Đào Thanh Phong vốn không hiểu lắm, lúc này bỗng nhiên ngộ ra. Cục Hoằng Văn là nơi ít bổng bổng lộc nhất của Lễ bộ, nhưng vẫn có rất nhiều đồng liêu tình nguyện ở lại làm việc tới khi trăng treo đầu cành. Dù Lan Đài Học Sĩ đã chấp nhận bản sơ thảo, họ vẫn một lần lại một lần kiểm tra tỉ mỉ dưới ánh nến leo lắt…
Mặc dù bổng lộc ít ỏi ở Cục Hoằng Văn không thể so sánh với tiền đóng phim, nhưng giữa hai việc vẫn có điểm chung: tiền đóng phim của Chung Ngọc Kiểu vốn không thấp, có điều đã ký hợp đồng là không thể tùy ý thêm bớt. Dù có tích cực quay thêm mấy lần cũng chẳng được trả hơn. Ngược lại còn mạo hiểm làm chậm tiến độ của bộ phim. Mỗi ngày có số cảnh quay cố định, quay không kịp thì phải hi sinh thời gian nghỉ ngơi quay tiếp cho xong.
Trong cái nghề này không ngờ cũng tồn tại… người như vậy!
Rốt cuộc cảnh quay của Chung Ngọc Kiểu và Lưu Kỳ Hồi cũng xong, đến lượt Đào Thanh Phong. Đoạn này, hoàng tử Quảng Tích mặc quan phục, trên đai lưng có một con cá.
Hoàng tử Quảng Tích giữ một chức quan nhỏ trong quân phản loạn, đang cố gắng tìm kiếm tung tích của huynh trưởng. diễn.đnf'lqQ,;uslđ',ôn Đạo diễn xét thấy đây là cảnh hoàng tử Quảng Tích xuất hiện đầu tiên trong phim cố ý để máy quay lấy cảnh từ mơ hồ đến rõ dần, hội tụ vào bước chân đi tới của Đào Thanh Phong.
Trong đoạn này, Đào Thanh Phong chỉ có hai câu thoại. Câu thứ nhất là giơ lên lệnh phù bằng đồng, nói với phản quân, “Đình Trưởng cai quản Tam Ti, tất cả lui ra.”
Câu thứ hai là đỡ tay Hương Xương nói, “Ngài không sao chứ? Xin hãy đi cùng tại hạ!”
Đào Thanh Phong bắt đầu biểu diễn.
Đào Thanh Phong vừa nói xong câu thoại đầu tiên đã bị đạo diễn Hùng Tử An hô ngừng. “Đào Thanh, giọng cậu quá yếu phải mạnh mẽ hơn một chút mới chấn nhiếp được bọn lính dày dạn kia.”
Dù hậu kỳ có hòa âm riêng, nhưng khẩu hình và vẻ mặt phải hợp với nhau, thậm chí hơi thở không đúng cũng không được. Huống chi Hùng Tử An còn hi vọng hậu kỳ diễn viên sẽ tự thu âm vai diễn của mình.
Đào Thanh Phong diễn như Hùng Tử An yêu cầu, lộ vẻ hung hăng hơn một chút. Nhưng vẫn bị đạo diễn hô ngừng tiếp. Đào Thanh Phong cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó. Hùng Tử An cũng có cảm giác không thỏa mãn. Đào Thanh đã diễn theo kịch bản, nhưng cứ cảm giác ‘chưa tới’.
Chung Ngọc Kiểu chủ động đi lại nói với Hùng Tử An, “Hoàng tử Quảng Tích làm Đình Trưởng chưa đến ba tháng, hơn nữa còn là một thiếu niên tuổi đi học. Tôi cảm thấy giọng như vậy là quá bình tĩnh.”
Hùng Tử An như bắt được đầu mối, nói với Đào Thanh Phong, “Cậu nói lại một lần nữa tôi nghe thử xem!”
Diễn viên quần chúng đóng vai quân phản loạn vào vị trí lại, Đào Thanh Phong giơ lệnh phù lên, tay run run, đỏ mặt, lấy hơi hô to, “Đình Trưởng cai quản, quản Tam Ti, tất cả lui ra!” Đào Thanh Phong cố ý nói lắp chữ ‘cai quản’, lộ vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Hùng Tử An cảm thấy hình như đã ‘tới’, mặc dù chưa thỏa mãn lắm nhưng vẫn hô ‘Qua!”
Hùng Tử An thấy Chung Ngọc Kiểu và Lưu Kỳ Hồi đứng chờ bên cạnh, mặt Lưu Kỳ Hồi lộ vẻ mệt mỏi vô cùng, bèn nói, “Thế này đi, chúng ta quay cảnh hoàng hậu và quận chúa trước để hai người về nghỉ ngơi. Sau đó tôi và Đào Thanh sẽ ở lại từ từ suy nghĩ cảnh này tiếp.”
Lưu Kỳ Hồi lập tức nhìn đạo diễn với ánh mắt cảm kích.
Chung Ngọc Kiểu nhanh chóng vào vị trí, chuẩn bị diễn.
Đào Thanh Phong nói câu “Ngài không sao chứ? Xin hãy đi cùng tại hạ!” dựa theo cách hiểu của mình, chờ tới ‘xin hãy’ rồi mới đưa tay. Vốn Đào Thanh Phong muốn đỡ bả vai Chung Ngọc Kiểu. Không ngờ Chung Ngọc Kiểu tự điều chỉnh tư thế, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Đào Thanh Phong.
