Sau khi Thẩm Minh Dữu trở về nhà, cô cuối cùng cũng nhớ ra bản thân trước kia đã mắng Đường Khiêm điều gì đó tới nỗi mà khiến cho người này thù hằn lâu tới vậy, thậm chí để ép cô xin lỗi, tiền làm đại diện hơn chục triệu còn nói không cần là không cần.
Khiếu thẩm mỹ của Thẩm Minh Dữu khá là thiên vị kiểu dạng giống như Giang Trầm, không những phải đẹp trai mà còn phải có một loại khí thế uy lực khôi ngô đặc trưng của đàn ông.
Mà Đường Khiêm trông quá trắng trẻo lại vừa quá mảnh khảnh, Thẩm Minh Dữu hoàn toàn không có hứng thú với kiểu khuôn mặt tiểu bạch kiểm như này chút nào, chỉ có điều bạn thân trước đây của cô trái lại cực kỳ thích kiểu khuôn mặt như Đường Khiêm, hai người trước kia lúc trò chuyện còn nảy sinh tranh chấp vì gu thẩm mỹ không giống nhau.
Đường Khiêm không thể nói là quá đáng ghét, chỉ là 5 năm trước, lúc bọn họ đóng phim trong một đoàn làm phim, khoảng thời gian ấy là lúc tâm trạng của Thẩm Minh Dữu tồi tệ nhất, Đường Khiêm còn liên tục tiến lại gần, cứ nhất quyết thảo luận diễn xuất với cô, ai nấy đều biết Thẩm Minh Dữu là bình hoa di động, mỗi người đều có cách diễn xuất, mà cô thì lại không có, Đường Khiêm tìm ai bàn diễn xuất không được là cứ khăng khăng tìm đến cô, sau khi Thẩm Minh Dữu đối phó vài lần, thấy Đường Khiêm không biết điều bèn nhăn mặt mắng luôn người ta.
Trước đây hình như cô mắng mỏ Đường Khiêm xấu xí, còn mắng anh ta ngu ngốc tới mức không hiểu tiếng người.
Sau đấy lại bị Đường Khiêm ghi thù nhiều năm như vậy.
Nhưng muốn cô xin lỗi là điều không thể.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại phát ra tiếng của wechat.
Thẩm Minh Dữu nhấn vào thì nhìn thấy người gửi tin nhắn cho cô chính là cái người mà bản thân vừa nhớ lại.
Không chơi với cô ấy đã gần 6 năm, về sau cô bạn thân Lâm Tịnh cũng không có liên lạc lại.
Lâm Tịnh: [Nghe nói cậu bắt nạt bạn trai của tớ.]
Bạn thân trước đây của cô nhiều năm không liên lạc gửi tin nhắn không đầu không đuôi, Thẩm Minh Dữu trả lời cô ấy: [Bạn trai cậu là ai?]
Lâm Tịnh: [Đường Khiêm.]
Một cây bưởi: […Mắt nhìn của cậu vẫn tệ như ngày nào]
Lâm Tịnh: [Như nhau cả thôi, so với Giang Trầm nhà cậu, mắt nhìn của tớ không biết tốt hơn cậu bao nhiêu đâu.]
Một cây bưởi: [Tớ không bắt nạt cậu ta, là cậu ta muốn bắt nạt tớ nên không bắt nạt được mà thôi]
Lâm Tịnh: [Tớ có thể bảo anh ấy xin lỗi cậu, nhưng chuyện cậu chửi anh ấy xấu, cậu cũng phải xin lỗi anh ấy.]
Một cây bưởi: [Dựa vào cái gì, cậu ta vốn đã khó coi rồi, tớ không có mắng sai.]
Lâm Tịnh: [Anh ấy đẹp trai.]
Một cây bưởi: [Xấu.]
Thẩm Minh Dữu cất điện thoại, không tiếp tục bàn luận câu chuyện ấu trĩ như này thêm nữa, nếu mà nói nữa thì ngay cả cô cũng sẽ cảm thấy mình giống như trở thành Thẩm Minh Dữu của mười mấy năm về trước, quá là trẻ trâu.
