Trong lúc họp Giang Trầm mang tai nghe bluetooth, cũng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên kênh livestream.
Khi nhìn thấy Niệm Niệm vì không tìm được kho báu mà không vui, chân mày anh cũng nhăn lại theo khiến cho các nhân viên tham gia cuộc họp vẫn luôn quan sát biểu cảm của ông chủ không biết câu nào của mình đã khiến cho ông chủ lớn không vui.
Giang Trầm “đào ngũ” suốt một buổi trưa, cuối cùng khi nhìn thấy Niệm Niệm biến thành một cây nấm nhỏ bảo vệ mẹ, khóe miệng của anh mới hơi cong lên.
Mấy năm nay Giang Trầm không ở nhà nhiều, cũng có thể nói là rất ít, giao lưu duy nhất của anh với vợ và con gái là vào bảy giờ tối thứ Sáu hàng tuần, đến thời gian cố định này cả nhà sẽ tiến hành gọi video trò chuyện, trong lúc nói chuyện anh có thể nhìn thấy mặt vợ anh và Niệm Niệm, còn những lúc khác vợ anh rất ít khi liên lạc với anh.
Mà trong cuộc gọi video cố định đó, đại đa số thời gian đều là Niệm Niệm tự chơi, anh ở đầu bên kia của video thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm tình hình học tập của Niệm Niệm rồi tình trạng sức khỏe các thứ…
Hai cha con rất ít có thời khắc thân mật.
Anh vẫn luôn cho rằng mọi mặt của Niệm Niệm đều di truyền từ anh, con bé rất giống anh khi còn nhỏ, mặc dù cha mẹ không có ở bên cạnh, con bé vẫn có thể khỏe mạnh trưởng thành, biết chơi một mình, tự học tập, không khóc, không ầm ĩ, không quấy...
Nhưng giờ anh mới phát hiện ra, giống như những gì mà Niệm Niệm nói, Niệm Niệm là Niệm Niệm, con bé không phải là bản thu nhỏ của cha mẹ mình, con bé và anh khác nhau.
Hội nghị buổi chiều cuối cùng cũng đã họp xong, chờ cho tất cả các nhân viên rời đi rồi, Giang Trầm mới xoa xoa mày, đứng dậy.
Vừa mới mở cửa phòng họp ra, anh đã phát hiện ở bên cạnh có một người đang chờ anh.
Phùng Kính Tắc bước tới, hơi thụt lùi sau Giang Trầm một bước, gượng nở nụ cười, giải thích: “Tổng giám đốc Giang, thật xin lỗi vì chuyện đã xảy ra chiều nay, các bạn nhỏ tham gia ghi hình chương trình của chúng tôi không hiểu chuyện, đã va chạm đến anh, thật sự rất xin lỗi anh, mong anh là người lớn đừng chấp nhặt với con trẻ.” . Đọc 𝘁𝘳u𝗒ện ha𝗒, 𝘁𝘳u𝗒 cập nga𝗒 -- 𝘁𝘳 um𝘁𝘳u𝗒en.𝘝𝙉 --
Lúc chiều khi đám trẻ bị chó đuổi, Phùng Kính Tắc đang ngủ trưa, nhân viên công tác gọi điện cho ông ta nhưng ông ta không nghe máy.
Chờ đến khi tỉnh giấc và biết đã xảy ra chuyện rồi ông ta mới hết hồn, may mắn là các bạn nhỏ chưa có ai bị thương, nhưng nói các khác, tổ chương trình cần phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Nhưng sau khi ông ta đã biết chuyện, dù rằng biết các bạn nhỏ không bị thương nhưng có một người lại bị con gái Giang Niệm Niệm của Thẩm Minh Dữu đụng phải.
Phùng Kính Tắc xem video phát lại, lại biết được từ chỗ Ngô Lực người bị Giang Niệm Niệm đụng vào chính là Giang Trầm của Lăng Vũ Tư Túc.
Lúc Giang Niệm Niệm bị chó đuổi, bên cạnh cô bé chỉ có mỗi Ngô Lực và một camera man đi theo, Phùng Kính Tắc chỉ có thể hỏi rõ những chuyện đã xảy ra từ chỗ bọn họ, nhưng hai người kia bình thường ở đài truyền hình chẳng có năng lực làm việc gì cả, hỏi hai người họ, hai người họ cũng chỉ ấp a ấp úng, hỏi một không biết ba, chỉ nói là cô bé đụng phải Giang Trầm, Giang Trầm trông có vẻ rất tức giận.
Vì thế, nhân dịp Giang Trầm đang họp, Phùng Kính Tắc vẫn luôn chờ ở đây, một mặt là để xin lỗi, mặt khác ấy à, chính là muốn mượn việc này để lân la làm quen với Giang Trầm, biết đâu được có thể móc nối được một chút quan hệ thì sao.
Sau khi Giang Trầm nghe Phùng Kính Tắc nói, anh dừng bước, trầm giọng hỏi: “Ông nói ai không hiểu chuyện?”
Phùng Kính Tắc nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói của anh, vội nói: “Vâng vâng, là tổ chương trình chúng tôi không hiểu chuyện, là lỗi của đạo diễn tôi, tôi không quản lý tốt tổ chương trình nên mới gây ra chuyện lần này. Rất xin lỗi ngài, Giang tổng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...