“Thật sự phải catwalk hả?” Quách Ứng Liên vẫn có hơi lo lắng, bà vô thức nhìn về phía Cố Cẩn bên kia. Cố Cẩn là người phụ nữ cuồng sự nghiệp, hình như còn là nhà khoa học nữ. Mấy ngày nay cháu trai Triệu Nhất Dương của bà ấy vẫn luôn nhắc mãi ở bên tai bà ấy, nói Cố Cẩn lợi hại như thế nào. Từ trong đáy lòng của Quách Ứng Liên cũng rất thích người phụ nữ Cố Cẩn này.
Cố Cẩn thấy thế nói: “Hay là chúng ta cứ chơi một chút đi.”
Quách Ứng Liên: “Nhưng tôi hồi hộp quá.”
“Trước khi lên sân khấu, hồi hộp là chuyện rất bình thường. Chúng ta có thể hít thở sâu, cố gắng thư giãn cơ thể, sau đó tưởng tượng toàn bộ khán giả ngồi dưới sân khấu thành người hoặc là vật khiến bà thả lỏng nhất…”
Cố Cẩn nghiêm túc giảng giải vấn đề làm thế nào để giảm bớt hồi hộp cho Quách Ứng Liên, nghe được giọng nói không nhanh không chậm của Cố Cẩn, dường như Quách Ứng Liên không còn hồi hộp như vậy nữa.
Sau khi được các giáo viên huấn luyện cường độ cao, mọi người bắt đầu trang điểm tạo mẫu.
Vì có bọn nhỏ ở phòng trang điểm nên trong phòng cứ ríu ra ríu rít mãi, có chút ầm ĩ.
Cố Ngải Phỉ muốn tự trang điểm, nhưng bên cô ta có hai đứa con, một mình cô ta không thể chăm sóc được nên đành giao Tử Ngải cho mẹ chồng của cô ta Hứa Thục Lan chăm sóc, cả hai mỗi người chăm một đứa nhỏ.
Hứa Thục Lan có hơi thất thần. Hôm qua bà ta xấu hổ muốn chết. Hai ngày nay lúc ghi hình chương trình, trong buổi phát sóng trực tiếp bà ta liên tục khen ngợi khách sạn Âu Hoàng. Kết quả thế mà, chủ của khách sạn này lại là Thẩm Minh Dữu, Hứa Thục Lan tưởng chừng như sắp không còn mặt mũi gặp người.
Ban đầu dự định không ghi hình, nhưng nghĩ tới phát sóng trực tiếp dừng ghi hình thì bà ta có vẻ đuối lý. Vì vậy Hứa Thục Lan chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần, dự định dành chút thời gian cuối cùng này để ghi hình xong.
Thấy Tử Ngải ở vẫn luôn đi theo bên cạnh Niệm Niệm, giống như một cái đuôi nhỏ của Niệm Niệm, Hứa Thục Lan nhíu mày, thừa dịp hiện tại còn thời gian dẫn Tử Ngải đi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh là nơi duy nhất cameraman không vào quay được, sau khi tắt máy thu âm đi, không ai có thể nghe thấy họ nói gì bên trong.
Lúc rửa tay cho Tử Ngải, đột nhiên Hứa Thục Lan nhìn Tử Ngải nói: “Đợi lát ở trên sân khấu Tử Ngải nhất định phải biểu hiện thật tốt, phải khiến cho tất cả mọi người đều thích con, phải biểu hiện tốt hơn Niệm Niệm, như vậy mới là một đứa bé ngoan, biết chưa?”
Giọng của Tử Ngải có chút trầm xuống: “Tại sao Tử Ngải phải so sánh với chị Niệm Niệm, Tử Ngải là Tử Ngải, chị Niệm Niệm là chị Niệm Niệm.”
Hai ngày trước, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, bà nội luôn so sánh cô bé với chị Niệm Niệm ở chỗ không có ai, nói cô bé không thông minh bằng chị Niệm Niệm, chị Niệm Niệm giỏi một số ngoại ngữ nhưng Tử Ngải không biết. Chị Niệm Niệm hiểu biết rất nhiều rất nhiều thứ nhưng Tử Ngải không hiểu. Chị Niệm Niệm còn rất được người khác yêu thích, nhưng Tử Ngải lại không làm được…
Bà nội muốn cô bé nỗ lực học tập, cố gắng giỏi hơn chị Niệm Niệm, nhưng tại sao cô bé phải đọ với chị Niệm Niệm chứ?
Tử Ngải có hơi không vui.
“Đứa nhỏ này, bà nội cũng vì tốt cho con.” Hứa Thục Lan không vui nói: “Con là cháu gái của Hứa Thục Lan bà, là con gái của Chu Cảnh Hành, hẳn là mọi thứ con phải ưu tú hơn người khác, không được thua kém so với người khác mới đúng, nghe được người khác chỉ khen ngợi Niệm Niệm, không khen ngợi con, lẽ nào trong lòng con không buồn sao?”
“Mẹ!” Lúc Hứa Thục Lan còn muốn nói thêm gì đó thì đã bị Cố Ngải Phỉ từ bên ngoài đi vào cắt ngang.
Cố Ngải Phỉ không nhìn thấy Hứa Thục Lan và Tử Ngải một lúc lâu nên hơi không yên tâm. Cô ta đi qua tìm, ai mà biết khi mở cửa đi vào, cô ta sẽ nghe được những lời như vậy chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...