Sau khi Thẩm Minh Dữu mở cửa phòng ra, lập tức phát hiện trong phòng có điều gì đó là lạ.
Thơm quá.
Là hương hoa hồng, hương hoa nồng nàn như vậy không thể chỉ một bông hoa hay một bó hoa tỏa ra được.
Mùi hương hoa này không phải mùi nước hoa, mà là mùi thơm của hoa thật.
Thẩm Minh Dữu bật đèn lên, vừa nhìn đã thấy một lớn một nhỏ đứng ở giữa phòng khách, chính là Niệm Niệm và ba của cô bé.
Hai ba con đều đội vương miện hoa nhỏ trên đầu, một lớn một nhỏ nắm tay nhau đứng sánh đôi, cùng nhìn cô bằng đôi mắt to tròn.
Thẩm Minh Dữu: “...”
Không biết ai đã nghĩ ra cái bất ngờ này, chỉ là… rất kỳ lạ.
Cũng may lá gan cô lớn, nếu nhát gan thì e là đã bị họ dọa sợ mất trí luôn rồi.
“Mẹ!” Niệm Niệm thấy mẹ cuối cùng cũng đã trở về, cô bé nắm tay ba chạy tới, sau đó ôm lấy đùi mẹ, dụi mạnh cái đầu nhỏ của mình lên trên đó.
“Sao hai cha con lại đến đây vậy?” Thẩm Minh Dữu thực sự rất ngạc nhiên, đã lâu không gặp Niệm Niệm, cô cũng cực kỳ nhớ bé con.
“Con đến gặp mẹ nha.” Dụi đủ rồi, từ trong lòng mẹ, Niệm Niệm ngẩng đầu lên, cô bé nhớ ra mình còn có việc quan trọng phải làm, nên lùi lại một bước, trịnh trọng đưa bông hồng trên tay cho mẹ.
Sau khi trao quà xong, Niệm Niệm lại hôn lên mặt mẹ rồi nói: “Niệm Niệm nhớ mẹ nha.”
Thẩm Minh Dữu thấy Niệm Niệm vừa tặng hoa rồi lại hôn, cô cười, cũng hôn Niệm Niệm một cái: “Mẹ cũng rất nhớ Niệm Niệm đấy.”
Niệm Niệm vui vẻ quay đầu lại sau khi nhận được nụ hôn từ mẹ, cô bé nhìn ba mình bằng đôi mắt tím sáng lấp lánh, mong ba mình sẽ làm theo những gì Niệm Niệm vừa làm, tặng quà trước rồi hôn mẹ, như vậy thì mẹ sẽ hôn lại đó.
Ba mẹ hôn nhau mới là ba mẹ có tình cảm tốt, ba mẹ có tình cảm tốt thì sẽ không ly hôn, thế là Niệm Niệm sẽ không phải rời xa mẹ.
Niệm Niệm nóng lòng chờ đợi hành động tiếp theo của ba mình.
Nhưng một giây sau, Niệm Niệm phát hiện trong tay ba trống không, bông hồng cô bé vừa đưa cho ba cũng đã mất tích.
Niệm Niệm nhìn về chỗ cách đó không xa, phát hiện bông hồng đang nằm trên mặt đất.
Vừa rồi khi mẹ mở cửa bước vào phòng, Niệm Niệm và ba đang chuẩn bị điều bất ngờ cho mẹ, bởi vì thời gian quá gấp gáp, nên hai người chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong lúc hỗn loạn, Niệm Niệm chỉ kịp đưa bông hồng quan trọng nhất cho ba, ai biết là ba vốn không hề cầm nó!
Nhưng mà không có hoa hồng cũng không sao, chỉ cần ba hôn mẹ như cô bé vừa làm là được.
Niệm Niệm tiếp tục nhìn ba bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Nhưng Giang Trầm căn bản không hiểu con gái mình có ý gì.
Thấy đôi mắt trong veo của Niệm Niệm đang nhìn chằm chằm vào mình, Giang Trầm sờ sờ mặt, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, trên mặt ba có dính gì à?”
Niệm Niệm: “...”
Sao bố mình lại có thể đần như vậy chứ! Niệm Niệm sắp tức c.h.ế.t luôn rồi.
Thật ra đến tận bây giờ Giang Trầm vẫn không hiểu trong đầu con gái mình đang nghĩ cái gì.
Bắt đầu từ xế chiều nay, Giang Trầm đã bị Niệm Niệm ra lệnh đi khắp nơi.
Theo yêu cầu của Niệm Niệm, Giang Trầm đã bí mật liên lạc với người đại diện của Thẩm Minh Dữu, sau đó giấu giếm Thẩm Minh Dữu, dẫn theo Niệm Niệm đến thành phố điện ảnh để thăm ban.
Sau khi đến khách sạn, Niệm Niệm lại yêu cầu anh mua rất nhiều hoa hồng và cánh hoa hồng, nói muốn tạo bất ngờ cho mẹ, còn không ngừng nhấn mạnh hôm nay ba phải nghe lời Niệm Niệm, Niệm Niệm muốn làm cái gì, ba cũng phải làm theo cái đó.
Giang Trầm quả thực cũng làm theo từng chuyện một.
Nhưng có vẻ như ánh mắt Niệm Niệm nhìn anh vẫn chưa được hài lòng cho lắm.
“Mẹ, đi theo con.” Niệm Niệm không thèm để ý đến ba nữa, cô bé nắm tay mẹ đi qua con đường hoa hồng mà ba và cô bé đã chuẩn bị cho mẹ, sau đó đi một mạch về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra.
Trước khi mở cửa, Thẩm Minh Dữu đã bị Niệm Niệm yêu cầu nhắm mắt lại rồi lại mở to mắt ra, lập tức thấy chiếc giường lớn của cô cũng phủ đầy cánh hoa hồng, ở giữa chiếc giường lớn còn có những cánh hoa hồng đỏ được tạo thành hình trái tim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...