Giang Trầm hành động rất nhanh. Mấy ngày trước, lúc biết sau này Thẩm Minh Dữu sẽ thường xuyên quay phim ở thành phố S và thành phố A, anh nghĩ là dù sao thì ở khách sạn cũng không thoải mái bằng nhà mình. Bình thường anh dẫn Niệm Niệm đến thăm Thẩm Minh Dữu cũng không tiện lắm, thế nên anh đã mua một căn biệt thự ở gần thành phố S.
Lần này đến đó, đúng lúc có thể dọn vào ở.
Giang Trầm dẫn Niệm Niệm đến thẳng ngôi nhà mới ở thành phố S. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì trời đã tối, Giang Trầm lập tức lái xe chở Niệm Niệm đến thành phố S, định đón Thẩm Minh Dữu về nhà.
Hôm nay sau khi nghe xong những lời của Tiêu Hàng, thật ra Giang Trầm cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng vào lúc đó anh rất nóng lòng muốn gặp Thẩm Minh Dữu, một phút cũng không chờ được, chỉ muốn gặp cô ngay lập tức.
Ngược lại thì bây giờ sắp gặp nhau rồi thì anh lại thấy do dự.
Khi gặp mặt nên nói gì, nên làm gì,... Giang Trầm đều chưa nghĩ tới.
"Ba ơi." Niệm Niệm lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Giang Trầm.
"Sao thế?" Giang Trầm nhìn Niệm Niệm đang ngồi trên ghế an toàn của trẻ em phía sau qua gương chiếu hậu.
Niệm Niệm đang vểnh chân nhỏ, bàn tay nhỏ bé cầm một quyển sách và lật xem, dáng vẻ muốn nghiêm túc bao nhiêu thì nghiêm túc bấy nhiêu.
"Không có gì ạ." Niệm Niệm lật một trang sách, âm thanh lật trang sách hơi lớn, giống như cố ý tạo ra âm thanh đó vậy.
"..." Giang Trầm thấy hơi khó hiểu, không có việc gì sao lại kêu ba, anh lại nhìn Niệm Niệm thoáng qua gương chiếu hậu, thấy Niệm Niệm không hề ngẩng đầu mà chỉ chăm chú đọc sách. Giang Trầm nói: "Niệm Niệm, lúc ngồi xe đừng đọc sách, không tốt cho mắt."
Tiếng lật sách của Niệm Niệm khá lớn, cô bé nói giọng nũng nịu: "Ba, Niệm Niệm là một đứa trẻ ngoan thích học hành mà."
Giang Trầm không hiểu lối suy nghĩ của Niệm Niệm lắm, nhưng anh vẫn thuận theo lời của Niệm Niệm: "Ba biết Niệm Niệm là một đứa trẻ ngoan thích học tập, nhưng lúc ngồi xe không cần đọc sách cũng được, phải để mắt nghỉ ngơi một lát."
Niệm Niệm cong khóe miệng: "Dạ, ba biết Niệm Niệm là một đứa trẻ ngoan và thích học tập là được. Vậy lát nữa gặp mẹ, ba nhớ phải nói là hôm nay là ba dẫn Niệm Niệm trốn học chứ không phải Niệm Niệm muốn trốn học nha."
Giang Trầm: "..."
Hóa ra là cô bé đợi để nói câu này với anh. Đừng tưởng anh không biết, sau khi bảo bối nhỏ Niệm Niệm nghe nói ba muốn dẫn bé trốn học, ánh mắt con bé sáng đến mức nào, động tác chạy ra khỏi nhà trẻ nhanh ra sao. Nhưng bây giờ vì sợ mẹ tức giận nên Niệm Niệm muốn để ba gánh hết trách nhiệm. . 𝖳rải nghiệ𝙢 đọc 𝘵ruyện số 1 𝘵ại ﹛ 𝖳r𝑼 𝙢𝖳ruyện.𝒱𝙉 ﹜
"Ba biết rồi." Giang Trầm bất đắc dĩ nói, anh còn có thể làm gì được nữa, con gái của mình thì mình chỉ có thể cưng chiều thôi.
Trên mặt Niệm Niệm xuất hiện một nụ cười, lúc này mới bỏ sách xuống, cũng bỏ đôi chân nhỏ đang vểnh lên của mình xuống, đung đưa phía dưới.
Đoàn làm phim người đến người đi, khi Giang Trầm đến thì Thẩm Minh Dữu còn đang quay phim. Anh dẫn Niệm Niệm lặng lẽ đi vào, không lên tiếng quấy rầy hiện trường quay phim.
Niệm Niệm từng đóng vai đứa nhỏ ăn mày, cô bé biết lúc quay phim xung quanh phải giữ im lặng, tuy rằng rất vui khi nhìn thấy mẹ nhưng Niệm Niệm vẫn lặng lẽ tựa vào lòng ba, cũng không dám lên tiếng.
Giang Trầm ôm Niệm Niệm ngồi trên một cái ghế mà nhân viên công tác tìm cho anh, hai ba con ngồi xuống, ánh mắt cùng nhìn về một nơi.
Thẩm Minh Dữu đang đối diễn với Đường Khiêm và Hoắc Tinh Trạch. Đây là một cảnh đánh nhau, Thẩm Minh Dữu treo trên không trung, cầm kiếm trong tay, đang giằng co với hai người Đường Khiêm và Hoắc Tinh Trạch.
Lúc cô sắp rơi từ trên không xuống, Hoắc Tinh Trạch vốn ở phe đối địch đột nhiên bay đến ôm lấy eo cô, sau đó là một hành động thường thấy trên phim truyền hình, ánh mắt hai người nhìn nhau, chậm rãi đáp xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...