Khách sạn Âu Hoàng có một khu vực bơi lội riêng, buổi chiều nắng chói chang, trời nóng quá không thể ra ngoài đi bơi nên Cố Cẩn dẫn Niệm Niệm đi thẳng đến bể bơi.
Lúc này, trong bể bơi có rất nhiều người đang chơi đùa.
Khương Húc và cặp song sinh Chu Tử Dục và Chu Tử Ngải tràn đầy sinh lực không chịu ngủ trưa, cũng được mẹ đưa đến bể bơi. Nhìn thấy bà Niệm Niệm dẫn Niệm Niệm đến, Khương Húc lập tức bơi tới vách bể bơi: "Niệm Niệm và bà nội Niệm Niệm, hai người cũng tới ạ."
Khi Phương Đường và Cố Ngải Phỉ nhìn thấy trưởng bối đến cũng tiến tới chào hỏi.
Cố Ngải Phỉ nhìn thấy người chăm sóc con của Thẩm Minh Dữu là Cố Cẩn, nên cô ta hỏi: "Dì Cố, mẹ chồng con và những người khác đều đã đi thư giãn nghỉ ngơi rồi, sao dì vẫn chưa đi vậy?"
“Dì để cho Dữu Dữu nhà dì đi.” Cố Cẩn nhìn Niệm Niệm trong n.g.ự.c mình, nói: “Dì sẽ chăm sóc đứa nhỏ này để cho mẹ nó yên tâm nghỉ ngơi thư giãn.”
Cố Ngải Phỉ: "..."
Lúc này, đừng nói là cư dân mạng, ngay cả cô ta cũng đã bắt đầu ghen tị với Thẩm Minh Dữu.
Không biết kiếp trước Thẩm Minh Dữu đã làm được chuyện tốt gì mà kiếp này lại có thể gả vào gia đình tốt như vậy. Chưa kể đến chồng và con, ngay cả mẹ chồng cũng đối tốt với cô như thế, ai nhìn vào mà không cảm thấy ghen tị được chứ.
Cố Cẩn thả Niệm Niệm xuống và hỏi: "Niệm Niệm có biết bơi không?"
Theo Cố Cẩn, việc trẻ em học thêm kỹ năng không có gì là không tốt, nếu Niệm Niệm không biết bơi, đúng lúc người làm bà nội như bà đây có thể dạy cháu gái của mình.
Niệm Niệm nhìn thấy bà nội hỏi, lập tức gật đầu nhỏ, vỗ vào bộ ngực, vô cùng tự tin nói: "Biết ạ, Niệm Niệm bơi rất giỏi."
Khương Húc đang ngâm mình trong bể bơi lập tức nói: “Con cũng bơi rất giỏi.”
Chu Tử Dục và Chu Tử Ngải đang ngồi trên bể bơi, thấy hai người bạn nhỏ của họ đều nói mình rất giỏi, bọn họ cũng không chịu thua kém nên nói: “Con cũng là một tay bơi siêu giỏi.”
Khi Phương Đường thấy tất cả bọn trẻ đều tự khen ngợi bản thân, cô ấy đề nghị: "Trong trường hợp này, hay là các con thi đấu đi, xem thử ai mới là người bơi nhanh nhất?"
"Được ạ, thi thì thi."
Khi nghe nói sắp tổ chức thi đấu, mấy đứa trẻ ba, bốn, năm tuổi đều rất nhiệt tình, Niệm Niệm cũng vậy, trước khi chờ người lớn công bố thể lệ cuộc thi, cô bé đã bắt đầu ra hình ra vẻ mà khởi động làm nóng thân người, dáng vẻ kia, trông nghiêm túc làm sao.
[Ai da, lũ nhóc này, đang nghiêm túc đấy hả? Lúc nãy Khương Húc có bơi một vòng, đúng thật là cậu nhóc có thể bơi, nhưng Niệm Niệm và cặp song sinh còn chưa tới bốn tuổi mà, một bạn nhỏ ba tuổi thật sự có thể bơi được hả? Chắc không phải là đang khoác lác đấy chứ.]
[Duỗi tay, duỗi chân, xoay cổ rồi xoay mông, ha ha ha, đây là cách Niệm Niệm khởi động à? Cũng quá đáng yêu rồi!]
[Vận động viên nhỏ mặc áo tắm hình con lợn màu hồng trên sân thi đấu kia, sao cưng có thể đáng yêu như vậy chứ, hu hu hu, hôm nay tôi lại biến thành một bà dì quái đản muốn thành lập một băng nhóm để lẻn trộm Niệm Niệm về nhà chơi hai ngày rồi.]
…
Sau khi các bạn nhỏ khởi động xong cũng là lúc phần thi chính thức diễn ra.
Cố Cẩn sợ hãi, bà không biết trình độ bơi lội của Niệm Niệm là cao hay thấp, nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của Niệm Niệm, bà cũng không muốn ngăn cản đứa trẻ, chỉ đi theo cô bé vào bể bơi, ở bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Nếu có vấn đề gì, bà sẽ nhanh chóng chạy đến vớt Niệm Niệm lên.
Về phần Cố Ngải Phỉ, cô ta rất tự tin với cuộc thi bơi lội này.
Từ lúc ra tháng, cô ta đã luôn đưa các con đi bơi ở trung tâm của mẹ và trẻ sơ sinh. Đừng nhìn Tử Dục và Tử Ngải chỉ mới ba tuổi rưỡi, nhưng hai anh em lại bơi rất giỏi, ngay cả huấn luyện viên dạy bơi của bọn họ cũng nói rằng hai đứa trẻ này rất có thiên phú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...