Nghe quản gia Hà nói xong, Niệm Niệm biết rằng hình như trước đây cậu đã gặp phải một trận hỏa hoạn rất lớn, may mà mẹ của cô bé đã cứu được cậu.
Hai mắt Triệu Diễm đỏ hoe, anh ấy quỳ xuống ôm lấy Niệm Niệm, nói: "Niệm Niệm, cậu sai rồi, cậu có lỗi với mẹ cháu."
Niệm Niệm cảm nhận được hõm cổ mình ươn ướt, hình như cậu… khóc rồi.
Niệm Niệm hơi ngạc nhiên, cô bé chưa từng thấy cậu mình khóc bao giờ.
Niệm Niệm giơ tay vỗ về lưng cậu, an ủi: "Nếu biết lỗi và sửa sai thì chính là bé ngoan."
Trong nháy mắt, Triệu Diễm không kìm được mà ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Niệm Niệm hơn.
Giống như trước kia anh ấy đã từng ôm đứa em gái ba bốn tuổi của mình.
Năm đó, Triệu Diễm bị mắc kẹt trong vụ hoả hoạn. Lúc tỉnh dậy, đầu óc anh ấy đã choáng váng vì thiếu oxy, tay chân cũng không còn sức lực, xung quanh toàn là lửa. Khi anh ấy ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cơ thể nặng nề gắng gượng đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng chưa đi được mấy bước đã ngã sõng soãi, không sao đứng dậy được. Ngọn lửa thiêu đốt ngày càng khiến cho cơ thể anh ấy nóng hơn, ngọn lửa ngày càng đến gần cơ thể anh ấy như thể nó sẽ nhấn chìm anh ấy ngay giây tiếp theo.
Triệu Diễm rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ, ngọn lửa hừng hực bao quanh, anh ấy tưởng chừng mình sẽ c.h.ế.t ở đó, nhưng ngay trước khi anh ấy hoàn toàn ngất đi, anh mơ hồ cảm nhận được có ai đó mở cửa phòng mình và xông vào lửa lớn đến cứu anh ấy.
Triệu Diễm không biết người đến là ai, anh ấy đã chẳng còn sức để mở mắt, sau đó hoàn toàn ngất lịm.
Khi tỉnh lại lần nữa, Triệu Diễm đã ở trong bệnh viện.
Anh ấy hôn mê suốt một ngày một đêm. Từ mẹ của Triệu Kỳ, Triệu Diễm biết rằng người xông vào đám cháy để cứu mình chính là Triệu Kỳ, thậm chí để cứu anh ấy, bản thân Triệu Kỳ đã bị thương rất nghiêm trọng.
Triệu Diễm không có bất kỳ nghi ngờ nào, bởi vì vào đêm giao thừa đó, tất cả người hầu trong nhà đều về nhà đón năm mới, vợ chồng Triệu Chấn Hải lại vắng nhà, vì vậy trong nhà chỉ còn lại hai người là anh ấy và Triệu Kỳ. Trong trường hợp không có trợ giúp từ bên ngoài, ngoài Triệu Kỳ ra còn ai sẽ cứu anh ấy chứ?
Lúc đó Triệu Diễm rất tự trách bản thân, sau khi mẹ Triệu Kỳ gả vào nhà họ Triệu, mặc dù anh ấy không chủ động làm hai mẹ con bọn họ khó xử nhưng cũng chưa từng đối đãi với họ như người nhà. Anh ấy chỉ xem như trong nhà có thêm hai người không thân thích, giữ thái độ lịch sự mà xa cách với bọn họ, "nước sông không phạm nước giếng".
Nhưng Triệu Kỳ đã liều mạng để cứu anh ấy ra khỏi đám cháy.
Nhìn thấy Triệu Kỳ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt sau ca phẫu thuật, trong lòng Triệu Diễm cảm thấy vừa sốc vừa áy náy. Áy náy vì sao trước đây bản thân lại hẹp hòi như vậy, tại sao lại không đối xử với cô ta tốt hơn một chút.
Triệu Diễm biết rằng mẹ của Triệu Kỳ coi con gái mình là tất cả đối với bà ấy. Triệu Kỳ vì cứu anh ấy mà thành ra thế này, Triệu Diễm cảm thấy rất có lỗi với mẹ của Triệu Kỳ. Anh ấy nghĩ mẹ của Triệu Kỳ có thể sẽ trách mình, nhưng bà ấy không chỉ không trách cứ mà còn chăm sóc anh ấy từng li từng tí. Vì thế, trong lòng Triệu Diễm càng thêm áy náy, cũng càng thêm biết ơn hai người họ.
Từ đó về sau, Triệu Diễm đối xử với hai mẹ con họ chân thành hơn rất nhiều, xem bọn họ giống như người một nhà.
Anh ấy chưa bao giờ nghĩ đây có thể là một trò lừa đảo!
Anh ấy càng chưa từng nghĩ rằng người cứu mình sẽ là Thẩm Minh Dữu lúc đó đang ở nước ngoài xa xôi!
Triệu Diễm buông Niệm Niệm ra, anh ấy muốn tìm Triệu Kỳ và hỏi cô ta rốt cuộc tại sao lại lừa gạt mình.
Anh ấy vừa mới bước ra ngoài được mấy bước đã đụng phải Thẩm Minh Dữu quay lại sau khi nói chuyện với đạo diễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...