Thẩm Minh Dữu đã về nhà sau khi quay xong cảnh đêm, cô vừa mới dỗ Niệm Niệm đi ngủ, khi xuống lầu lại nhìn thấy Triệu Diễm say đến nỗi đứng không vững.
Triệu Diễm nhìn thấy cô xuống lầu lập tức đứng thẳng dậy, nhưng anh ấy lại say đến mức không thể đứng vững, ngay khi anh ấy sắp ngã sang một bên thì được Giang Trầm đỡ lấy.
Từ chỗ quản gia Hà và Niệm Niệm mà Giang Trầm biết chuyện xảy ra chiều nay, mặc dù thông cảm cho việc anh vợ nhận nhầm ân nhân cứu mạng, nhưng anh lại càng thông cảm với vợ mình hơn.
"Anh tới đây làm gì?" Thẩm Minh Dữu đứng đó, cau mày nhìn anh ấy rồi nói: "Nếu say thì quay về nhà ngủ đi, đừng đến đây để say rượu làm loạn."
Triệu Diễm không muốn say rượu làm loạn.
Anh ấy chỉ muốn gặp Thẩm Minh Dữu thôi.
Triệu Diễm thoát khỏi tay Giang Trầm đang đỡ mình, loạng choạng đứng ở đó.
"Dữu Dữu, đừng tức giận, anh sẽ lập tức rời đi." Triệu Diễm giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Minh Dữu, anh ấy nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhưng anh ấy say đến nỗi đi không vững, chỉ mới bước được hai bước đã ngã lăn xuống đất, lần này ngay cả Giang Trầm cũng không đỡ anh ấy kịp.
Người trực tiếp ngã xuống, Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu đều giật mình, vội vàng chạy tới kiểm tra.
May mắn thay, Triệu Diễm đã chống đỡ nên không bị thương chỗ nào khác ngoại trừ đầu gối.
Thẩm Minh Dữu thấy không sao nên cô cất bước muốn bỏ đi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô nhận ra mình hoàn toàn không thể đi được.
Triệu Diễm ngồi trên mặt đất, hai tay ôm khư khư chân phải của cô, sau đó thực sự bắt đầu say rượu làm loạn.
"Hu hu hu…" Một người đàn ông trưởng thành như Triệu Diễm lại ôm chân của Thẩm Minh Dữu khóc lớn: "Dữu Dữu, hu hu, anh xin lỗi, anh đã sai, anh có lỗi với em!"
"Anh không xứng làm anh trai em, anh không xứng!" Triệu Diễm như một đứa trẻ đang ăn vạ ôm chặt lấy chân em gái, úp mặt vào chân cô, nức nở không thôi: "Anh xin lỗi, Dữu Dữu, anh xin lỗi..."
Thẩm Minh Dữu đá anh ấy, dùng sức muốn kéo chân ra, sau đó Triệu Diễm bị cô đẩy về phía trước mà ngã xuống đất, nhưng hai tay anh ấy vẫn giữ c.h.ặ.t c.h.â.n cô không chịu buông ra.
Thẩm Minh Dữu: "..."
Triệu Diễm vẫn đang khóc lớn: "Dữu Dữu, hu hu..."
Khi Giang Trầm nhìn thấy anh vợ ăn vạ, anh bước tới muốn cạy ngón tay của Triệu Diễm ra, nhưng anh đã tốn rất nhiều sức, tay Triệu Diễm bị anh cạy đỏ bừng vẫn không thể cạy ra được.
"Bỏ đi." Thẩm Minh Dữu lắc đầu với anh, để mặc Triệu Diễm ôm chân cô khóc một trận lớn.
Nhưng Triệu Diễm thật sự khóc quá lớn, Thẩm Minh Dữu sợ đánh thức Niệm Niệm, lập tức đá anh ấy: "Anh nhỏ tiếng chút đi, Niệm Niệm đang ngủ đó."
Sau đó, Triệu Diễm từ gào khóc chuyển sang lặng lẽ nức nở.
"..." Giang Trầm nhất thời nghi ngờ Triệu Diễm đang giả vờ say.
Anh tiến lên xác nhận một chút, phát hiện đôi mắt của Triệu Diễm đã rệu rã, đúng là say đến tàn tạ.
Sau khi khóc xong, Triệu Diễm chật vật đứng dậy muốn đi về nhà.
Nhìn thấy anh ấy như vậy, Giang Trầm nào dám để anh ấy tự trở về nên anh đã bảo Triệu Diễm ở lại đây.
Nhưng Triệu Diễm vừa khóc vừa hét lên muốn về nhà.
Thẩm Minh Dữu không muốn Triệu Diễm ở lại, vì vậy người em rể là Giang Trầm đây không còn cách nào khác ngoài việc dọn dẹp mớ hỗn độn và đưa Triệu Diễm đến khách sạn u Hoàng.
Lái xe đến thẳng cửa khách sạn, Giang Trầm đỡ Triệu Diễm xuống. Khi anh vừa đóng cửa xe lại thì cách đó không xa có một bóng người đi tới.
"Anh." Nhìn thấy Triệu Diễm say đến tàn tạ, Triệu Kỳ vội vàng bước tới đỡ anh ấy.
Triệu Diễm mở mắt ra, sau khi thấy rõ cô ta, anh ấy chán ghét dùng hết sức lực mà quát cô ta: "Cút cho tôi!"
Triệu Kỳ rụt lại bàn tay đang đưa ra của mình.
Cô ta liếc nhìn Giang Trầm ở bên cạnh, phát hiện Giang Trầm căn bản cũng không thèm nhìn cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...