9.
"Phán Phán xuống chưa con? Bữa sáng mẹ đã dặn dì Vương đóng gói ở đây, cầm theo cùng ăn với Thẩm Nghiên nhé". Mẹ nhét chiếc túi xách của tôi vào tay tôi, chưa kịp cho tôi phản kháng đã rời đi.
Mẹ luôn rất biết cho thanh thiếu niên không gian riêng.
Tôi cầm túi xách của mình, nhìn xuống đất một cách cứng nhắc.
Thẩm Hoài Nghiên lại gần hai bước, mùi hương quen thuộc kia lại bao quanh tôi.
Anh nhỏ giọng nhẹ nhàng: "Để anh đưa em đến lớp."
Tôi thì thầm: "Chúng ta đã… chia tay rồi"
Trước khi tôi nói hết lời, anh vòng tay qua eo tôi một cách hết sức tự nhiên, kéo tôi đi về phía trước.
Tôi ngồi trên ghế phụ của Thẩm Hoài Nghiên, trong đầu có một mớ hỗn loạn.
Chiếc xe dần dần chệch hướng khỏi làn đường đến trường. Tôi nhắc nhở: "Anh đi sai đường rồi""
Thẩm Hoài Nghiên không nhìn tôi, mà chằm chằm vào con đường phía trước, anh ta nắm chặt tay lái, các đốt ngón tay có phần trắng bệch.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Bạn gái muốn chạy trốn, còn trường lớp gì cơ chứ?"
Tôi trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh ngày càng rộng hơn và quen thuộc hơn. Đây chẳng phải con đường ngày xưa anh ấy dẫn tôi đi hóng gió hay sao.
Chiếc xe dừng lại bên bờ biển. Tôi giẫm lên cái bóng của Thẩm Hoài Nghiên, theo sau anh ta ra biển. Gió biển ẩm ướt lướt ngang từng hồi.
Anh ta đột nhiên quay người: "Phán Phán, anh không biết giữa chúng ta xảy ra vấn đề gì, nhưng tình yêu là hai chiều, em không thể muốn kết thúc mà không có lý do. Anh biết anh níu kéo em rất vụng về, đưa em đến nơi mà hai ta có nhiều ký ức nhất nhưng Phán Phán, anh thực sự rất thích, rất yêu em. "
Trong quá khứ, Thẩm Hoài Nghiên thật sự thích đưa tôi đến bãi biển này. Tôi nghe nói những cái tên được lấy đi bởi biển có thể được ban phước. Vì vậy, chúng tôi đã viết tên nhau lên cát, sau đó nhìn nước biển cuốn trôi đi.
Anh nhặt lấy vỏ sò và thực hiện một điều ước.
Tôi hỏi anh ấy ước là gì.
Anh vẫy tay, ra hiệu cho tôi xích lại gần, rồi hôn lên má: "Anh ước, anh và Phán Phán sẽ vĩnh viễn ở bên nhau"
Chạng vạng hôm đó, khuôn mặt của tôi thậm chí còn đỏ hơn hoàng hôn.
Chính anh ta nói sẽ luôn ở bên tôi, nhưng người phản bội mối quan hệ này cũng là anh ta đấy thôi.
Anh nói anh yêu tôi, rồi cũng nói ghét tôi.
Tôi thậm chí trong đoạn tình cảm này còn học được cách hèn mọn, nhưng vẫn là không thể mang anh trở lại.
"Mỗi khi bạn nhớ ai đó, một hạt cát trên bầu trời sẽ rơi xuống, từ đây tạo thành Sahara"
Mãi cho đến khi tôi đã biến thành một sa mạc khô khốc, tôi cũng không chờ được một cơn mưa từ anh.
"Tuy nhiên, Thẩm Hoài Nghiên, thích hay là yêu đều rồi sẽ thay đổi..."
"Sẽ không. Em chia tay anh vì thực sự không còn thích anh nữa sao?"
Không phải.
Tôi nhìn anh im lặng.
"Nếu đã không phải, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi?"
"Nếu anh thua sẽ bằng lòng để em rời đi."
Bộ dạng yếu ớt đáng thương này của anh là lần đầu tiên tôi được thấy.
Thẩm Hoài Nghiên ngồi xổm xuống và viết tên tôi trên bãi biển từng chữ một.
"Nếu sóng biển mang tên của em đi, em có thể ở bên anh lâu hơn chút không?" - Giọng nói có chút run run, điệu bộ cẩn thận thỉnh cầu thật không khác gì tôi của kiếp trước.
Tôi nhìn những con sóng xa rồi lại gần, thở dài.
"Được"
Nước biển tràn vào bờ, nhưng dừng lại trước tên tôi.
Thẩm Hoài Nghiên đứng dậy, khuôn mặt nhợt nhạt đi.
