Chung Hưng Hà thực sự rất lo lắng cho Thẩm Minh Dữu.
Cậu ấy biết rất rõ ông chủ Cảnh Phong muốn vực dậy công ty giải trí Tinh Thần đến mức nào, mà Thẩm Minh Dữu có lẽ chính là cọng rơm cuối cùng mà Cảnh Phong có thể nắm được.
Hai ngày trước, khi Chung Hưng Hà quay về công ty đã thấy trên tấm bảng trắng nhỏ ngay trong văn phòng toàn là chữ của Cảnh Phong, đó là những thứ mà Cảnh Phong đã suy nghĩ thâu đêm để ra ý tưởng về việc “Làm sao để khiến Thẩm Minh Dữu nổi tiếng.” Phía trên viết rất rõ ràng “Thiết lập nhân vật”, mà bên trong mục thiết lập nhân vật này bao gồm “sành ăn, phú nhị đại, phu nhân nhà giàu, người đẹp thẳng thắn nhưng ác miệng” vân vân.
Chung Hưng Hà biết, Cảnh Phong rất muốn làm cho Thẩm Minh Dữu trở nên nổi tiếng, nên rất có khả năng mất não làm ra mấy chuyện xàm xí cũng không chừng.
“Dù anh là ông chủ nhưng em vẫn phải nói, cái thiết lập phu nhân nhà giàu này rất dễ bị lật tẩy, đến lúc bị dân mạng đào ra thì người bị ảnh hưởng nhất chính là bản thân chị Minh Dữu, anh làm vậy không công bằng với chị ấy.”
Cảnh Phong bực bội nói: “Ai nói tôi sắp đặt cho cô ấy?”
“Sao lại không? Mới hôm bữa em thấy anh viết cái thiết lập phu nhân nhà giàu trên bảng. Hôm qua chị Minh Dữu đã chuyển vào biệt thự trên đường Gia Hi, hôm nay chị ấy lại thực sự dựa vào thân phận phu nhân nhà giàu bùng nổ ở trong chương trình.”
Cảnh Phong hơi xấu hổ, anh ấy không ngờ Chung Hưng Hà đã nhìn thấy mấy thứ linh tinh anh ấy viết trên bảng.
Mặc dù quả thực anh cũng từng có ý nghĩ đó, nhưng sau này khi nghĩ đến chuyện áp dụng thực tế thì lại thấy không thật cho lắm, nên cũng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi.
“Tôi không hề cho cô ấy thiết lập nhân vật gì cả, về phần biệt thự trên đường Gia Hi, tôi cũng không biết là chuyện gì.” Cảnh Phong nhún vai, “Biết đâu chừng, chị Minh Dữu của cậu thực sự là một phu nhân nhà giàu thì sao.”
Khi Cảnh Phong gặp Thẩm Minh Dữu, cô mới mười tám tuổi mà anh ấy cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi mà thôi.
Lúc đó anh ấy chỉ mới thành lập công ty giải trí Tinh Thần, Thẩm Minh Dữu là nghệ sĩ đầu tiên anh ấy ký hợp đồng, người đại diện Tại Trân có nhiều kinh nghiệm và quen biết hơn hai thanh niên bọ họ, cho nên khi Vu Trân đi khắp nơi tìm tài nguyên, Cảnh Phong cũng trở thành trợ lý của Thẩm Minh Dữu, mỗi ngày lái xe chở cô đến phim trường quay phim.
Anh ấy nhớ rất rõ Thẩm Minh Dữu đã vui vẻ đến thế nào khi nhận được cát-xê cho vai nữ chính đầu tiên của mình, lúc đó cô dùng toàn bộ tiền để mua cái nhà đầu tiên trong đời mình ở một khu phố vừa cũ vừa tồi tàn, mặc dù chưa tới sáu mươi mét vuông, nhưng anh ấy vẫn nhớ rất kỹ nụ cười vui vẻ của Thẩm Minh Dữu khi cầm được giấy tờ nhà trên tay.
Khi Thẩm Minh Dữu muốn giải nghệ, mặc dù Cảnh Phong rất thất vọng, nhưng vì trạng thái lúc đó của Thẩm Minh Dữu không tốt, anh ấy cũng không nỡ ép buộc. Chỉ cảm thấy rõ ràng Thẩm Minh Dữu khi mới ra mắt đã tỏa sáng như thế nào, vậy mà chỉ mới hai năm ngắn ngủn đã mất đi ánh hào quang của bản thân.
