Giang Trầm vừa nghĩ vừa đẩy cửa vào, khi anh vừa mở cửa ra, nụ cười trên mặt Giang Trầm lập tức cứng đờ, bước chân cũng dừng lại.
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ có một chiếc bánh bao nhỏ mềm mại màu hồng đang ngồi.
Anh nhìn thấy Niệm Niệm bắt chéo đôi chân ngắn ngủn ngồi trên giường, bé con đang cúi đầu chơi đùa món đồ chơi nhỏ trên tay.
Giang Trầm: "..."
Anh liếc nhìn phòng tắm, Thẩm Minh Dữu vẫn còn đang tắm chưa ra ngoài.
Giang Trầm đi tới ngồi ở trên giường, hắng giọng hỏi: "Niệm Niệm đến đây làm gì?"
Niệm Niệm ngẩng đầu: “Con đợi mẹ.”
"..." Giang Trầm cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đợi mẹ làm gì?"
Niệm Niệm: “Chờ ngủ chung với mẹ.”
"..." Giang Trầm thầm nghĩ vì sao mà đứa nhỏ này hết lần này đến lần khác cứ muốn đối đầu với ba con vậy?
Giang Trầm cố gắng giảng dạy cho bé con: "Niệm Niệm lớn rồi, con không chỉ phải học cách tự mình làm việc, còn phải học cách ngủ một mình."
Tay Niệm Niệm dừng động tác, nhìn về phía ba mình. Sau khi hiểu được lời ba nói, Niệm Niệm hơi không vui, hình như ba muốn Niệm Niệm ngủ một mình và không cho cô bé ngủ với mẹ.
Thực ra Niệm Niệm đã có thể ngủ một mình từ lâu rồi, nhưng gần đây khi bé con tham gia chương trình với mẹ, bé con luôn ngủ với mẹ. Ôm mẹ có mùi thơm ngủ thoải mái hơn nhiều so với việc ngủ một mình. Vì vậy, sau khi ghi hình chương trình và trở về nhà, thỉnh thoảng Niệm Niệm sẽ ở lại và ngủ trên giường với mẹ.
Đêm nay Niệm Niệm rất muốn ngủ với mẹ.
Nhưng dường như ba muốn đuổi Niệm Niệm đi.
Sao có thể chứ.
Niệm Niệm cảm thấy hơi tủi thân, vì thế bé con nhỏ giọng nói: "Niệm Niệm mới ba tuổi, vẫn chưa lớn."
Lời thề son sắt lúc ăn khuya, con đã lớn rồi rốt cuộc là ai nói!
“Tối nay Niệm Niệm có thể ngủ với bà nội. Bà nội đã lâu không gặp Niệm Niệm, bà nội cũng rất nhớ Niệm Niệm.”
“Ngày mai Niệm Niệm có thể ở với bà nội.” Niệm Niệm đáng thương nhìn ba: “Nhưng, ngày mai Niệm Niệm sẽ không thể gặp mẹ, con sẽ không thể gặp mẹ trong nhiều ngày nữa. Thật đáng thương."
“Tối nay không ôm mẹ ngủ, Niệm Niệm sẽ không ngủ được.”
Cách con gái anh nhìn anh giống như con nai con bị bắt nạt trông đáng thương làm sao.
Nhưng anh cũng rất đáng thương!
Đã rất lâu rồi anh chưa được hôn vợ, anh không đáng thương à?
"Niệm Niệm, trong khi mẹ đang quay phim, chúng ta có thể đi thăm ban giống như lần trước. Ba sẽ không để Niệm Niệm không gặp mẹ lâu đâu." Giang Trầm tiếp tục đấu tranh, nhìn con gái mình với ánh mắt mong đợi: "Vậy tối nay, Niệm Niệm ngủ với bà nội nhé, được không con?" . Đam Mỹ Hay
Niệm Niệm: "Nhưng mẹ đã hứa tối nay sẽ ngủ với Niệm Niệm mà."
"Mẹ, mẹ đã hứa với con sao?” Trong lòng Giang Trầm chợt lạnh đi, đối với vợ anh, Niệm Niệm là quan trọng nhất, cô nhất định sẽ làm những gì mình đã hứa với Niệm Niệm. Cô đã hứa tối nay sẽ ngủ với Niệm Niệm rồi, vậy tại sao vừa nãy còn đối xử như vậy với anh chứ?
Có lẽ vợ anh đã quên lời hứa với Niệm Niệm rồi chăng?
Giang Trầm tiếp tục dỗ dành Niệm Niệm nói: "Chỉ cần tối nay Niệm Niệm có thể tự mình đi ngủ, Niệm Niệm muốn gì ba cũng sẽ đồng ý."
Niệm Niệm mím môi, dường như sắp khóc.
Bé con không thiếu thứ gì mà cũng không cần cái gì, bé con chỉ cần mẹ.
Nhìn thấy con gái có thể sẽ khóc thật trong giây tiếp theo, Giang Trầm nhớ tới lần trước Niệm Niệm khóc thảm thiết như thế nào, anh lại không chịu được ánh mắt như vậy, đành phải thỏa hiệp: “Được, được, con ngủ với ba mẹ, từ nay về sau Niệm Niệm nên học cách ngủ một mình nhé, được không?"
Niệm Niệm không trả lời được hay là không được, thấy cuối cùng ba cũng đồng ý cho bé con ngủ với mẹ tối nay, Niệm Niệm lập tức như con chim én nhảy trên giường, trèo lên đầu giường rồi chui vào trong chăn. Cô bé đắp chăn kín cả người, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...