"Niệm Niệm, con đừng khóc nữa mà, rốt cuộc thì bố nên dỗ dành con thế nào được đây?" Giang Trầm trước giờ chưa từng biết rằng, con gái nhà mình không khóc thì thôi, một khi đã khóc thì kinh thiên động địa đến mức này, có dỗ dành kiểu gì cũng không được.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa được một tháng này, Giang Trầm đã đụng phải hai chuyện nóng bỏng tay nhất trong nửa đời mình, một chuyện là vợ muốn ly hôn với anh, anh không biết nên níu kéo như thế nào; một chuyện khác chính là con gái trước nay chưa từng khóc bao giờ đột nhiên lại khóc không ngừng được, anh không biết nên dỗ dành như thế nào cho được.
Hai chuyện này, đối với anh mà nói, thực sự là quá khó khăn rồi.
Giang Trầm bị con gái khóc tới nỗi sau lưng đều đã toát ra cả tầng mồ hôi lạnh, nói: "Là bố sai rồi, bố không nên quát con, bố xin lỗi con, Niệm Niệm đừng khóc nữa có được không?"
"Hu hu hu..."
"Niệm Niệm ơi, bố làm ngựa nhỏ cho con cưỡi có được không, Niệm Niệm đừng khóc nữa..."
Ở trong phòng họp rộng lớn, Giang Trầm bế cô bé, đi lòng vòng quanh bàn họp, ý muốn làm cho con gái bình tĩnh trở lại.
Nhưng tiếng khóc của con gái vẫn không hề dừng lại, Giang Trầm biết vợ mình đang trên đường cấp tốc đến đây rồi, bây giờ chỉ hi vọng vợ có thể nhanh hơn một chút, nếu không cứ tiếp tục khóc như thế này thì cổ họng của Niệm Niệm chắc sẽ hỏng mất.
[A, chị Dữu Tử cuối cùng cũng tới rồi, Niệm Niệm được cứu rồi.]
[Sao lại có cả một đám người đứng trước cửa phòng họp thế kia, đạo diễn cũng ở đó, Niệm Niệm đi đâu mất rồi?]
Lúc Thẩm Minh Dữu đến phòng họp, ống kính máy quay tự nhiên đi theo cô đến nơi này.
Cô nhận được điện thoại liền gấp gáp vội vàng chạy tới đây, cũng không biết được con gái bây giờ như thế nào rồi.
Sau khi trợ lý đặc biệt Phương nhìn thấy Thẩm Minh Dữu tới rồi, ngay lập tức mở cửa phòng họp ra, đợi Thẩm Minh Dữu đi vào rồi lại đóng cửa lại, để anh quay phim đi theo Thẩm Minh Dữu đợi ở ngoài phòng họp.
[Chuyện gì thế này, tại sao máy quay lại không được theo vào trong?]
[Phải chăng Niệm Niệm đã bị cái người mà bé đụng vào ấy nhốt giữ lại rồi?]
[Người đàn ông mà Niệm Niệm đụng phải ấy rốt cuộc là ai, là anh ta đưa Niệm Niệm đi phải không? Bây giờ Thẩm Minh Dữu tới đây là để đàm phán với cái người đó, có phải không?]
Thẩm Minh Dữu không hề biết rằng các khán giả của phòng phát sóng trực tiếp đã bổ não Giang Trầm thành một tên xấu xa bắt nạt trẻ con, cô vừa bước vào phòng họp đã nhìn thấy Giang Trầm đang bế con gái, bộ dạng lóng ngóng chân tay không biết phải làm sao.
Niệm niệm khóc tới nỗi khản cả cổ họng, thế nhưng vẫn không hề ngừng lại.
Trên khuôn mặt nhỏ của cô bé có lẫn cả mồ hôi và nước mắt, Thẩm Minh Dữu nhìn thấy mà đau lòng khôn xiết.
Tối hôm qua, lúc gọi điện thoại, Giang Trầm nói Niệm Niệm không biết khóc, nhưng trên thế giới này làm gì có đứa trẻ nào là không biết khóc kia chứ.
Niệm Niệm không phải là không khóc, chỉ là rất hiếm khi khóc mà thôi.
Mà Niệm Niệm chỉ cần bắt đầu khóc thì sẽ rất khó để khống chế cảm xúc, cũng rất khó dỗ dành.
Giang Trầm không dỗ được Niệm Niệm cũng là chuyện nằm trong dự đoán của cô, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy con gái khóc thành cái bộ dạng như này, còn người làm bố là Giang trầm đây một chút tác dụng cũng không có thì Thẩm Minh Dữu vẫn cảm thấy rất tức giận.
Giang Trầm nhìn thấy vợ mình đến rồi, chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh vậy, anh mắt rưng rưng mà nhìn vợ mình, lại nhìn nhìn con gái đang ở trong lòng mình vùi đầu khóc to.
Hai bố con dùng ánh mắt giống hệt nhau để nhìn cô.
Ngoại trừ Niệm Niệm đang tủi thân ra, dường như Thẩm Minh Dữu cũng nhìn thấy một thoáng tủi thân từ trong mắt của Giang Trầm.
Thẩm Minh Dữu nguýt anh một cái, một người bố không biết dỗ dành con gái thì có cái gì mà tủi thân kia chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...