Thám Hoa Giới Giải Trí


“Khi còn bé, Tạ Quốc Mân có tới nhà tôi chơi, lần đó mẹ tôi cũng nấu tôm bóc vỏ xào dưa leo.

Không ngờ lớn lên hắn ta lại thành thế này.”
Đào Thanh Phong nghe Nghiêm Đạm nhắc tới Tạ Quốc Mân, bóng gió nhắc tới việc cậu đang rối rắm, sao cậu lại nghe không hiểu, nhưng không thể nói thẳng.
“Tính tình Tạ Quốc Mân không tốt.” Đào Thanh Phong châm chước tìm từ, “Thầy Nghiêm, thầy có thể xem như tôi thật sự không hiểu chuyện.”
Nghiêm Đạm lắc đầu nói, “Nghe chuyện của cậu và Tạ Quốc Mân cứ cảm thấy như đang nghe chuyện của một người xa lạ nào đó.”
Đào Thanh Phong thở dài một hơi, “Có lẽ sau khi mất trí nhớ, tính tính cũng đổi theo, nghĩ tới những chuyện trước đây của mình cũng cảm giác như nghe chuyện của một ai đó.”
Nghiêm Đạm cảm giác Đào Thanh Phong đang nói xạo, sau khi mất trí nhớ tình tình thay đổi, có thể.

Nhưng sau khi mất trí nhớ, hệ thống kiến thức… theo lời Đào Thanh Phong, cậu đã bỏ học từ sớm vào quán bar ca hát, trưởng thành cũng không tìm được đường đi khác mới phải dây dưa với Tạ Quốc Mân, làm sao có thời gian học tập nhiều kiến thức đến thế? Nếu đã có tinh thần ham học như vậy, sao lại bỏ học từ nhỏ?!
Nghiêm Đạm nhẹ nhàng nói, “Tiểu Đào, ngay cả với tôi cũng không thể nói thật sao?”

Nghiêm Đạm thấy dáng vẻ rối rắm của Đào Thanh Phong, lại mềm lòng, thở dài nói, “Thôi, không nói nữa, ăn cơm.”
Trong khoảnh khắc đó, Đào Thanh Phong thấy sắc mặt Nghiêm Đạm trầm xuống, trong lòng vừa áy náy vừa trống rỗng, chỉ đành lẳng lặng ăn từng miếng một đồ Nghiêm Đạm đút cho.
Nghiêm Đạm vừa ăn vừa nghiền ngẫm ba chữ ‘không hiểu chuyện’.

Không cách nào tưởng tượng ra hình ảnh Đào Thanh Phong ‘không hiểu chuyện’ là như thế nào.

Anh luôn cảm thấy, thời niên thiếu Đào Thanh Phong hẳn là chăm lo học hành, dù không vào học trường công thì cũng tự học tập mỗi ngày, mới dưỡng thành phong thái khiêm tốn nhã nhặn như vậy được.

Loại khí chất kia trừ khi tiếp xúc với kiến thức lễ giáo từ nhỏ, và học đủ thơ từ văn học lâu dài chắc chắn không thể nào hình thành được.
Không chừng là bị Tạ Quốc Mân lừa.

Nghiêm Đạm bỗng không muốn tìm hiểu chuyện giữa Đào Thanh Phong và Tạ Quốc Mân nữa, dù là cô bạn luật sư có hỏi ra chi tiết gì cũng không muốn nghe.

“Khi gặp luật sư Cúc, cậu có thể nói rõ tất cả với cô ấy.

Ngay mai tới đồn lấy lời khai và thu dọn hành lý đúng không? Nếu ngày mai rảnh không quay phim thì có thể sắp xếp gặp luật sư luôn.”
Đào Thanh Phong gật đầu, “Được vậy thì tốt quá.”
Ăn cơm rửa chén xong, Nghiêm Đạm bật tivi cho Đào Thanh Phong xem.

Đào Thanh Phong tự gọi di động là cái hộp nhỏ, tivi và máy tính là cái hộp to.

Trên màn ảnh của mấy cái cục này đều có người hoạt động.

Lúc mới tỉnh lại thấy dì Thẩm xem tivi, Đào Thanh Phong còn kinh hoảng một trận cứ tưởng những người này bị pháp thuật thu nhỏ, nhốt vào trong hộp.

Đến giờ mặc dù đã biết mấy cái hộp này cũng chỉ là một dạng
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui