"Không phải thì tốt rồi." Sau khi Giang Trầm nghe Thẩm Minh Dữu nói cô không thích Hoắc Tinh Trạch, tâm trạng chán nản của anh cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi, Giang Trầm nhìn cô rồi anh hỏi tiếp: "Người mà em từng phải lòng… Em còn thích anh ta không? "
Lúc này Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng hiểu, không biết Giang Trầm đã nghe ở đâu việc cô từng phải lòng một người, sau đó anh còn cho rằng người cô phải lòng chính là Hoắc Tinh Trạch cho nên anh vẫn luôn ghen với Hoắc Tinh Trạch đấy à?
Thẩm Minh Dữu ôm trán, mặc dù chỉ số IQ của Giang Trầm rất cao, nhưng chỉ số EQ của anh thật sự rất thảm, có đôi khi sẽ cảm thấy chỉ số EQ của anh vẫn ổn, nhưng cũng có đôi khi anh khiến cho người ta cảm thấy chỉ số EQ của anh rất thấp. Đặc biệt là về mặt cảm xúc, tại sao Giang Trầm chưa từng nghĩ tới, người cô yêu thầm rất có khả năng là anh vậy chứ!
Nếu không, tại sao ngay từ đầu cô lại đồng ý kết hôn với anh một cách tuỳ tiện như vậy!
"Dữu Dữu?" Giang Trầm lắc nhẹ tay cô, ánh mắt có chút lơ đãng, nhưng lại cố gắng chăm chú nhìn cô rồi hỏi: "Em hãy nói cho anh biết đi, em còn thích anh ta không?"
Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm đang say rượu, không biết khi Giang Trầm tỉnh táo nhìn thấy dáng vẻ này của bản thân thì sẽ có cảm giác gì.
Tay của Thẩm Minh Dữu tiếp tục bị Giang Trầm lắc lư, cô thành thật gật đầu đáp: "Em thích."
Lúc trước thích, bây giờ cũng rất thích.
Trái tim của Giang Trầm chìm xuống, người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc trong lòng vợ mình có người khác cơ chứ, còn ở trước mặt chồng của mình, trắng trợn thừa nhận rằng cô vẫn còn thích anh ta!
Là một người đàn ông thì không thể nào chịu đựng được.
Tại sao cô có thể lười đến mức không thèm lừa anh vậy hả!
"Nếu như thích anh ta thì tại sao em còn muốn kết hôn với anh vậy chứ, nếu như em đã kết hôn với anh thì tại sao trong lòng vẫn luôn nhớ đến người đó." Giang Trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, anh trầm giọng nói: "Thẩm Minh Dữu, em đang đùa giỡn với tình cảm của anh sao?"
Thẩm Minh Dữu mỉm cười: "Nếu em nói đúng thì anh sẽ làm gì?"
Trong mắt của Giang Trầm như mang theo tia lửa, nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Minh Dữu không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấu cô.
Tinh thần chiến đấu của Giang Trầm bốc lên hừng hực, không phải chỉ là Thẩm Minh Dữu có một người thích từ lâu sao, thích thì thế nào, không phải hai người không thể ở bên nhau à, điều này cho thấy người đó không xứng với Thẩm Minh Dữu chút nào cả. Với tư cách là người chồng hợp pháp hiện tại của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm có đủ tự tin, chỉ cần anh chịu cố gắng thì một ngày nào đó, anh sẽ có thể xua đuổi người trong lòng của Thẩm Minh Dữu đi, để trong lòng cô chỉ có một mình anh mà thôi!
Anh chậm rãi tháo dây an toàn trên người, rồi đột nhiên từ chỗ ghế lái cúi người ôm lấy Thẩm Minh Dữu, Thẩm Minh Dữu giật mình trước hành động đột ngột của anh, cô hét lên đầy sợ hãi: "Anh đang làm gì cái gì vậy?"
Bàn tay đang ôm cô của Giang Trầm không những không buông ra mà còn đưa ra phía sau cô, ép cô vào người anh, cả thân thể của Thẩm Minh Dữu ngã vào vòng tay anh.
Chỗ ngồi của chiếc xe này thoải mái và rộng rãi, Giang Trầm tựa người vào ghế, Thẩm Minh Dữu nằm sấp trên người anh, hai người ngồi chung một chỗ ngồi, cũng không có vẻ gì là chật chội cả.
Giang Trầm nhìn vào mắt cô, trả lời từng chữ một: "Không phải muốn đùa giỡn anh sao? Anh sẽ cho em đùa!"
Sự mập mờ trong xe lập tức tăng lên, cặp mắt của hai người đối diện, cơ thể thì áp sát vào nhau.
Giang Trầm đột nhiên bật cười, anh giơ tay cởi cà vạt trên người ra. Sau đó vừa dụ dỗ tầm mắt của cô vừa chậm rãi cởi nút áo sơ mi đầu tiên, tiếp theo là nút thứ hai, cổ áo sơ mi của anh hơi mở ra. Giang Trầm mỉm cười ngừng động tác, anh nắm lấy tay của cô rồi đặt lên cúc áo thứ ba, sau đó làm ra vẻ mặt bị người khác giở trò đồi bại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...