Tham Gia Show Giải Trí Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

"Đúng vậy." Đường Khiêm cười nói: "Trùng hợp thật đấy, có thời gian thì qua nhà tôi nướng thịt đi. tay nghề nướng thịt của tôi là đỉnh nhất đó, đến lúc đó chắc chắn học trò nhỏ của tôi sẽ thích ăn cho xem."

Niệm Niệm nghe chú Đường nhắc đến mình thì nói: “Chú Đường ơi, chúng ta cũng diễn xong hết rồi mà, giờ con đã không còn là học trò nhỏ của chú nữa rồi.”

Đường Khiêm: “Vậy đâu có được, một ngày là thầy thì cả đời là thầy mà, con sẽ là học trò nhỏ của chú cả đời này.”

"Nhưng ba nói diễn xuất đều là giả nên việc con là học trò của chú cũng là giả." Niệm Niệm nghĩ lại, có lẽ chú Đường đã xem diễn giả thành diễn thật, chìm vào vai diễn nên không thể thoát ra được, thật đáng thương quá đi.

Đường Khiêm chơi xấu nói: "Chú không quan tâm, chú chỉ muốn làm thầy của con thôi.”


Niệm Niệm nhíu mày, không thể tùy tiện để người khác làm thầy mình được, muốn làm thầy của Niệm Niệm phải giỏi hơn Niệm Niệm thì mới được.

"Chú Đường giỏi lắm sao ạ?" Niệm Niệm hỏi.

Đường Khiêm gật đầu: "Đương nhiên."

Niệm Niệm nhìn qua, cô bé lấy một khối rubik cấp năm ở trong xe ra, đưa cho chú Đường: "Nếu chú Đường giỏi như vậy thì chú xoay cái này mất bao lâu ạ?"

Nếu tốn thời gian ít hơn Niệm Niệm thì Niệm Niệm có thể cân nhắc để chú Đường làm thầy của cô bé.

Đường Khiêm nhìn khối rubik chớp mắt mấy cái, anh ta không biết cách chơi thứ này.

Đường Khiêm lấy khối rubik ra nghịch ngợm hai lần, thấy mình thật sự không biết chơi: “Cái này khó quá.”

“Cái này có khó đâu ạ.” Niệm Niệm lấy lại khối rubik và nhanh chóng xoay nó lại chỉ trong ba đến năm lần.
Đường Khiêm: "..."

Anh ta quên mất, Niệm Niệm là đứa bé thiên tài, rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin mà đòi làm thầy người ta vậy.


Đường Khiêm là người co được duỗi được, anh ta cười nói: "Thế này đi, cô giáo nhỏ Niệm Niệm, về sau con làm cô giáo của chú, chú làm học trò của con, con thấy như vậy có được không?"

Niệm Niệm: "..."

Hình như Giang Trầm không định quay về sau khi đến thành phố S.

Người trước kia lúc nào cũng bận rộn với công việc giờ đột nhiên bắt đầu cuộc sống về hưu, ở nhà làm một người chồng nội trợ.

Thẩm Minh Dữu đã ba ngày liền nhận được cơm trưa do Giang Trầm đặc biệt đưa tới phim trường.

Giống như hai ngày trước, gần đến giữa trưa, Giang Trầm lại dắt theo Niệm Niệm chạy tới phim trường đưa cơm cho Thẩm Minh Dữu. Sau vài ngày, nhân viên đoàn làm phim đều không còn lấy làm lạ.


"Tổng giám đốc Giang lại tới đưa hộp cơm tình yêu cho cô Thẩm à." Đường Khiêm đang ăn cơm trưa do đoàn làm phim chuẩn bị, anh ta ngưỡng mộ nhìn Giang Trầm bày từng phần cơm trưa chuẩn bị cho Thẩm Minh Dữu lên bàn.

Thật ra mấy năm nay Đường Khiêm đã tích góp được rất nhiều tiền, thân làm nam chính trong đoàn, anh ta hoàn toàn có khả năng bảo trợ lý chuẩn bị riêng một bữa trưa thịnh soạn cho mình. Nhưng Đường Khiêm là một người rất bủn xỉn, nếu đoàn làm phim có cơm trưa miễn phí thật thì tại sao anh ta phải tốn thêm một khoản tiền để tự mình đi mua chứ? Vì vậy, chỉ cần có cảnh quay của anh ta, bữa trưa của anh ta và trợ lý thường sẽ được giải quyết ở đoàn làm phim.

Đoàn làm phim《Vấn Thiên》không thiếu tiền. Đồ ăn chuẩn bị cho nhân viên được xem là một khoản tiền đáng để chi ra trong đoàn. Trước khi Giang Trầm tới, Thẩm Minh Dữu cũng ăn tại đoàn làm phim giống anh ta, nhưng sau khi Giang Trầm tới, Thẩm Minh Dữu bắt đầu ăn cơm riêng.

Giống như bây giờ, Giang Trầm bày đầy hộp cơm trên chiếc bàn nhỏ của Thẩm Minh Dữu, ngoại trừ một vài món xào trông không được ngon lắm thì những món ăn khác đều được đựng trong hộp cơm bằng gỗ của Ngự Thực Cư, vừa nhìn đã biết là món mang đi của nhà hàng.

Niệm Niệm cũng giúp ba bày đồ ăn, thấy ánh mắt của chú Đường nhìn sang bên này, cô bé suy nghĩ một chút rồi dùng đũa gắp một cái đùi gà lớn, chạy tới đặt vào hộp cơm của Đường Khiêm: "Chú Đường, cho chú này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui