Nhưng đến khi kéo được con trai lên, chân của anh ấy cũng lún sâu vào bãi bùn, lại mất rất nhiều sức mới kéo được chân mình lên.
Thẩm Minh Dữu cũng nhận ra nhiệm vụ có vẻ khó hơn trong tưởng tượng của cô, bởi vì vừa đi xuống xe bán tải và tiến vào bãi bùn, cô đã phát hiện bãi bùn này mềm hơn bãi bùn mình đến trước đó rất nhiều, không cẩn thận sẽ lún xuống ngay.
Cô nhìn xung quanh một chút, nhận thấy tổ chương trình đã khoanh tròn khu vực bọn họ đang ở, bọn họ chỉ có thể hoạt động trong khu vực được khoanh tròn. Rõ ràng tổ chương trình đang cố tình làm khó các khách mời, chọn một nơi khó nhằn nhất cho bọn họ.
"Á, ba mẹ cứu con với!" Niệm Niệm bước xuống, cô bé vừa mới đi được hai bước đã phát hiện chân mình bị lún xuống bùn, cô bé cố gắng rút chân lên nhưng càng dùng sức lại càng lún sâu hơn.
Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu vội vàng đi qua kéo Niệm Niệm lên.
Chu Tử Dục và Chu Tử Ngải cũng gặp phải tình huống tương tự.
Chu Cảnh Hành và Cố Ngải Phỉ, mỗi người kéo một đứa từ trong bãi bùn lên, vội vàng bế chúng vào trong xe bán tải một lần nữa.
"Bùn bẩn quá, nó ăn chân con mất, con không muốn xuống đâu." Tử Dục gần như sắp khóc. Cậu nhóc vừa mới bước vào một chút đã ngã sấp xuống bãi bùn, tay và người đều trở nên nhem nhuốc.
Tử Dục nháo nhào: "Mẹ, con muốn về, con muốn rửa tay!"
"Con cũng muốn về." Tử Ngải nói theo.
Cố Ngải Phỉ dỗ dành: "Không được, chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ, không thể vì một chút khó khăn mà ầm ĩ đòi về được."
Cô ta biết bình thường Tử Dục, Tử Ngải đều là những bạn nhỏ thích sạch sẽ, nhất là Tử Dục, chỉ cần trên người hơi bẩn một chút thôi sẽ làm loạn muốn rửa sạch sẽ: "Bị bẩn cũng không sao, chúng ta sẽ rửa sạch ngay sau khi quay về, được không nào?"
Tử Dục và Tử Ngải tạm thời được trấn an cuối cùng cũng không ầm ĩ đòi về nữa, nhưng hai anh em vẫn ngồi trong xe bán tải, làm thế nào cũng không chịu xuống xe.
Vì đang gấp nên Cố Ngải Phỉ và Chu Cảnh Hành đành phải mặc kệ cặp sinh đôi, quay người vội vàng đi làm nhiệm vụ.
Thẩm Minh Dữu cũng bế Niệm Niệm vào xe bán tải, để cô bé đợi ở trong xe, sau đó đi vào bãi bùn cùng với Giang Trầm.
Khương Nguyên đã kéo Khương Húc lên rất nhiều lần, cũng ném thằng con trai "kéo chân" vào trong xe của Niệm Niệm.
Thế là trên bãi bùn mênh m.ô.n.g này, ngoài các nhân viên ra thì cũng chỉ còn lại mấy đứa trẻ ngồi trong xe bán tải cùng với các ba mẹ đang khom lưng cặm cụi làm việc.
Niệm Niệm nhìn Khương Húc dính đầy bùn đen trên mặt thì nói: "Anh đen thui rồi."
Khương Húc lau mặt, bùn trên tay bôi hết lên mặt khiến khuôn mặt bỗng chốc càng trở nên đen hơn. Khương Húc khịt mũi, bất cần nói: "Không sao, con trai là phải đen."
Mấy ngày gần đây, không biết Khương Húc đã xem được thứ kỳ lạ gì mà khi ở nhà trẻ, cậu nhóc luôn thích nói mấy câu đại loại như "Con trai là phải khỏe", "Con trai là phải mạnh", "Con trai là phải bảo vệ con gái".
"Con trai là phải..." đã trở thành câu cửa miệng của Khương Húc, là bạn tốt kiêm bạn cùng bàn của Khương Húc ở nhà trẻ, Niệm Niệm đã nghe phát ngán những lời này rồi.
Niệm Niệm đảo mắt, nói: "Anh bẩn rồi."
Khương Húc xua tay: "Không sao, con trai là phải bẩn."
Niệm Niệm cong môi, che miệng cười híp mắt.
Khương Húc phản ứng lại, bày ra vẻ mặt đáng thương nói: "Niệm Niệm không được bắt nạt anh!"
[Đúng vậy, sao Niệm Niệm có thể bắt nạt anh trai nhỏ Khương Húc của chúng ta chứ? Mặc dù anh trai nhỏ hơi nghịch ngợm nhưng vẫn rất đáng yêu nha.][Sao Khương Tiểu Húc dính bùn đầy mặt làm biểu cảm đáng thương này lại trông buồn cười thế nhỉ? Ha ha ha, tôi cười c.h.ế.t mất.]
[Ôi chao, hai đứa nhỏ này đáng yêu quá đi, tôi muốn bế chúng về nhà.]
[Ha ha ha, cmn chứ con trai là phải bẩn, hai bạn nhỏ này đang tấu hề à? Tôi sắp bị tụi nhỏ làm cho cười c.h.ế.t rồi!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...