Đào Thanh Phong không kịp phản ứng, sững người mấy giây. Mặc dù biết thời đại này không có kiêng kỵ nam nữ quá nhiều, các cô nương chẳng những có thể ăn mặc hở hang, còn có thể trêu chọc nam tử, thậm chí tiếp xúc tứ chi cũng sẽ không bêu danh lẳng lơ. Nhưng trong tiềm thức Đào Thanh Phong vẫn không quen nắm tay con gái.
Trong lúc đạo diễn hô dừng, Đào Thanh Phong nghe Chung Ngọc Kiểu nói với mình một câu, “Lòng bàn tay Hương xương có vết chai.”
Ý gì đây?
Đào Thanh Phong vừa nghĩ đã hiểu ngay: lòng bàn tay hoàng hậu Quy Ninh có vết chai, nên khi đặt lên tay hoàng tử Quảng Tích có thể thuận thế truyền đạt ý trong kịch bản ‘mơ hồ hoài nghi’.
Lúc trước Đào Thanh Phong không cách nào lồng ánh mắt ‘nghi ngờ’ này vào, bởi vì kịch bản diễn tả quá mơ hồ. Phó đạo diễn lại chỉ cho Đào Thanh Phong ‘khí chất của hai người trông quý phái nên hoài nghi’. di',ễn.nf'aQleq;ts,đôm;n Giải thích như vậy mặc dù hợp với kịch bản, nhưng Đào Thanh Phong vẫn không biết nên ‘hoài nghi’ khi vừa nhìn thấy, hay khi xua đuổi hết quân phản loạn rồi mới bắt đầu ‘hoài nghi’.
Chính các kiểu ‘hoài nghi’ mơ hồ này đã khiến Đào Thanh Phong và đạo diễn đều thấy lạ lạ, chưa thỏa mãn.
Chung Ngọc Kiểu thay đổi một chi tiết nhỏ từ ‘đỡ vai’ thành chủ động đặt tay lên tay Đào Thanh Phong, từ được giúp thành chủ động tiếp nhận trợ giúp phù hợp với đặc điểm tính cách của Hương Xương. Vì mình, nhưng cũng tiện cho Đào Thanh Phong vén mây thấy trăng.
Trực giác nhạy bén như vậy chính là ‘linh khí’ của một diễn viên. Sau khi hiểu rõ, Đào Thanh Phong càng bội phục từ tận đáy lòng
Hùng Tử An chấp nhận thay đổi nho nhỏ của Chung Ngọc Kiểu, để hai người diễn lại.
Lúc này Đào Thanh Phong đã nắm rõ diễn biến tâm lý của hoàng tử Quảng Tích khi đỡ Hương Xương. Đầu tiên là tán thưởng bởi vì hai người vừa có khí chất xuất chúng vừa rất bình tĩnh trước những lời lẽ khiếm nhã của bọn phản quân. Đến khi Hương Xương đặt lòng bàn tay vào tay trên mặt hoàng tử Quảng Tích sẽ có vẻ ngạc nhiên.
Đào Thanh Phong thậm chí không cố ý diễn, chỉ cần dâng lên ý niệm nam nữ kiêng kỵ là đã khuôn mặt đã đủ vẻ ngạc nhiên. Người xem cũng sẽ hiểu là hoàng tử Quảng Tích đang ngạc nhiên vì lòng bàn tay một người trông quý phái như vậy lại có vết chai.
Chung Ngọc Kiểu vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Đào Thanh chẳng những nhanh chóng hiểu ý, còn thể diễn được ngay, không phải diễn viên trẻ nào cũng thông minh được như vậy.
Chung Ngọc Kiểu biết tật xấu của mình, rất nóng tính, lại không thích nhiều lời, khi muốn thay đổi một chi tiết nào đó, chỉ lời ít ý nhiều nói một câu cô đọng, hi vọng đối phương có thể tự ngộ ra. Có ăn ý thì mới tạo được hiệu quả cao nhất. Dù sao cũng chẳng phải đạo diễn, chỉ đạo diễn xuất cứ để đạo diễn làm. Đa số diễn viên thần tượng bây giờ, càng nghĩ càng thấy mệt, không những không lo tìm hiểu vai diễn thật kỹ, mà khi có gợi ý gì đó cũng chẳng nắm bắt được.
Cho dù là Lưu Kỳ Hồi, coi như là có thực lực trong số các diễn viên thần tượng. Cám ơn trời đất, tuy hao hết mấy giờ, diễn lại bốn năm lần cuối cùng cũng thuận lợi thông qua.
Chung Ngọc Kiểu đã cố ý nhắc nhiều lần, ví dụ như ‘Vén tóc rủ xuống một luồng ở bên tai’ (ngụ ý để che kín lỗ tai, tránh lộ thân phận nữ nhi), hoặc như ‘Lúc cầm ly hơi nhếch ngón út lên’ (ngụ ý thể hiện thân phận quận chúa). Mỗi lần nghe, Lưu Kỳ Hồi luôn để lộ vẻ mặt ngu ngơ, không kịp phản ứng tại sao phải làm như vậy. Cho nên Đào Thanh Phong có thể nhanh chóng lĩnh ngộ ‘lòng bàn tay Hương Xương có vết chai’, và diễn tốt vẻ mặt hoài nghi, khiến Chung Ngọc Kiểu cảm thấy vô cùng bớt lo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...