Cuối cùng Ngô Lực nói: “Những tiêu chuẩn khác nhau mà khách sạn có thể phục vụ là hoàn toàn khác nhau, hy vọng mọi người cố gắng lên, tranh thủ là người đầu tiên đến được đích của chúng tôi.”
Ngô Lực nói xong thì lui về hậu trường. Về phần các mẹ, sau khi nhanh chóng chọn xong xe cho mình mới phát hiện ra, tuy rằng mỗi chiếc xe đều có tài xế, nhưng tài xế ngoại trừ lái xe ra thì sẽ không phục vụ bất kỳ dịch vụ nào khác, ví dụ như giúp xách hành lý.
Toàn bộ hành lý đều yêu cầu những khách mời tự chuyển vào cốp xe, sau khi chuyển xong, tài xế mới có thể lái xe đến khách sạn.
Người xách hành lý đều là các mẹ, các bạn nhỏ còn quá nhỏ để giúp đỡ, về phần mẹ chồng lại càng không để cho các bà ấy giúp đỡ.
“Mẹ, eo mẹ không tốt, để con xách là được rồi.” Eo của mẹ chồng Chung Dao không được tốt, cô ấy bảo Quách Ứng Liên đưa đứa nhỏ lên xe trước. Hiện giờ chính là thời điểm nóng nhất, ở bên ngoài một lúc mà toàn thân đã đổ đầy mồ hôi, trong xe có điều hòa nên Chung Dao vội vàng thúc giục mẹ chồng đưa Triệu Nhất Dương lên xe trước. . Ngôn Tình Hài
Quách Ứng Liên không nghe lời con dâu, eo bà ấy không tốt, không chuyển được vật nặng, nhưng mấy cái túi nhỏ vẫn có thể giúp con dâu xách lên xe. Thế nên bà ấy đã để cháu trai Triệu Nhất Dương giúp mẹ nâng hành lý, bà ấy thì phụ trách xách mấy cái ba lô lên xe.
Chung Dao không lay chuyển được mẹ chồng, đành phải thuận theo bà ấy. Từ trước đến nay mẹ chồng cô ấy luôn phải tự mình làm mọi việc, cố gắng hết sức để không làm phiền đến con cái, cần mẫn đến mức có đôi lúc con dâu Chung Dao cảm thấy ngượng ngùng.
[Mẹ chồng của Chung Dao vừa nhìn liền biết là một bà lão nông thôn chất phác, để bà ấy nhàn rỗi ngược lại sẽ làm bà ấy sẽ không thoải mái.]
[Quan hệ giữa Chung Dao và mẹ chồng cô ấy vừa nhìn là biết rất tốt, thật khiến người ta ngưỡng mộ.]
Phương Đường bên kia có rất nhiều hành lý, cô ấy và mẹ mình cùng nhau chuyển hành lý lên xe, chuyển được một nửa thì phát hiện, xoay người đã không thấy bóng dáng Khương Húc nhà mình đâu.
“Mẹ, Húc Húc đâu?”
“Kìa, không phải ở đó sao.” La Bội chỉ vào Thẩm Minh Dữu cách đó không xa: “Con trai con thân tại Tào doanh tâm tại Hán*, mẹ ruột con đây giống như hổ cái, chẳng trách nào thằng bé lại vội vã chạy đi tìm mẹ nuôi của nó.”
(*)thân tại Tào doanh tâm tại Hán: người ở chỗ này nhưng tâm luôn hướng về chỗ khác.
Phương Đường: “...”
[Ha ha ha sao Khương Tiểu Húc lại chạy sang nhà Niệm Niệm bên này rồi, hai lần bà ngoại tìm cậu nhóc trở về, xoay người một cái lại chạy qua rồi.]
[Hôm nay khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, Khương Tiểu Húc đã đi cùng Thẩm Minh Dữu, chắc không phải tối hôm qua cậu nhóc ở nhà Thẩm Minh Dữu ngủ qua đêm chứ, ha ha ha. Phương Đường không chú ý là con trai lại chạy đi mất.]
Hành lý của Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm rất nặng, đồ đạc các cô mang theo rất nhiều. Vali hành lý lớn có ba cái, Thẩm Minh Dữu phải tự mình nâng lên xe, hai tay cô nhấc kiện hành lý nặng nhất trong đó, trước hết xuống bậc thang, sau đó lại từng bước di chuyển về phía cốp xe.
Lúc Thẩm Minh Dữu đang nỗ lực chuyển hành lý lên xe, đột nhiên tay cô trở nên nhẹ nhõm, hành lý trong tay bị người khác lấy đi.
Là Cố Cẩn mẹ chồng của cô đến giúp đỡ.
Đừng thấy Cố Cẩn sắp năm mươi, nhưng quanh năm bà ở bên ngoài, biển sâu, núi lớn, rừng rậm nguyên sinh… chưa có nơi nào bà chưa đi qua, sức khỏe đã sớm được rèn luyện, sức lực còn mạnh hơn nhiều so với giới trẻ.
Cố Cẩn dùng một tay, nhẹ nhàng nâng hành lý mà Thẩm Minh Dữu dùng hai tay cũng không nâng được chuyển lên xe.
Thẩm Minh Dữu: “...”
Cố Cẩn chuyển hành lý xong quay đầu nói: “Dữu Dữu, con nên rèn luyện sức khỏe đi.”
Niệm Niệm ở bên cạnh vốn muốn giúp nhưng không giúp được, sau khi nghe thấy lời của bà nội, lập tức nói: “Bà nội nói đúng đấy, mỗi lần khi ba dẫn theo Niệm Niệm rèn luyện sức khỏe, mẹ đều sẽ lười biếng không đi, như vậy là không được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...