Các bạn nhỏ khác nhìn thấy Triệu Nhất Dương vui mừng như vậy, cũng lần lượt quan sát miếng đá của mình, khi thấy miếng đá của mình cũng giống như miếng đá của Triệu Nhất Dương, bên trong cũng có động vật nhỏ thì đều vui mừng không kém.
"Trong miếng đá của tớ có một con cá nhỏ, trông rất đẹp!"
"Của tớ cũng có."
[Đây có phải là hóa thạch thật không? Bà nội của Niệm Niệm ra tay thật hào phóng, hoá thạch thật sự rất quý giá.]
[Khi ống kính quay vào mấy miếng đá, tôi có chú ý, thật sự là hóa thạch!]
[Bà nội Niệm Niệm thật tuyệt vời, mà rốt cuộc bà làm gì vậy? Hoá thạch trân quý như vậy, nói tặng là tặng!]
Triệu Nhất Dương thích nhất là mấy thứ này, nhìn thấy hóa thạch thật, cậu nhóc hưng phấn quay sang bà nội của mình, kéo tay bà ấy và vui mừng nói: "Bà nội xem nè, cháu có hoá thạch rồi."
Mặc dù không hiểu hoá thạch là gì, nhưng Quách Ứng Liên nhìn thấy cháu trai mình vui mừng như vậy, bà ấy cũng rất vui, cũng có hơi lo lắng: "Bà nội Niệm Niệm, đồ này không đắt chứ? Đứa nhỏ không thể nhận món quà đắt như vậy đâu."
Cố Cẩn lắc đầu nói: "Chỉ là một vài món quà nhỏ, cố ý mang theo cho mấy đứa nhỏ, không đáng ngại."
Mặc dù hoá thạch quý giá, nhưng Cố Cẩn tặng cho các bạn nhỏ đều là những hóa thạch đã nghiên cứu kỹ trong nhiều năm, không còn giá trị nghiên cứu nữa, những hóa thạch này chỉ phù hợp để sưu tập.
Bà có rất nhiều vật như thế, vừa hay có thể lấy một ít làm quà cho các bạn nhỏ.
Bọn trẻ con thật sự thích những món quà như thế này, lập tức vây quanh Cố Cẩn tranh luận xem hóa thạch của ai mới quý giá nhất và đẹp nhất.
Hứa Thục Lan ở bên cạnh thấy Cố Cẩn được mọi người vây quanh, ngay cả cháu trai, cháu gái nhà mình cũng thật sự thích hai miếng đá đó thì bà ta thầm bĩu môi, chỉ là một vài miếng đá không có giá trị, không biết có gì tốt để tặng.
Hứa Thục Lan tiến lại kéo Tử Dục, ôm vào lòng hỏi: "Bà nội Niệm Niệm, bà vừa mới đi du lịch trở về phải không?"
Trang phục của Cố Cẩn cho thấy bà có vẻ trông hơi mệt mỏi, bụi bặm, rõ ràng là vì tham gia chương trình, không biết là vội vàng trở về từ nơi nào. Nhìn Cố Cẩn mặc đồ rằn ri và ủng leo núi, Hứa Thục Lan đoán bà đã đi du lịch leo núi, sau đó bay thẳng đến đây. .
||||| Truyện đề cử: Em Là Hũ Mật Của Anh |||||
Cố Cẩn gật đầu, bà không phải là người nói nhiều, khi ở bên người không quen lại càng ít nói. Lời của Hứa Thục Lan cũng ko sai, đúng là bà mới từ Bắc Cực trở về. Những năm gần đây, nhiều người thích Bắc Cực, rất nhiều người trẻ tuổi muốn đến đó du lịch nên nói bà vừa du lịch trở về cũng đúng.
Hàng năm, Cố Cẩn thường xuyên đi khắp thế giới, dường như đã đi qua hầu hết các khu vực trên thế giới. Tính chất công việc của bà đặc thù, có lúc bà đến công tác ở những nơi không có tin tức, không có cách nào liên lạc với gia đình. Hơn nữa bản thân bà là một người nghiên cứu cuồng nhiệt, một khi bắt đầu làm việc, hai lỗ tai sẽ không để ý đến những chuyện xung quanh, liên lạc với gia đình càng ít hơn.
Mặc dù có lúc bà cảm thấy hối tiếc, nhưng niềm đam mê với sự nghiệp của mình là quá lớn. May mắn là người trong nhà cũng đều ủng hộ bà, Cố Cẩn không có bất kỳ lo lắng gì. Vì vậy, bà toàn tâm toàn ý cho công việc yêu thích của mình, cuộc sống quá đỗi đơn giản mà đầy ý nghĩa.
Bà đến với chương trình lần này, bởi vì ngày hôm qua, đứa con Giang Trầm đã liên lạc với bà.
Nơi làm việc của Cố Cẩn không có tín hiệu, Giang Trầm nhất thời muốn tìm bà cũng không dễ dàng gì. Vì vậy, sau khi biết Giang Trầm tốn nhiều thời gian, thông qua nhiều người và nhiều trình tự mới có thể liên lạc với bà. Ban đầu Cố Cẩn nghĩ rằng có chuyện lớn xảy ra.
Sau khi nhận điện thoại, Cố Cẩn mới biết rằng Giang Trầm tìm bà là muốn hỏi bà có thời gian không, có thể đi cùng con dâu và cháu gái tham gia một chương trình truyền hình giải trí không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...