Anh ta ghì giọng nói: "Đi, đưa em đến lớp"
Tôi đến cuối cùng vẫn không thể cam lòng nhẫn tâm giống như anh. Tôi bước về phía trước, dùng đế giày xóa đi tên mình.
Đầu mũi có chút chua xót, tôi lau nước mắt nhìn anh: "Tên bị mang đi rồi"
Thẩm Hoài Nghiễn sững sờ trong ba giây rồi ôm chầm lấy tôi. Đem hơi thở cùng nước mắt vùi vào hốc cổ tôi.
Thẩm Hoài Nghiên, em sẽ tin anh thêm lần nữa.
Tôi sẽ đem sinh mệnh đặt vào tay anh thêm một lần này, cược với chính mình xem tương lai liệu có tiếp diễn giống với kiếp trước hay không.
10.
Thẩm Hoài Nghiên liên tục xác nhận lại với tôi rồi hào hứng như một học sinh tiểu học được khen ngợi. Anh kéo tôi ngồi lên xe rồi chạy dọc theo bờ biển thêm năm vòng.
Anh thậm chí không quan tâm đến lý do tôi chia tay rồi tại sao lại làm hòa. Có vẻ như chỉ cần có thể ở bên nhau thì với anh những điều đó không quan trọng.
Nếu không phải buổi chiều tôi còn có hoạt động ở trường, sợ rằng Thẩm Hoài Nghiên sẽ thực sự đưa tôi đi chơi đến tối.
Trở lại trường với tư cách là một sinh viên đại diện, tôi hoan nghênh trường hợp tác ở nước ngoài đến để tham gia vào dự án du học sinh trao đổi.
Nhìn một nhóm những gương mặt lạ, tôi chợt dừng lại ở một người rất quen thuộc.
Tang Lạc!
Cô bước lên sân khấu, mắt cười cong thành hình bán nguyệt.
Rõ ràng là đang cười, nhưng tôi lại cảm thấy như có một vũng lầy khổng lồ vùi tôi vào trong.
Tang Lạc bước về phía trước và báo hiệu rằng tôi nên đưa cho cô ấy bó hoa trong tay.
Tôi cố gắng hết sức để làm cho mình trông bình tĩnh, không lưu loát nặn ra một câu: "Chào mừng"
Tang Lạc nhìn tôi, lóe lên một chút cảm xúc không thể giải thích được trong mắt, sau đó nhận lấy bó hoa trong tay tôi, và mỉm cười ấm áp: "Cảm ơn tiền bối"
Sau bức ảnh nhóm tập thể, tôi thay chiếc váy khác ngồi ở khán đài sau sân khấu.
"Chị Phán, tôi có thể thêm Wechat của bạn không?""Tang Lạc mặc một chiếc váy vàng mỡ gà và lắc chiếc điện thoại di động trên tay.
Tôi im lặng nhìn cô ấy, nhất thời không xác định được cảm xúc trong lòng.
"Em vừa mới đến trường, có nhiều chỗ không rõ mong được thỉnh giáo học tỷ"
Ngay cả khi tôi biết đây là một cái cớ, tôi vẫn rút mã QR của mình và chấp nhận yêu cầu.
Tang Lạc tiếp tục hỏi tôi về trường học, tôi chọn một số trọng điểm rồi nói sơ qua.
Cô ấy khiêm tốn lắng nghe rồi ghi chú lại, xong xuôi quay sang nhìn tôi cười tươi.
Hai má đầy đặn, đôi mắt cong cong, và nụ cười rạng rỡ như xua tan khói mù trong tim mọi người.
Ai có thể ghét nụ cười này cơ chứ?
"Nhân tiện, chị có biết làm thẻ ăn như thế nào không ạ?"
Tôi mở trang web chính thức của trường và chỉ cho cô ấy quá trình.
"Phán Phán, anh đợi em ở ngoài cửa lâu lắm rồi đó, sao chưa ra thế?" Thẩm Hoài Nghiên vén tấm vải và đi vào.
Khoảnh khắc anh ấy nhìn Tang Lạc, trái tim tôi lập tức đập nhanh.
Mà tôi cũng nhận ra Tang Lạc có chút bất ngờ nhìn về phía anh với sắc mặt cứng ngắc, chớp mắt vài cái.
"Học tỷ, đây là…?"
"Tôi là bạn trai của học tỷ đây, Thẩm Hoài Nghiên" Anh ta chỉ khẽ liếc nhìn Tang Lạc, nhanh chóng đặt toàn bộ ánh mắt vào tôi, sau đó nắm tay tôi. "Tôi và học tỷ của cô còn có việc, chúng ta đi trước"
Nụ cười của Tang Lạc từ đầu tới cuối cứng đờ. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng dù nó có che đậy thế nào, tôi vẫn nhận ra được nước mắt đang chực chờ rơi.
Anh một tay kéo tôi rời khỏi hậu trường, tay kia xách lấy túi của tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...