“...” Thẩm Minh Dữu hừ nhẹ một tiếng: “Anh cứ suy nghĩ tiếp đi.”
Sau đó cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Giang Trầm cầm điện thoại, cảm thấy hơi hối hận, sớm biết vậy thì đã không thêm câu phía sau rồi.
Thẩm Minh Dữu dựa vào lan can. Mấy ngày nay, tất nhiên cô nhìn ra được sự thay đổi của Giang Trầm, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt. Giang Trầm đã nhận ra được cách anh cư xử trong hôn nhân có vấn đề, và nếu anh đã nhận ra được rồi thì Thẩm Minh Dữu tin Giang Trầm sẽ thay đổi thôi. Anh là một người đàn ông nếu muốn thì sẽ làm và có thể làm bất cứ chuyện gì một cách tốt nhất. Có điều Giang Trầm thay đổi, là vì muốn bảo vệ gia đình của anh, muốn giữ vững cuộc hôn nhân của anh vì trách nhiệm chứ không phải vì… Yêu cô.
Vậy nên chỉ có những thứ đó thì chưa đủ.
Hiện giờ Thẩm Minh Dữu giống như một người thợ săn, cô có đủ kiên nhẫn để săn bắt tất cả con mồi mình muốn.
***
Buổi sáng ngày hôm sau, chương trình phát sóng trực tiếp lại một lần nữa bắt đầu.
Sau chuyện xảy ra đêm qua, đột nhiên số lượng fans của Thẩm Minh Dữu đã thành công đạt mốc ba mươi triệu chỉ trong một đêm, gần như bằng với tiểu sinh tiểu hoa* hạng A nổi tiếng hiện nay.
(*) tiểu sinh tiểu hoa ý chỉ mấy lứa diễn viên nam nữ trẻ tuổi, hình tượng trẻ trung dễ hút fan nữ, giá trị thương mại cao, diễn xuất tùy người.
Ngay khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, khán giả vào phòng phát sóng trực tiếp của cô vô cùng nhiều, nhất thời trong khu bình luận cực kỳ náo nhiệt.
[Tôi tới xem đại tiểu thư của tập đoàn Triệu thị.]
[Tôi tới xem bà chủ tư bản của Lăng Vũ Tư Túc.]
[Đăng lại vị phú bà này, hy vọng sau này tôi cũng sẽ trở nên giàu có như chị Dữu!]
Buổi sáng, tổ chương trình có một nhiệm vụ giao cho tất cả các khách mời. Trung tâm hội nghị và triển lãm của khách sạn Âu Hoàng đã dựng lên một sân khấu. Hôm nay ở trên sân khấu này sẽ diễn ra một buổi trình diễn thời trang, mà người mẫu chính là tất cả các khách mời của ⟪Mẹ Là Siêu Nhân⟫.
Bởi vì là tuyên bố nhiệm vụ tạm thời nên các khách mời đều trở tay không kịp.
Tổ chương trình không hề cho các khách mời thời gian phản ứng. Sau khi tuyên bố xong nhiệm vụ đã lập tức dẫn tất cả mọi người đi. Trước hết là học những điểm quan trọng của catwalk với giáo viên. Sau đó hóa trang, tạo mẫu, lựa chọn quần áo, tiếp theo là diễn tập một lượt, đến buổi trưa thì sẽ thật sự trình diễn catwalk, thời gian dành cho bọn họ hết sức eo hẹp.
Dù sao cũng chơi đến nỗi tim đập nhanh.
Các bạn nhỏ không biết thì không sợ, ngược lại chơi rất vui vẻ. Các mẹ đều là nghệ sĩ, tuy rằng chưa từng catwalk, nhưng trên sân khấu, sàn catwalk đối với họ mà nói không phải chuyện gì khó, chủ yếu là các mẹ ruột và mẹ chồng không chịu chấp nhận được.
Quách Ứng Liên từ chối, nói: “Hay là bỏ qua tôi đi, tôi cũng già như này rồi mà trang điểm cái gì chứ, những bộ quần áo kia tôi không mặc được.”
Quách Ứng Liên là người lớn tuổi nhất trong mấy người mẹ, thấy catwalk phải trang điểm kỳ quặc, còn mặc những loại quần áo nhìn có chút kỳ lạ kia, mấu chốt là phải đi catwalk trên sân khấu giống như những người mẫu chuyên nghiệp. Dưới sân khấu sẽ có một đám người vây quanh, có rất nhiều truyền thông cầm máy quay phim chụp ảnh bọn họ, Quách Ứng Liên có hơi luống cuống, bà ấy sợ bản thân làm không tốt, đến lúc đó sẽ cản trở con dâu.
Chung Dao khuyên nhủ: “Không sao đâu mẹ, chúng con đều chưa từng catwalk, cũng không biết nhiều cho lắm. Hơn nữa, đến lúc đó còn có bọn nhỏ lên sân khấu làm dịu bầu không khí, cho dù đi không tốt thì mọi người cũng sẽ không trách móc, mẹ cứ coi như là đi chơi một chút là được.”
Mẹ của Phương Đường là La Bội cũng có hơi lo lắng nói: “Nếu ngã trên sân khấu thì phải làm sao?”
“Ôi chao, nào có dễ dàng ngã như vậy, chỉ cần đi bộ như bình thường, hơi chú ý một chút là được, sẽ không ngã đâu.” Phương Đường vỗ nhẹ bả vai của mẹ mình: “Mẹ hãy yên tâm đi ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...