Trước đây Lâm Tịnh luôn nói cô tính trẻ con nên cô không muốn mất mặt với cô ấy.
“Em đang nói chuyện với ai vậy?” Thấy Thẩm Minh Dữu ngồi đờ đẫn trên sô pha, bộ dạng cứ một lúc cầm điện thoại muốn nói chuyện nhưng lại chần chừ, Giang Trầm không nhịn được bèn hỏi cô.
Thẩm Minh Dữu hỏi anh: “Anh quen Lâm Tịnh không?”
“Quen.” Giang Trầm nói: “Cô ấy là giám đốc điều hành của tập đoàn họ Lâm, cũng hay có hợp tác với Lăng Vũ Tư Túc của bọn anh, Lâm Tịnh tuy còn rất trẻ nhưng trên thương trường thì tính cách năng lực thủ đoạn hoàn toàn không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, cũng là một đối thủ không thể xem nhẹ.”
“Bọn anh là đối thủ?”
“Trên thương trường không có bạn bè vĩnh viễn và cũng không có kẻ thù nào là mãi mãi.”
“Cô ấy đã là giám đốc của tập đoàn họ Lâm rồi sao?”
“Hai ba năm trước Lâm Tịnh giành được vị trí người nắm quyền tập đoàn họ Lâm từ trong tay bố cùng các anh chị em trong nhà họ Lâm, anh chị em nhà họ Lâm mấy năm gần đây người bị chết, kẻ bị thương, đến cả bố Lâm Tịnh hiện giờ cũng bị liệt hẳn ở trên giường, phía bên ngoài từng đưa tin là do Lâm Tịnh đụng tay vào.”
Thẩm Minh Dữu mấy năm ở nước ngoài không hề để tâm tới những chuyện trong nước cho lắm, hơn nữa sau khi nghỉ chơi với Lâm Tịnh, cô cố tình bỏ qua hết những tin liên quan tới cô ấy, cho nên Giang Trầm nói những chuyện này, cô đều không biết.
“Anh cảm thấy Lâm Tịnh có nhúng tay vào không?”
“Anh không biết, nhưng cho dù Lâm Định có đụng tay vào hay không thì trên thương trường thủ đoạn của cô ấy rất tàn nhẫn, thích theo lối đi riêng, người như này có thể làm đối thủ mà cũng có thể làm đối tác làm ăn, nhưng lại không được quá thân thiết.”
Thẩm Minh Dữu nói: “Nhưng mà, cô ấy là bạn thân của em.” Tuy là bạn thân đã nhiều năm không liên lạc, nhưng bạn thân thì vẫn là bạn thân, cho dù là chồng thì cũng không thể nói xấu cô ấy.
“…”
Đối với đám bạn của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm có thể nói là chẳng biết gì hết, khoảng thời gian trước đây Thẩm Danh Chương xuất hiện bên phía bố vợ, trước mấy ngày đó Hoắc Tinh Trạch xuất hiện trong chương trình tạp kỹ, còn bây giờ thì là Lâm Tịnh, Giang Trầm không hề biết bọn họ có thể là bạn tốt của Thẩm Minh Dữu.
“Nếu đã là bạn tốt của em thì tất nhiên có thể thân thiết rồi.” Giang Trầm cười ha ha một cái, ánh mắt có chút nao núng, nhìn thấy Niệm Niệm đang ngồi trên thảm chơi, anh bèn đánh trống lảng: “Niệm Niệm, con chơi lâu như vậy rồi, nên để cho mắt nghỉ ngơi thôi.”
Niệm Niệm ngây thơ nằm không cũng trúng đạn, cầm trong tay món đồ chơi mà Tinh Tinh đặc biệt mua cho cô bé, quay lưng với bố, tiếp tục tự chơi một mình.
Giang Trầm: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...