Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm ở một bên dỏng tai nghe hai bạn nhỏ nói chuyện, sau khi nghe Khương Húc nói đã suýt nữa bật cười thành tiếng.
Giang Trầm cũng tò mò hỏi: "Niệm Niệm muốn có em trai, em gái không con?"
Thẩm Minh Dữu ngồi bên cạnh anh lập tức lườm Giang Trầm một cái.
"..." Giang Trầm nhận được ánh mắt vợ thì tỏ vẻ mình rất vô tội. Cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ sinh đứa thứ hai, chỉ cần con cái được nuôi dạy tốt thì một đứa đã bằng mười đứa nhà người ta. Anh có Niệm Niệm là đủ rồi. Sở dĩ anh hỏi như vậy chỉ là vì tò mò Niệm Niệm nghĩ như thế nào về việc ba mẹ sinh thêm em trai, em gái cho cô bé.
Niệm Niệm suy nghĩ một lúc, cô bé hỏi: "Ba mẹ muốn sinh không ạ?"
Từ trước giờ, cô bé chưa từng nghĩ tới việc có em. Nếu như trong nhà thật sự có em trai hoặc em gái, Niệm Niệm nghĩ rằng cô bé chắc chắn sẽ không thích ứng được trong một thời gian. Bởi vì khi đó, ba mẹ đã không còn là ba mẹ của một mình Niệm Niệm nữa.
Nhưng nếu ba mẹ thật sự muốn sinh thì dường như cô bé cũng không ngăn cản được.
"Bây giờ mẹ chưa có ý định sinh em cho Niệm Niệm, cho dù sau này có, mẹ cũng sẽ thương lượng với Niệm Niệm trước, có được không nào?"
"Dạ được." Niệm Niệm nghe nói mẹ sẽ thương lượng với cô bé, lập tức không còn lo lắng nữa.
Sau khi ăn tối xong, Niệm Niệm dẫn Khương Húc đến căn cứ cắm trại của cô bé. Trên thảm cỏ trong nhà dựng hai cái lều, một lớn một nhỏ, đến bây giờ vẫn chưa dỡ xuống, thậm chí còn tinh xảo hơn lúc trước. Ngoại trừ lều trại ra, bên cạnh còn bố trí một số đồ chơi như bạt nhún, cầu trượt,... Còn có một cây cổ thụ được dời đến trồng phía sau lưng cái lều lớn, trên cây mắc võng, dưới gốc đặt bàn ghế bằng gỗ.
Bây giờ, Niệm Niệm rất thích nơi này, ngày nào cũng muốn tới đây chơi một chút.
Khương Húc nhìn thấy nơi này cũng thích thú vô cùng. Hai bạn nhỏ chơi ở đây đến đầm đìa mồ hôi, đến tận lúc chuẩn bị ngủ cả hai vẫn lưu luyến không rời.
Thẩm Minh Dữu đưa Niệm Niệm đi ngủ, còn Giang Trầm phụ trách đưa vị khách nhỏ trong nhà đi ngủ.
Khương Húc chơi một ngày trời cũng đã thấm mệt, nhưng trước khi ngủ cậu bé vẫn đang suy nghĩ một chuyện quan trọng.
Nhìn thấy Giang Trầm ngồi bên giường đọc sách, Khương Húc nhích người, chậm rãi dịch sát vào anh: "Chú Giang ơi, chú có thích Húc Húc không?"
"..." Giang Trầm không quen với việc được một cậu bé làm nũng, anh ho nhẹ một tiếng rồi trả lời: "Cũng được."
"Cũng được chính là thích rồi." Khương Húc được đà nói tiếp: "Nếu chú thích, vậy con làm con nuôi của chú nhé."
Giang Trầm có hơi buồn cười, anh không biết vì sao người bạn nhỏ này lại cố chấp với chuyện làm con nuôi nhà bọn họ như vậy, ngay cả trước khi đi ngủ cũng nhớ mãi không quên.
Giang Trầm: "Chỉ cần dì Thẩm và em gái Niệm Niệm của con đồng ý, thì chú không thành vấn đề."
Khương Húc bĩu môi: "Chú Giang không phải là người chủ trong gia đình sao?"
"..." Giang Trầm không nói nên lời.
Khương Húc đang dựa vào chú Giang thấy chú Giang đến cả chút chuyện này cũng không làm chủ được, cậu nhóc bèn dịch sang bên cạnh, quyết định không dựa chú Giang nữa.
Nhưng mà, cái ổ ấm áp này của nhà em gái Niệm Niệm thật là thơm, đến nỗi Khương Húc thậm chí còn không muốn rời đi.
Tuy rằng hôm nay cậu nhóc không đạt được mục đích, nhưng không sao, một ngày nào đó, cậu nhóc sẽ trở thành con nuôi của gia đình này thôi!
**
Sáng hôm sau, 《Mẹ Là Siêu Nhân》 tập 4 lại chuẩn bị ghi hình.
Lần này, cuối cùng tổ chương trình cũng không keo kiệt nữa, sắp xếp cho các khách mời một chuyến du lịch hải đảo hoành tráng. Họ muốn để các mẹ chồng, mẹ đẻ đến tham gia chương trình cảm nhận được sự nhiệt tình và thành ý của tổ chương trình, nỗ lực cung cấp những dịch vụ tốt nhất cho các bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...