phải hắn cản trở, Lê Tuần cũng không để tâm tư vào mấy chuyện kia, chỉ sợ hiện tại sớm đã không còn độc thân.

Mà gần đây trong miệng Lê Tuần luôn nói về một người, cái ngữ khí vui sướng kia, dùng từ hưng phấn, cùng với thái độ có vẻ rất thích đối phương, làm hắn bắt đầu lo lắng sẽ mất đi cậu, sao hắn có thể tiếp nhận kết quả như vậy được, thế là lục tục đi đến chỗ ở của cậu, mượn cơ hội này nhìn người nọ một chút


“Cậu cố ý đến nhìn anh ấy?” Lê Tuần nhíu mày một cái.

“Tớ tới gặp cậu, muốn biết người ở cùng cậu là dạng như thế nào, nếu phẩm hạnh bạn cùng phòng không tốt, sau này xảy ra chuyện cậu cũng không biết.” Tống Vũ vội vàng giải thích.

Lê Tuần nhẹ nhàng thở ra, “Anh ấy rất tốt.”

Tống Vũ nhìn chung quanh một vòng, thanh âm thanh tịnh bình tĩnh, “Hoàn cảnh ở đây cũng không tệ.” Bố cục nhà ở rất tốt, trang hoàng cũng rất lịch sự tao nhã, nhìn ra được người nọ rất có phẩm vị.

“Ừ.” Lê Tuần tươi cười trong sáng, trò chuyện mấy tình huống gần đây cùng Tống Vũ, lại hỏi hắn chuyện giảng dạy ở đại học, bọn họ là bằng hữu quan tâm lẫn nhau là đương nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui