15.
"Còn có, Tang Lạc này, ngay cả khi giữa tôi và Thẩm Hoài Nghiên không có tình cảm gì mà chỉ kết hôn vì lợi ích hai bên, tôi cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước"
Tang Lạc bối rối không biết nhìn vào đâu, sắc mặt cũng trở nên xám xịt.
"Tôi và Thẩm Hoài Nghiên sinh ra lớn lên được hưởng thụ những điều kiện tốt nhất. Đối với chúng tôi mà nói, kết hôn không nhất thiết là vì hạnh phúc, nó càng giống một hình thức kinh doanh thì đúng hơn. Chỉ cần là gia tộc cần, chúng tôi không được phép đặt tình cảm cá nhân lên trên. Nhưng rõ ràng rất may mắn khi tôi và Hoài Nghiên đã quen biết gần chục năm, hơn nữa còn là yêu đương mặn nồng"
Cảm xúc riêng tư chẳng là gì so với cơ đồ của gia đình. Nếu tôi không gặp anh ấy, cuối cùng tôi có thể sẽ phải kết hôn với một người mà mình mới chỉ gặp gỡ đôi ba lần.
Đôi mắt của Tang Lạc hơi ửng đỏ, có lẽ cô ấy cũng hiểu những điều này, nhưng lại không muốn đối mặt với nó. Dù sao thì kiếp trước Thẩm Hoài Nghiên đã rất cố gắng ở bên cô.
Tôi nhìn cô ấy và chậm rãi nói: "Chẳng lẽ cô không nhận ra bạn trai của tôi và Thẩm Hoài Nghiên lúc đó của cô không có điểm nào giống nhau ư?"
Kiếp trước đối mặt với sự phản bội của Thẩm Hoài Nghiên khiến tôi như người mất trí, chẳng thể suy nghĩ được gì. Hiện tại bình tĩnh mới thấy được sau khi trở về từ Anh, dù tình cảm dành cho tôi có thể thay đổi rồi đi nhưng thói quen sinh hoạt cũng sẽ không thể lại khác biệt lớn đến thế.
Đôi mắt của Tang Lạc dần lóe lên, lúc cô định nói gì thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa liên hồi.
Tôi vừa mở cửa thì Thẩm Hoài Nghiên đã ôm trọn tôi trong lòng.
Mãi sau anh mới thả ra, tay chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ ra hiệu rằng anh đã đợi tôi một thời gian dài.
Tôi nhìn về phía Tang Lạc: "Không còn sớm nữa, cô quay lại nghỉ ngơi đi. Bọn tôi đi trước, hẹn gặp lại"
Khi chúng tôi quay người rời đi thì đột nhiên cô ấy đứng bật dậy: "Đàn anh, anh có thích ăn đậu phụ không?"
Cô ấy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười để khiến câu hỏi không nghe quá kì lạ, mắt long lanh như tìm kiếm tia hy vọng.
Thẩm Hoài Nghiên cau mày: "Xin lỗi, tôi bị dị ứng với các sản phẩm từ đậu nành."
Dứt lời thì Tang Lạc cũng không còn cười được nữa.
"Phán Phán"
"Ừm."
"Phán Phán?"
"Ừm?"
"Anh thật sự thích em rất nhiều, muốn được ở bên em mãi mãi" Thẩm Hoài Nghiên nắm tay tôi và mân mê lòng bàn tay.
Tôi cười khẽ.
Anh ấy đứng thẳng dậy, biểu cảm có chút nghiêm trọng: "Có gì đáng cười chứ, anh đang nghiêm túc đó"
Tôi mím môi, nhưng đáy mắt lại để lộ ra ý cười.
Đột nhiên anh ấy giữ mặt tôi bằng cả hai tay và hôn lên trán tôi.
Thẩm Hoài Nghiên nhìn thẳng vào mắt tôi: "Anh sẽ không ra nước ngoài nữa"
Tôi ngạc nhiên.
Anh ấy im lặng một lúc và tiếp tục: "Bố muốn ném anh ra ngoài để quăng quật vì cảm thấy anh không đủ bản lĩnh tiếp bước ông ấy, nhưng từ lúc sinh ra anh đã sống như vậy, không thể chỉ vì du học một năm mà trở thành người xứng đáng trong mắt bố. Anh cũng cảm thấy bản thân chăm sóc em chưa được tốt, nhưng hiện tại anh chắc chắn không muốn để em một mình. Anh không tin tưởng để bất kỳ ai bên cạnh em ngoại trừ anh. Vừa nãy ở dưới lầu đợi có hai tiếng mà anh đã cảm thấy rất lâu rồi, huống hồ chi nếu anh đi thì em sẽ phải đợi anh một năm"
"Anh nhất định không đi, bố mắng anh cũng không phải mới một hai ngày, ngỗ nghịch rồi thì tiếp tục ngỗ nghịch vậy"
Nước mắt đã chực chờ trào ra, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng bác Thẩm sẽ vừa mắng té tát vừa chỉ trỏ Hoài Nghiên thì tôi không nhịn được bật cười.
"Không cho em cười."
"Được rồi."
"À mà, từ khi nào anh lại bị dị ứng với đậu nành vậy?" Tôi không nhớ anh ấy có bị thế này đấy.
Thẩm Hoài Nghiên ôm eo tôi đi về phía trước: "Có việc này sao?"
"..."
16.
Cuối cùng Hoài Nghiên đã không đi du học, việc này khiến tôi có thể yên lòng phần nào.
Nếu anh ấy không sang Anh, có lẽ anh ấy sẽ không biến thành một con người khác?
Nhưng Thẩm Hoài Nghiên vẫn thay đổi.
Anh bắt đầu học tập chăm chỉ và tích cực tham gia tất cả các khóa học mà bác Thẩm sắp xếp, băng ghế sau của ô tô anh giờ đây chất đầy tài liệu cần xử lý.
Lúc trước anh ghét nhất những thú vui trong các cuộc xã giao thì hiện tại cũng đang học cách thích ứng.
Một dự cảm không lành lại đến với tâm trí tôi.
“Hoài Nghiên?” Tôi nhìn Thẩm Hoài Nghiên đang vùi đầu vào tài liệu, cẩn thận gọi một chút, sợ rằng khi anh ấy ngẩng đầu lên sẽ lại là ánh mắt đầy chán ghét tôi ấy
“Có chuyện gì sao, Phán Phán?” Anh ấy tạm dừng công việc của mình và quay sang nhéo má tôi.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khóe miệng anh, tim tôi mới có thể đặt xuống.
Thẩm Hoài Nghiên lộ ra vẻ mặt dịu dàng, nhìn màn hình máy tính, bàn phím phát ra những âm thanh lanh lảnh.
Tôi tiến lại gần và hôn chụt một cái lên má anh.
Ngón tay anh dừng gõ phím, anh quay đầu nhìn tôi: "Thêm một cái nữa cơ."
17.
Hoài Nghiên bắt đầu tiếp quản một số việc được bác Thẩm giao phó. Trước đây ông ấy còn chẳng hy vọng gì nhưng hiện tại nhìn vào tốc độ thích ứng của anh cũng không khỏi tin tưởng thêm vài phần.
Và ngay cả khi anh ấy rất bận rộn, Hoài Nghiên sẽ đến đón tôi về nhà mỗi ngày.
Hôm nay tôi đã mở cửa xe bước lên, tiến lại hôn nhẹ lên má anh như thường lệ.
Ghế sau đột nhiên có một tiếng ho khan khiến tôi như đóng băng tại chỗ.
Tôi quay đầu lại nhìn người ở ghế sau. Người này mặc một bộ âu phục được là ủi gọn gàng, sở hữu khuôn mặt dạo gần đây đang làm khuynh đảo giới tài chính.
Lâm Vũ.
Anh ấy chào tôi trước: "Phán tiểu thư, lại gặp nhau rồi."
"Chào chú, Mr. Sức Khỏe."
Khóe miệng của Lâm Vũ hơi méo đi. Thực tế anh ấy không lớn hơn tôi là bao, nhưng nghĩ lại tối hôm đó anh ấy cầm cốc nước lọc ngồi trong một quán bar và nói muốn giữ gìn sức khỏe, tôi cảm thấy rằng anh ấy rất già.
"Bố anh giao cho anh một dự án. Không nghĩ tới Lâm Vũ lại chủ động liên hệ muốn hợp tác" - Thẩm Hoài Nghiên ở một bên tự hào.
Tôi có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Vũ, thấy anh ta đang tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả thật Hoài Nghiên đã thay đổi rất nhiều, nhưng hợp tác với người này là ước muốn của biết bao công ty lớn nhỏ ngoài kia kìa.
Lâm Vũ đã nổi tiếng từ vài năm trước, nhưng hiện tại thậm chí sức oanh tạc còn lớn hơn gấp bội.
Mặc dù tài nguyên gia đình anh ta so với Thẩm Gia ít hơn, nhưng tự tay xây dựng nên một đế chế lớn mạnh thì còn chứng tỏ được anh ta tài giỏi đến mức nào.
Hơn nữa anh ta còn chủ động tìm một người mới vào nghề như Hoài Nghiên để hợp tác?
Lâm Vũ bị tôi nhìn chằm chằm thành ra có chút cau mày, lấy ra một tập tài liệu đưa cho tôi.
Tôi đã lật đi lật lại xem xét nhiều lần. Thực sự không có vấn đề gì, thậm chí trong bản hợp đồng này rõ ràng người được lợi nhiều hơn là Thẩm Hoài Nghiên.
"Kết giao bằng hữu." - Lâm Vũ dùng ánh mắt chân thành nhìn tôi như thể giải đáp cho tôi những thắc mắc từ nãy đến giờ.
Tôi cảm thấy Lâm Vũ có thể có những sự lựa chọn tốt hơn, nhưng cũng có lẽ anh ta không chỉ muốn tạo mối quan hệ với Thẩm Hoài Nghiên mà còn muốn kết thân tình với cả một Thẩm Gia phía sau anh ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...