Họ không những tiếc hận mà còn đau lòng cho cô, cho nên về Cảnh Phong và Vu Trân cùng ăn ý không hỏi gì đến chuyện cô giải nghệ lấy chồng, cho tới bây giờ, hai người cũng không biết được Thẩm Minh Dữu rốt cuộc gả cho ai.
Cảnh Phong vẫn còn nhớ như in những năm tháng bọn họ làm việc chăm chỉ cùng nhau.
Nhưng ai mà ngờ được, năm năm sau, khi Thẩm Minh Dữu trở lại đã có thể sống ở biệt thự đường Gia Hi.
Đêm qua Vu Trân cũng nói cho anh ấy biết, Thẩm Minh Dữu và chồng đang làm thủ tục ly hôn, tốt nhất anh ấy nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Cảnh Phong bất đắc dĩ lắc đầu, không biết đến cuối cùng Thẩm Minh Dữu còn giấu bọn họ bao nhiêu chuyện.
Anh ấy luôn có cảm giác lần này cô quay về đã không còn giống như trước nữa. Nhưng Cảnh Phong biết loại thay đổi này là tốt, anh có thể thấy được hào quang mờ nhạt trên người Thẩm Minh Dữu đang tỏa sáng thêm lần nữa.
**
Sau khi ăn cơm xong là lúc mấy bé nghỉ trưa.
Khi Thẩm Minh Dữu dắt Niệm Niệm đi ngủ, mắt của bé vẫn cứ dán vào đống linh kiện máy quay đã bị bé làm bể nát.
“Ngủ thôi nào Niệm Niệm, có thời gian thì thử lại.”
[Thẩm Minh Dữu nói có thời gian thì thử, thử là thử cái vụ gì? Chẳng lẽ còn muốn xếp cái máy quay đã bị bể nát kia lại thành đồ mới?”
[Ánh mắt của Niệm Niệm thật đáng yêu, cho dù không nói gì nhưng đôi mắt vẫn rất sinh động.]
Niệm Niệm nhìn thấy ánh mắt cương quyết của mẹ, không còn cách nào khác đành miễn cưỡng đi theo mẹ vào phòng.
Đúng lúc lượng người xem trực tiếp đang giảm dần, nhiều người cũng chuẩn bị tranh thủ ngủ trưa một chút thì bỗng phát hiện có một cái bánh trôi nhỏ mở cửa phòng ngủ ra, sau khi bé ra khỏi phòng nhìn nhón chân, rón rén đi tới phòng khách.
[A, Niệm Niệm muốn làm gì vậy?]
[Ha ha, dáng vẻ lén lút chạy ra ngoài nhân lúc mẹ ngủ của cái bánh trôi nhỏ này thật là đáng yêu quá đi.]
Mấy người vừa rồi còn định rời khỏi phòng trực tiếp quyết định không đi nữa, muốn xem thử Niệm Niệm tới cuối cùng là muốn làm gì.
Chỉ thấy Giang Niệm Niệm đi đến phòng khách, tới chỗ ngồi riêng của bé, trên tấm thảm ba tư trông vô cùng đắt tiền với hoa văn tinh xảo, bé ngồi xuống trước cái đống linh kiện từ cái máy quay phim bị bé làm hư hoàn toàn, tiện tay cầm lên một mảnh linh kiện lại chăm chú chơi tiếp.
[Chơi hết cả buổi sáng rồi, sao bánh trôi nhỏ lại còn tới chơi nữa, chẳng lẽ vui lắm hả?]
[Tôi cứ cảm thấy con gái của Thẩm Minh Dữu hình như không được bình thường cho lắm, phát trực tiếp lâu vậy rồi vẫn rất hiếm khi nghe bé nói chuyện. Ngoại trừ ngồi chơi với cái máy quay kia thì không thèm làm chuyện gì khác, cơ bản thì con nít bình thường không hề giống bé, có thể ngồi im không nhúc nhích, tự mình ngồi chơi cả ngày]
[Đúng thật là hơi bất thường, Thẩm Minh Dữu hình như đã quá quen với hành vi của con gái mình, vậy có nghĩa là bé ở nhà cũng như vậy.]
[Tôi đã phát hiện từ đầu rồi, con bé này hình như hơi đần độn, không giống một đứa trẻ bình thường.]
[Có phải do trí tuệ có vấn đề không? Hay là do chậm phát triển?]
[Bánh trôi nhỏ này bề ngoài đáng yêu như thế, nếu thực sự đầu óc có vấn đề thì cũng quá đáng tiếc rồi.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...