"Bà là bà nội của Niệm Niệm phải không?" Thấy Niệm Niệm ôm người phụ nữ mặc quần áo ngụy trang, các bà cụ khác đều vây quanh chào hỏi.
Cố Cẩn vuốt nhẹ cái đầu tròn nhỏ ở trong lòng, lịch sự chào mọi người: "Xin chào, tôi là bà nội của Niệm Niệm, tôi tên là Cố Cẩn."
"Xin chào, xin chào..."
Sau khi tự giới thiệu, mẹ chồng của Phương Đường, La Bội cười nói: "Bà nội Niệm Niệm, bà trông thật trẻ."
Nhìn Cố Cẩn ở khoảng cách gần thì thật sự có thể nhìn ra nhiều tuổi, nhưng so với các bà nội khác, thoạt nhìn trông trẻ hơn nhiều. Và quan trọng hơn là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cẩn, người ta không đặc biệt chú ý đến tuổi tác của bà mà lại bị thu hút bởi khí chất độc đáo và thần thái nhẹ nhàng của bà. Không thể phủ nhận rằng, Cố Cẩn là một người phụ nữ xinh đẹp, vẻ đẹp của bà thuộc dạng trải qua thời gian lắng đọng, không chỉ giới hạn ở nhan sắc.
Khương Húc đi theo sau bà nội và nói: "Đúng vậy ạ! Bà nội Cố, bà trông trẻ quá, bà có phải là bà nội của Niệm Niệm không ạ?"
Khương Húc có hơi hoài nghi, bởi hiện nay ở ngoài kia có rất nhiều người lừa đảo. Mặc dù bà nội Cố trông rất ngầu, nhưng vì sự an toàn của em gái Niệm Niệm, Khương Húc vẫn là muốn xác nhận lại lần nữa.
"Anh Khương Húc, đây chính là bà nội của em." Niệm Niệm từ trong lòng của bà nội ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ thoạt nhìn tựa hồ rất tự hào: "Bà nội của em rất là lợi hại."
Bà nội chính là người mà Niệm Niệm tôn kính nhất, mặc dù Niệm Niệm rất ít có cơ hội gặp bà, nhưng cô bé thật sự yêu quý bà nội của mình.
Khương Húc rất tin tưởng lời nói của Niệm Niệm, cậu nhóc hỏi Cố Cẩn: "Bà nội Cố, bà thật sự rất lợi hại sao ạ?"
Sau đó, đôi mắt lấp lánh của Niệm Niệm nhìn về phía bà nội mình như đang muốn nói: Bà nội của em đương nhiên là rất lợi hại rồi.
Cố Cẩn nhìn thấy cháu gái mình quá đáng yêu, không nhịn được mà nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô bé.
Vừa trải qua thời gian ngắn, Cố Cẩn nhận thấy Niệm Niệm hoạt bát hơn nhiều so với trước đây. Lúc trước, tính cách của Niệm Niệm giống hệt với ba Giang Trầm của cô bé, mà tích cách Giang Trầm lại giống hệt với Cố Cẩn, đều là kiểu người ít nói. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Cố Cẩn nhìn thấy cậu bé Khương Húc phía đối diện còn đang chờ bà trả lời, bà gật đầu nói: "Đúng vậy, bà rất lợi hại."
[Bà nội của Niệm Niệm rất thẳng thắn phải không? Người bình thường không phải nên khiêm tốn chút sao? Bà nội của Niệm Niệm trực tiếp khoe khoang bản thân, điều này có thể chứng minh chị gái Niệm Niệm thật sự rất lợi hại, ha ha ha.]
[Đôi mắt nhỏ của Niệm Niệm nhìn bà nội thật sự sùng bái, vậy rốt cuộc là bà nội làm gì vậy?]
[Khó trách tổng giám đốc Giang lớn lên lại đẹp trai đến thế, xem ra hoàn toàn là di truyền từ vẻ đẹp của bà nội Niệm Niệm.]
[Bây giờ thì tôi tin vào câu vẻ đẹp đánh bại thời gian rồi, một số người dù già vẫn rất đẹp, thậm chí có thể đẹp và quyến rũ hơn khi còn trẻ, bà nội của Niệm Niệm chắc chắn là người như thế.]
Từ trong túi, Cố Cẩn lấy ra món quà mình mang theo tặng cho các bạn nhỏ, đó là mấy miếng đá trông rất bình thường.
Sau khi Triệu Nhất Dương và mấy bạn nhỏ khác nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu, phát hiện mấy miếng đá này thật sự có chút khác biệt với miếng đá khác. Triệu Nhất Dương vui mừng nói: "Bà nội Cố, đây là hóa thạch đúng không ạ?"
Trước kia, ở viện bảo tàng, cậu nhóc đã từng nhìn thấy hoá thạch. Miếng hoá thạch mà bà nội Cố đưa cho cậu nhóc bên trong có dấu tích côn trùng, giống với những gì cậu nhóc nhìn thấy ở viện bảo tàng.
Cố Cẩn gật đầu, chỉ vào hoá thạch trong tay cậu nhóc nói: "Côn trùng này là một loại côn trùng có cánh, đã bị tuyệt chủng từ rất nhiều năm về trước rồi."
"Wow, đúng là hóa thạch rồi." Triệu Nhất Dương vui mừng khoa tay múa chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...