Tham Gia Show Giải Trí Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
[A a a, mọi người có nghe thấy gì không, tổng giám đốc Giang vừa gọi chị Dữu là “Dữu Dữu”, chính miệng của tổng giám đốc Giang đã nói ra biệt danh ấy, thật sự là quá thân mật rồi!]
[Nghe nói người đàn ông nghiêm túc quay xe là đẹp trai nhất, hôm nay thật sự được tận mấy thấy tổng giám đốc Giang, thật sự rất đẹp trai đó!]
[Ha ha ha câu nói “Đều nghe lời vợ” này của tổng giám đốc Giang thật sự rất tự nhiên đấy, tốt thật rồi, bây giờ người dân cả nước đều biết anh nghe lời vợ rồi.]
Rất nhanh, xe của Giang Trầm đã tới trung tâm thương mại kia.
Máy gắp búp bê được đặt ngay tại vị trí cửa chính của trung tâm thương mại, một nhà ba người nhanh chóng xuống xe. Tuy tốc độ của họ đã rất nhanh rồi, nhưng khi họ đến nơi thì còn có người nhanh hơn cả họ.
Lúc này, gia đình Cố Ngải Phi đã bắt đầu gắp búp bê rồi.
Sau khi Niệm Niệm thấy có người đã tới đây, lúc này khát vọng chiến thắng của cô bé lại trỗi dậy, sau khi xuống xe thì ngay lập tức dùng đôi chân ngắn nhỏ của mình bước đến: “Ba mẹ nhanh lên, Niệm Niệm muốn giành giải nhất!”
Khi họ xuống xe thì hai gia đình khác cũng lẽo đẽo đến đây.
May mắn là ở đây có rất nhiều máy gắp búp bê nên không cần phải thay phiên nhau.
Bời vì Cố Ngải Phỉ rất quen thuộc với địa hình ở khu vực này nên họ đã lái xe theo một con đường ngắn, tới đây sớm hơn nhóm Thẩm Minh Dữu khoảng mười phút.
Thấy mình là người đến đầu tiên, cặp sinh đôi và Cố Ngải Phỉ đều rất vui mừng. Thật ra cô ta đã từng liên lạc làm đại ngôn ô tô một lần, nhưng sau đó lại bị một diễn viên thực lực khác lấy mất. Vậy nên lần này có cơ hội để giành được đại ngôn một lần nữa, Cố Ngải Phỉ thật sự rất muốn nắm lấy cơ hội này.
Bởi vậy, cô ta vốn đang giận Chu Cảnh Hành, nhưng ngay sau khi Chu Cảnh Hành đến xin lỗi thì Cố Ngải Phỉ cũng không giận anh ta nữa, buộc lòng hai vợ chồng phải hợp tác tốt, ra sức để lấy được đại ngôn quan trọng này cho cô ta.
“Thế nào, có được không?” Cố Ngải Phỉ nhìn gia đình Thẩm Minh Dữu đã đến nơi, hỏi Chu Cảnh Hành đang gắp búp bê.
Chu Cảnh Hành đã cố gắng gần mười phút rồi nhưng không biết là vấn đề ở anh ta hay vấn đề ở máy móc, mỗi lần cảm giác như chỉ thiếu chút nữa thôi thì con búp bê kia lại rớt xuống, sau đó chỉ có thể quay lại từ đầu.
“Sắp rồi, sắp rồi.” Chu Cảnh Hành lại điều khiển máy một lần nữa, di chuyển con thú bông đã kẹp chặt về phía lỗ ra. Nhưng cũng giống như nhiều lần trước đó, anh ta đều chỉ còn thiếu một chút nữa rồi cuối cùng vẫn không gắp được con thú bông đó.
Kết quả là Chu Cảnh Hành đã thử rất nhiều lần cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: "Cái máy này có bị hư không đấy?"
Cố Ngải Phỉ: "Anh thử lại xem, ngay từ đầu mấy cái máy này đã rất khó gắp thú rồi. Nếu ai cũng dễ dàng gắp được như vậy, chẳng phải người bán hàng sẽ lỗ vốn sao?”
Nhưng khi Cố Ngải Phỉ vừa dứt lời, ở cách đó không xa bỗng vang lên một tràng tiếng hoan hô.
Cố Ngải Phỉ nhìn qua thì phát hiện bên phía Thẩm Minh Dữu vừa mới vào, vậy mà đã thành công gắp được một con thú bông!
Làm sao có thể?
Giang Trầm đưa thỏ bông gắp được cho Niệm Niệm, Niệm Niệm lập tức vui vẻ ôm vào lòng: "Ba thật lợi hại.”
Thẩm Minh Dữu cũng nhìn Giang Trầm một cái, Giang Trầm thật sự rất lợi hại. Anh chỉ vừa mới tới, sau hai lần thử thất bại thì đến lần thử thứ ba, anh đã gắp được một con thú bông từ trong đó ra, cũng không biết là vận may của anh quá tốt hay là có mẹo gì.
“Được rồi, mau đi thôi." Thẩm Minh Dữu vội vàng đi đến địa điểm kế tiếp.
“Chờ một chút." Giang Trầm gọi cô lại, không chỉ không đi ra ngoài mà còn đi tới máy gắp thú bông.
Thẩm Minh Dữu khó hiểu hỏi: "Sao thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...