Bởi vì bà nội bận việc rất hiếm khi về nhà, khó khăn lắm mới trở về một lần, đương nhiên là ba sẽ mua hoa tặng cho bà nội, mừng bà nội về nhà rồi.
"..." Lúc Giang Trầm mua hoa không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ nghĩ đến việc muốn dỗ cô vợ đang giận dỗi của mình vui lên, cho nên chỉ mua một bó, còn mẹ ruột, anh thật sự không nghĩ nhiều đến thế.
"Ừm, là tặng cho bà nội." Giang Trầm đưa hoa tươi cho Cố Cẩn. Con gái đã nói như vậy rồi, anh cũng không tiện bỏ qua mẹ ruột mà đưa hoa cho Thẩm Minh Dữu.
Sớm biết như vậy, anh đã mua hai bó rồi!
Cố Cẩn nhận lấy hoa tươi. Giang Trầm đóng cửa lại, dắt Niệm Niệm đang định đi vào phòng khách, vừa định ngồi xuống chuyện trò thì đúng lúc chuông cửa lại vang lên.
"Lại có người tới rồi, con đi mở cửa!" Niệm Niệm đầy sức sống quay người chạy đi mở cửa phòng.
Giang Trầm nhíu mày, Niệm Niệm cần phải nâng cao ý thức an toàn. Đứa nhỏ không quan tâm là ai ấn chuông cửa ở bên ngoài, một chút cảnh giác cũng không có đã mở cửa phòng. Xem ra lần sau anh phải nói chuyện với con gái một chút, dặn bé con không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ mới được.
"Là ai vậy ạ?" Niệm Niệm mở cửa ra lần nữa và nhìn thấy một người bị hoa tươi che mặt. Cô bé có chút thắc mắc không biết vì sao mọi người lại thích giấu mặt khi tặng hoa nhưng ánh mắt của Niệm Niệm bị hoa tươi hấp dẫn một lần nữa, không biết bó hoa này có phần của Niệm Niệm không nhỉ?
Người tới dùng hoa che mặt, sau khi nghe được giọng nói trẻ con của Niệm Niệm, người đó hỏi: "Niệm Niệm đoán xem đây là ai nào?"
"Con không đoán ra được." Niệm Niệm nghe thấy giọng nói này có chút quen tai, cô bé suy nghĩ nhưng vẫn không thể đoán ra.
"Ba?" Giang Trầm theo Niệm Niệm đi tới liền nghe ra giọng nói này là của ai.
Giang Thiệu Bình thấy con trai đến, ông bèn hạ bó hoa xuống, nhìn hai cha con ở đối diện rồi cười tủm tỉm nói: "Con trai và cháu gái nhỏ yêu quý của ba, chào hai đứa nhé!"
"Là ông nội!" Niệm Niệm thấy rõ người tới là ai, phấn khích nhảy dựng lên, vội vàng báo tin cho bà nội và mẹ: "Là ông nội! Là ông nội tới!"
Cố Cẩn và Thẩm Minh Dữu nghe thấy giọng của ông cũng vui vẻ ra đón.
"Sao ông lại tới đây thế?" Cố Cẩn và Giang Thiệu Bình cũng đã lâu chưa gặp nhau, dường như Giang Thiệu Bình đã già hơn trước, hai bên tóc mai cũng điểm chút hoa râm.
Cố Cẩn nhìn thấy ông thì hơi xúc động, tiến lên ôm ông thật chặt.
"Đương nhiên là tôi tới đón bà về nhà rồi." Giang Thiệu Bình vỗ vai vợ mình, cười nói: "Đồng chí Cố Cẩn, tôi vừa biết bà ở đây đã lập tức ngồi máy bay cố ý đến tận đây. Thế nào, có phải tôi rất chân thành không?"
Giang Trầm nghe vậy bèn sờ mũi, so với Giang Thiệu Bình đặc biệt bay tới đón vợ về nhà, lúc nãy anh nói tiện đường đón vợ, nghe có vẻ không được chân thành lắm.
Sau khi Giang Thiệu Bình xuất hiện, ba quý cô, quý bà trong nhà vừa xúc động vừa bất ngờ. Trong nháy mắt, Giang Trầm cảm thấy hình như anh đến đây có chút thừa thãi.
Giang Thiệu Bình đã rất lâu không nghỉ phép, lần này biết được Cố Cẩn nghỉ phép còn cùng con dâu tham gia chương trình giải trí gì đó, ông nghe xong cũng xin nghỉ phép, định dành thời gian ở bên vợ, sau đó lập tức bay tới đây.
"Đồng chí Cố Cẩn, đây là hoa mà em thích nhất." Giang Thiệu Bình tặng một bó hoa cho vợ, sau đó lại đến trước mặt Thẩm Minh Dữu, tặng một bó hoa khác trong lòng cho cô: "Dữu Dữu, đây là của con."
"Con cảm ơn ba." Thẩm Minh Dữu vui vẻ nhận lấy hoa tươi. Cô và ba mẹ chồng thật sự không ở chung với nhau nhiều. Trong hai ngày ghi hình chương trình cùng Cố Cẩn, thời gian cô ở chung với mẹ chồng còn nhiều hơn trong năm năm bản thân kết hôn. Còn ba của Giang Trầm, ông là một nhà khoa học vô cùng vĩ đại, lĩnh vực nghiên cứu vô cùng quan trọng đối với quốc gia, mức độ bảo mật cực cao, thời gian Thẩm Minh Dữu có thể gặp ông lại càng ít. Bởi vì nguyên nhân đặc thù nghề nghiệp nên cô luôn kính trọng hai vị trưởng bối, bình thường ở trước mặt Niệm Niệm, cô vẫn thường xuyên nhắc tới ông bà nội của bé con, vì thế tuy rằng Niệm Niệm rất ít khi ở cùng ông bà nội, nhưng bé con không xa cách họ, thậm chí còn rất ngưỡng mộ ông bà nội của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...